Nàng sắp không chịu nổi! Dương Bạn Nhi vì phía dưới truyền tới tiếng nước chảy dâm lãng mà cảm thấy đáng xấu hổ, nhưng lại rất thích khoái cảm từ đầu ngón tay hắn lan tràn ra, đàng hoàng lắc mông nghênh hợp ngón tay dài của hắn đâm vào, hơi đau đớn, rồi lại như ngâm ở bên trong nước mật, khiến người ta cực vui thích.
Lãnh Địch Thiên rốt cuộc kết thúc nụ hôn thật dài, chỉ bảo nàng, "Câm miệng!"
"Nhưng. . . . Nhưng người ta rất muốn!" Dương Bạn Nhi không phục trả lời. Còn không phải hắn mê hoặc nàng, nàng mới có thể lửa nóng đốt người. "Bất kể, ngươi phải phụ trách!" Nói xong, nàng đưa tay nhỏ bé ra phủ ở trên phần dâng trào nhô ra trong quần hắn, chu miệng nhỏ đỏ hồng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm hắn.
Lãnh Địch Thiên bị vẻ mặt đáng yêu của nàng chọc cười, hắn thật không biết nữ nhân cũng sẽ sảng khoái cầu hoan, không chút kệch cỡm như vậy. "Cởi ra đi!"
"Còn cần chàng nói sao?" Dương Bạn Nhi cười hừ một tiếng, đã sớm động thủ dây lưng của hắn, vui vẻ dùng tay nắm dục long nóng bỏng của hắn.
Lãnh Địch Thiên cắn răng nhịn khoái cảm lan tràn lên người. Tiểu yêu nữ này! Cánh tay phái nam đặt nàng trên bàn, hắn xé đi quần lót của nàng, tay đặt trên nguồn nước dục vọng của nàng, khom thân thể cao lớn, từ từ xuyên vào toàn bộ.
"A. . . ." Dương Bạn Nhi cắn môi, cười cau mày nghênh đón hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trộm dò xét chỗ kín giao hoan giữa hai người, nhất thời đỏ mặt tới tai.
Lửa nóng của hắn tràn đầy hoa huyện chật hẹp của nàng, tạo nên cảm giác hơi đau vì căng xé, vậy mà khoái cảm ở hoa hạch nhỏ đỏ lại càng khiến thần trí nàng mê mang, hắn nhô thân rồng ra đụng vào chỗ mẫn cảm nhất trong huyệt của nàng, chậm rãi chèn ép vào.
"Lãnh Địch Thiên. . . . Ừ. . . ." Thật là mắc cỡ! Dương Bạn Nhi thẹn thùng e lệ nhắm lại đôi con ngươi trong veo như nước, chính mình cũng không thể tin được lại thích làm "Chuyện xấu" này với Lãnh Địch Thiên.
Xong rồi! Nàng nhất định là bệnh thời kỳ chót, không thuốc chữa được rồi ! Nếu không nàng phải rất ghét Lãnh Địch Thiên - nam nhân đáng chết này chứ! Nhưng hiện tại bị hắn vừa đụng, trong lòng nàng liền cao hứng ngổn ngang, sau đó trước mắt liền chạy ra một đống chim nhỏ lkhông biết sống chết vừa lớn tiếng hát xuân ca, vừa nói "Thích hắn, thích hắn" !
Thích hắn? Này. . . . Điều này sao có thể! Dương Bạn Nhi nghĩ đến đây, không khỏi đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn vào trong mắt đen mỉm cười của hắn, không nhịn được muốn thét chói tai.
"Chúng nó nói bậy!" Dương Bạn Nhi buồn bực nói một tiếng, kiện những con chim nhỏ với Lãnh Địch Thiên.
"Ai nói bậy? Nói bậy cái gì?" Lãnh Địch Thiên nhìn nàng mơ hồ, cười hưởng thụ khoái cảm chôn trong huyệt mềm của nàng.
"Chúng nó nói. . . . Nói ta thích. . . . Thích chàng. . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Bạn Nhi đỏ lên, nhịp tim nhanh đến khiến nàng cơ hồ thở không nổi. Ghét! Thứ kia làm thân thể nàng căng ra, nong nóng đau đau, còn có chút thoải mái, gân mạch bịch kín thịt trong huyệt non của nàng, a. . . . Thật thoải mái !
Lãnh Địch Thiên bị lời điên khùng của nàng chọc cười, cố ý rút ra giây lát, rồi hung hăng xuyên vào trong huyệt nước của nàng, cúi môi hỏi đùa bên tai của nàng, "Chẳng lẽ nàng không thích ta?"
"A. . . . Đừng như vậy á!" má hồng của Dương Bạn Nhi đỏ lên, tức nhìn chằm chằm hắn, giận hắn có tư tưởng xấu. Chẳng lẽ hắn không biết việc "Ma sát sinh ra vui mừng" này, sẽ làm nàng không nhịn được không thở ra tiếng sao?
"Nói đi! Nàng không thích ta sao?" Hắn làm sao không biết? Nhưng chính là cố tình muốn chọc cho nàng thần hồn điên đảo, dễ khiến nàng nói ra lời thật lòng! Lãnh Địch Thiên thẳng tiến eo to, trong huyệt hoa của nàng co rúm mấy cái, bàn tay ôm trọn nụ hoa đẹp của nàng, tỉ mỉ vuốt vuốt thưởng thức.
"Không biết. . . . Không thích chàng. . . . Ta mới không thích chàng!" Dương Bạn Nhi dùng một đôi tay nhỏ bé che dung nhan thẹn thùng, thanh âm nhỏ như muỗi vằn.
"Vậy sao? Ngay cả một chút cũng không thích sao?" Lãnh Địch Thiên đưa ra một cánh tay dài khác, ôm chặt eo nhỏ của nàng, thân rồng nhắm thẳng bụi hoa rậm, môi mỏng của hắn không khỏi nhếch lên nụ cười nhẹ, ác ý chọc cho nàng yêu kiều hổn hển, khiến nàng dùng một đôi chân ngọc kẹp chặt mông của hắn, tham luyến vui thích khuây khoả lửa nóng giữa đùi hắn mang cho nàng.
"Một chút xíu. . . . Chỉ có một chút thích. . . . A. . . . Lãnh Địch Thiên, đừng nhanh nữa. . . . Ta sẽ, sẽ chịu không nổi. . . ." Dương Bạn Nhi nũng nịu nức nở nghẹn ngào, bên tai phát ra tiếng ngâm xướng ca hát, tiếng vang chiêng trống càng ngày càng gấp rút, giống trái tim đập như sấm của nàng, tiếng cười vui mừng của mọi người vang dội đại đường, át mất tiếng yêu kiều của nàng.
"Ai bảo nàng không nói yêu thích ta." Lãnh Địch Thiên lý thẳng khí hùng tăng nhanh tốc độ luật động ở trong cơ thể nàng, làm ái dịch trắng nõn chảy ra lúc giao hoan, thân rồng càng thêm ra vào không trở ngại.
Ghét, hắn rõ ràng khi dễ nàng! Giọng nói Dương Bạn Nhi như bị nghẹn nhưng vẫn la ầm lên: "Chàng còn khi dễ người ta như vậy, không thích! Ta. . . . Ta không thích chàng!"
Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên không nhịn được mỉm cười, thả chậm tần số xâm chiếm, khóe mắt nhìn trở về điểm tâm ở trên bàn, nở nụ cười trêu chọc, nói: "Nàng đói bụng không?"
Dương Bạn Nhi trợn tròn mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu dụng ý của hắn. Ghét, loại thời điểm này. . . Hắn vẫn còn có tâm tình hỏi nàng ăn no chưa? Cố tình. . . Nàng lại đói bụng!
Mắc cỡ chết người ! Dương Bạn Nhi cảm thấy mình thật không muốn sống thêm mất mặt xấu hổ. Đều là do hắn! Làm gì nhắc nhở nàng từ buổi sáng hôm nay đến bây giờ còn chưa ăn, rõ ràng có ý xấu!
Lúc nàng không biết nên trả lời như thế nào, một cái bánh đậu hà lan màu vàng[1] được đưa đến bên miệng của nàng, mùi thơm thanh khiết dụ hoặc nàng, ngay lúc nàng cơ hồ muốn cắn xuống một cái, Lãnh Địch Thiên trở tay đưa thức ăn vào trong miệng của mình.
"Ngươi —— Lãnh Địch Thiên!" Dương Bạn Nhi tức, nàng không phải tức giận mình ăn không được, chỉ là không thích mình bị trêu đùa như vậy.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lãnh Địch Thiên cúi đầu ngăn lại môi mềm tức giận của nàng, nhả bánh đậu hà lan màu vàng vào trong miệng nàng, môi lưỡi ngọa nguậy dây dưa, tư vị ngọt mà không ngán trong nháy mắt tan ra trong miệng hai người, ngay sau đó hắn thẳng lưng, dục long đâm thẳng vào nàng.
"Ừ a. . . ." Dương Bạn Nhi trong khoảng thời gian ngắn cực vui sướng, vị ngọt của bánh tràn lan ở đầu lưỡi, thêm hắn công kích mãnh liệt, cảm giác mập mờ ở đáy lòng càng sâu.
Cho đến khi nuốt vào toàn bộ bánh đậu mịn màng, Lãnh Địch Thiên lại lấy một cái bánh hoa hồng, cắn đút nàng, dụ dụ dỗ nàng từ từ ăn, khiến đầu lưỡi dính bánh thơm của hai người tìm được cơ hội đùa bỡn, không chịu thua dây dưa lẫn nhau, dây dưa không thả tựu như thân thể của bọn họ không ngừng hoan ái.
Lầu dưới náo nhiệt, hai người trên lầu cũng càng không ngừng cười đùa, Dương Bạn Nhi chưa bao giờ biết ăn nguyên lai là chuyện thú vị thế, trong miệng có lưỡi hắn đút bụng đói của nàng, phía dưới có lửa nóng của hắn ở đút cơn đói khát của nàng, lúc này trong thân thể của nàng, tràn đầy đều là hắn!
Cả trái tim đều tràn đầy. Dương Bạn Nhi thẹn thùng cười không dám thừa nhận. Nhưng thật sự là hắn! Những con chim xuân kia có lẽ không hoàn toàn nói bậy, thích. . . . Thích. . . . Thích hắn a!
※ ※ ※
Tỉnh lại, là một bạo quân.
Gió mát của sáng sớm từ khe cửa sổ lặng lẽ thổi vào, Dương Bạn Nhi hơi động lông mi dài, mở mắt buồn ngủ lờ mờ ra, tâm tình ác liệt tựa như thường ngày.
Trời đánh! Không ai có thể lấy đem mặt trời đang chiếu chướng mắt kia xuống sao? Nàng căm tức nhíu mi tâm, phát hiện bên người có thêm một vật thể ấm áp không rõ, không biết sống chết xâm chiếm phạm vi thế lực của nàng, dùng ấm áp ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng.
"Nàng đã tỉnh rồi hả?" Lãnh Địch Thiên đưa cánh tay sắt ra ôm chặt eo của nàng, cười nhìn vẻ mặt không nhịn được của nàng.
"Buông tay! Ngươi ngủ thêm đi, rất nóng!" Dương Bạn Nhi ngước mắt phát hiện hắn, lạnh nhạt khẽ hừ một tiếng, một đôi tay nhỏ bé đẩy bờ ngực rắn chắc của hắn.
"Tối ngày hôm qua, nàng cũng không phải như vậy! Ta còn nhớ là nàng vẫn ôm ta không thả!" Lãnh Địch Thiên đùa nàng.
"Ngày hôm qua là ngày hôm qua! Hiện tại tâm tình ta không tốt, đừng để ý ta!" Dương Bạn Nhi tức giận phát hiện cánh tay hắn ôm chặt hơn nữa. "Ngươi nên đi luyện công! Á! Lãnh Địch Thiên, đừng loạn hôn cổ của ta, rất nhột. . . . Ngươi còn hôn —— Lãnh Địch Thiên!"
"Về sau đừng đi làm công việc của hạ nhân nữa, nếu như bọn hạ nhân có chuyện, thì bảo bọn họ xin gặp đi! Ta muốn nàng ngủ nhiều, để khi ta luyện công trở lại, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ nàng tỉnh lại." hơi thở dịu dàng của Lãnh Địch Thiên thổi trên cổ trắng mềm của nàng
"Nhìn dáng vẻ ta tỉnh ngủ. . . . Ngươi có bệnh!" Ai ngờ Dương Bạn Nhi không cảm kích, chỉ liếc hắn một cái, ngáp một cái nói: "Buổi sáng tính khí ta không phải rất tốt, ngươi nên biết."
"Ta biết rõ." Lãnh Địch Thiên trìu mến hôn môi hồng muốn nói của nàng, không muốn nói cho nàng biết lời thật, không muốn nói cho nàng biết —— hắn thích xem bộ dáng tức giận xinh đẹp của nàng!
Cực kỳ giống. . . . Bạn Nhi của hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bánh đậu hà lan màu vàng: