Bạn Nhi Đùa Xuân

Chương 29: Chương 29: Kết thúc




Đêm 30 náo nhiệt, trong ngoài hai vườn Đông Thương, Tây Hổ loay hoay xoay quanh, không chỉ thu xếp lò sưởi, càng thêm luôn luôn lo lắng thiếu phu nhân Dương Bạn Nhi tùy thời sẽ lâm bồn.

Mặc dù đã có hai vị tiểu thiếu gia rồi, nhưng mỗi lần Dương Bạn Nhi mang thai, luôn sẽ kinh trời đất, khiếp quỷ thần, nhất là Lãnh Địch Thiên càng thêm phải đứng mũi chịu sào, mỗi lần đều sẽ bị nàng xem thành đầu sỏ gây nên mà chửi rủa.

Cho nên, mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí hầu hạ thiếu phu nhân bọn họ, e sợ cho không cẩn thận đắc tội nàng, vậy chỉ có một chữ thảm.

Gần đêm, đèn rực rỡ mới lên, cao lương mỹ vị lần lượt trình lên, tâm tình Dương Bạn Nhi không tốt gặm ô mai chua ngọt, ngồi ở trên ghế thái sư, bực mình nhìn chằm chằm Lãnh Địch Thiên cố gắng lấy lòng nàng.

"Bạn Nhi, chớ nhăn mặt, xem! Có cháo Bát Bảo nàng thích ăn, là cha mẹ chúng ta đặc biệt dặn dò người làm nấu đấy!"

"Không muốn, ta còn muốn ăn ô mai!" Dương Bạn Nhi mới không cảm kích, đưa tay đòi điểm tâm ăn.

Lãnh vương phi vàTriệu thị thấy vợ chồng trẻ cãi vả, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, mới phân biệt quay đầu lại đi thu xếp thức ăn, đồ dùng cho giao thừa, mặc dù bận rộn, trên mặt của hai bà đều là nụ cười rất hạnh phúc.

"Bạn Nhi, chớ ăn ô mai nhiều, cẩn thận chút nữa bị đau bao tử." Nói thì nói như thế, nhưng Lãnh Địch Thiên vẫn không dám mạo phạm bề trên, ngoan ngoãn đưa lên ô mai chua ngọt ăn ngon.

"Mới không ——" chợt, Dương Bạn Nhi nhíu lại mi tâm, bàn tay ôm bụng, trên trán hơi tiết ra mồ hôi lạnh. "Đau!"

"Đau?" Lãnh Địch Thiên Kinh kêu.

"Đau?" Nghe vậy, Lãnh vương phi và Triệu thị không hẹn mà cùng quay đầu lại, lo lắng nhào lên trước, hơn nữa phân phó người làm đi kêu hai vị lão gia tới đây.

Dương Bạn Nhi thật muốn chết, nàng tức giận đánh Lãnh Địch Thiên một quyền, la ầm lên: "Đều là ngươi! Bảo ngươi đừng đụng ta, mà Không nghe!"

Coi như trong lòng nàng đã rõ ràng mình sẽ có ba người con trai con gái với Lãnh Địch Thiên, nhưng vẫn nhịn không được oán giận. Ghét! Sinh con rất đau! Nam nhân ghê tởm nhất, chỉ có hưởng lạc không có thống khổ, tựa như Lãnh Địch Thiên đáng chết, thích làm việc xấu với nàng, lại còn muốn nàng sinh con!

"Bạn Nhi, tiết kiệm một chút hơi sức nói chuyện, chịu đụng chút!" Lãnh Địch Thiên đưa cánh tay ra, lập tức ôm nàng lên, bụng nàng lớn phệ nệ, nhưng ở trong ngực hắn lại nhẹ nhàng như một cọng lông vũ, không bao lâu, đã ôm nàng vào phòng ngủ trong Ngô Trúc U Cư, sau lưng bọn họ, là một đoàn người lo lắng trùng trùng đi theo.

Sau đó, một đêm 30 khác thường vì vậy bắt đầu, từng chậu nước nóng thay thế từng món chúc mừng, từng cái khăn bông vải thay thế từng phong bao tiền lì xì, từng câu tức giận mắng thay thế từng tiếng chúc mừng, chỗ giống nhau duy nhất là. . . . Náo nhiệt không dứt.

Đoàn người trợn tròn mắt không ngủ được, đứa bé không ra được giống như giày vò người, thật giống như cố ý muốn đón giao thừa với người khác, đến gần lúc sáng sớm, trong phòng rốt cuộc truyền ra một tiếng con nít khóc vang.

"Sinh! Sinh! Là một bé gáu!" Triệu thị vui mừng hớn hở dùng nước nóng rửa sạch bé gái, dùng khăn vải gói kỹ, thả vào trong ngực Lãnh Địch Thiên, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài bảo trượng phu phân phó người làm đốt pháo, ăn mừng năm mới đến.

Một tiếng pháo xua năm cũ, vui vui mừng mừng qua năm mới, chỉ là khi Dương Bạn Nhi mở hai mắt hơi buồn ngủ ra, nhìn rõ dung mạo tiểu nữ nhi thì không khỏi sinh lòng nghi vấn. "Là ta đa tâm sao? Ta cảm thấy dáng dấp nàng giống như Tiểu Nha!"

Lãnh Địch Thiên vén ra tóc ướt mồ hôi bên má Dương Bạn Nhi, lắc đầu cười nói: "Ta biết rõ nàng đã từng phái người đi tìm Tiểu Nha đó, nhưng hắn là bé trai, chúng ta sanh là bé gái!"

"Ai nói con trai nhi thì không thể biến thành con gái?" Dương Bạn Nhi cười liếc hắn một cái, trong lòng rất vui vẻ. Đã sanh xong ba đứa con rồi, rất tốt, kế tiếp nàng có thể có tâm tình tốt tính kế Lãnh Địch Thiên, xem phải trói hắn, cường bạo hắn thế nào ——

Lúc này, tựa hồ bị thanh âm của pháo làm thức tỉnh, tiếng khóc kinh thiên động địa của bé gái vang lên, nước canh Mạnh bà tựa hồ sắp phát huy tác dụng, nàng giống như đang phản bác lời nói của Lãnh Địch Thiên, lớn tiếng khóc.

Thì ra là, nàng thật sự là Tiểu Nha đầu thai chuyển thế, trong lòng thầm hận những thần tiên trên trời, thật là muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm không ra việc, bọn họ giáng tội với nàng, chỉ là bởi vì nàng làm sai một chuyện, đó chính là vốn phải biến thành nữ nhân không phải Dương Bạn Nhi, mà là Lãnh Địch Thiên!

Ô ô. . . . Nàng không muốn! Vậy mà, ngay trong nháy mắt này, canh Mạnh Bà phát huy tác dụng, tất cả chuyện cũ trước kia, trong nháy mắt tan thành mây khói ở trong đầu của nàng.

Trời sanh ta tất hữu dụng, ba người con của họ tựa hồ sinh ra đều có mục đích, con lớn nhất họ Lãnh theo phụ thân, sau chinh chiến Tây Cương, cưới về một nữ nhân Lâu Lan (một quốc gia cổ ở Tây Vực) tóc đen mắt xanh, có cống hiến mấu chốt đối với việc truyền văn hóa phương Tây vào Trung Nguyên.

Con thứ hai họ Dương theo mẫu thân, trông coi buôn bán của vườn Tây Hổ, hắn không để ý phản đối của mọi người, cưới một nữ nhân nghèo có thủ đoạn lợi hại, sau đó thì để thê tử trông coi gia nghiệp, cũng chỉ có nàng biết hắn là nam nhân có tài văn chương hơn người, sách vở hắn sáng tác rất nhiều, đều được hậu nhân trân quý, truyền lưu đời sau.

Về phần tiểu nữ nhi Lãnh Nguyệt Nha, nguyên nhân nàng sanh ra rất đơn giản, chỉ là bởi vì có một nam nhân đã đợi nàng mấy ngàn năm, đợi không nổi nữa rồi !

※ ※ ※

"Ha ha. . . . Kết cục như vậy, không biết hai vị có hài lòng hay không?"

"Hài lòng, dĩ nhiên hài lòng!" Lãnh lão Vương gia cười lên nhìn qua nam nhân trước mắt, nghe nói ông ta chính là Ngọc Hoàng đại đế mà người phàm trần gọi, nhưng không thấy được uy nghiêm, chỉ có hoà thuận vui vẻ đến quá phận.

"Không sai! Khi đó trong lòng ta cứ buồn bực, tại sao hai đứa cháu này vừa thấy mặt đã gây không ngừng, ta nghĩ thầm nếu không có một chút tình cảm, sao lại tốn sức tranh cãi với đối phương đến một mất một còn?" Dương lão gia cũng cười ha hả.

"Các ngươi hoàn thành tâm nguyện, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, người lãnh đạo trực tiếp của ta luôn buộc ta thả Tiểu Nha đến nhân gian, thật là không biết hắn nghĩ như thế nào, mấy ngàn năm cũng đã đợi, còn sợ chút thời gian sao? Thiệt là." Ngọc Hoàng đại đế lắc đầu thở dài.

Ngọc Hoàng đại đế còn có người lãnh đạo trực tiếp? Thật khiến người không thể tưởng tượng nổi. Lãnh lão Vương gia và Dương lão gia nhìn nhau, nhưng không biết hỏi gì.

Khi bọn họ theo đuổi tâm tư của mình, đột nhiên một tiếng cười lạnh của nữ tử vang lên, bà nhặt một con bài lên, sờ trong tay, đột nhiên đặt lên bàn, khiến toàn bộ bài trên bàn văng lên rớt xuống, cười nói: "9 vạn tự mó, mấy người chỉ sờ được ba, ba nút, Đại Tam Nguyên tám nút, thêm với bốn nút một màu, ngũ ám khắc tám nút, bính bính chặn bốn nút, một nước bị ngược, tổng cộng 28 nút, nhà cái Ngọc đế thêm một nút, thiệt ngại, chung tiền!" (#Ami: Mạt chược =.=" Xin lỗi mình vô năng, không thể giải thích rõ)

Ba lão nhân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, miệng há thật lớn, lúc nào thì. . .

Bà chính là Vương Mẫu nương nương người người phàm trần tôn kính. Hừ! Ai nói nam nhân đều là trầm mặc ít nói, khí độ ngàn vạn? Bà lại cảm thấy nam nhân trời sanh khó chịu, thường thường nói nhảm, chuyện theo lời bọn họ vừa rồi, bà chỉ dùng tám chữ đơn giản để hình dung, đó chính là ——

Nhà làm việc thiện, sẽ được nhiều phúc!

—— Hết ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.