Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

Chương 47: Chương 47: Sinh nhật




Không có gì, thay ta hỏi thăm Harry.” Dumbledore đứng dậy chủ động tiễn thiếu niên, sau đó trở lại phòng ngồi ở trên ghế. Vừa rồi Draco ánh mắt thực trong suốt, hơn nữa nó thật sự uống một ngụm trà, tỏ vẻ nó hoàn toàn không lo lắng sẽ bị bỏ Chân dược, thời điểm nhắc tới Harry biểu hiện thực bình thường.

Cuối cùng thì Tom muốn đứa trẻ này thay hắn làm cái gì đây?

Trước khi tiệc tối bắt đầu, Harry được Hagrid hộ tống tới đến lâu đài, cùng Hermione tập hợp mọi người sau đó đi vào bàn dài Gryffindor. Bọn họ chú ý tới từng Nhà đều thiếu một vài học sinh, trong đó Gryffindor là nhiều nhất, Hermione chú ý tới Ravenclaw Cho Chang. Cho vẫn do dự nhìn Harry, hình như là muốn tới đến chào hỏi.

“Hi, Harry.” Cho Chang nhìn thấy Harry nhìn về phía của cô, vội vàng đi tới.

“Hi Chang.” Harry lễ phép chào hỏi, “Tiệc tối sắp bắt đầu, bạn không quay về chuẩn bị sao?”

Cô gài bị cử chỉ khó hiểu của Harry làm tổn thương, đầy mặt ưu thương về tới chỗ ngồi chính mình.

“Cậu không phải và Draco quen nhau sao? Như thế nào còn có con gái đến theo đuổi.” Ron đầy mặt hâm mộ nói, sau đó lập tức bị Hermione véo một cái.

“Có lẽ là có chuyện gì muốn hỏi mình.” Harry nhún vai, lúc này Dumbledore gõ vào cái ly trước mặt, tuyên bố một vài yêu cầu mới của Filch, tiệc tối học kì mới chính thức bắt đầu.

Từ lúc tiệc tối bắt đầu, Harry phát hiện thời điểm Cho Chang luôn đi ngang qua bên người cậu chào hỏi, chủ động có thể so với lúc bọn họ quen nhau. Draco cảm giác đây là khiêu khích, vì thế càng thêm phơi ra mật thiết của cậu cùng với Kẻ được chọn, hai người lên lớp hạ luôn ngồi cùng nhau.

Ron và Hermione quan tâm cho bạn bè không gian yêu đương, đôi khi là bốn người cùng nhau làm bài tập, nhưng nhiều khi Harry và Draco là tại chỗ Snape nhận huấn luyện.

Trước khi luyện tập khóa ngoại của học kì mới, Draco giống như vừa định đứng lên dường như nhìn về phía Harry, “Đúng rồi, cậu chuẩn bị tặng quà gì cho giáo sư?”

“Quà?” Trí óc Harry hôm nay vô cùng sáng suốt, “ Sinh nhật Giáo sư sao?”

“Như thế nào? Thì ra cậu không biết?” Biểu tình Draco như lỡ miệng, “Xin lỗi, tôi không biết hai người như vậy — xa lạ.”

Thế là vì thiếu niên tóc bạch kim nói những lời này, Harry hôm nay hiệu quả tập luyện rõ ràng không tốt lắm, thiếu niên thất thần đương nhiên bị ở lại chuẩn bị nhận lại giáo dục.

“Ngủ ngon Harry, giáo sư sẽ đưa cậu trở về.”

Harry vẻ mặt đau khổ phất tay, sau đó cúi đầu, hy vọng người lớn có thể nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cậu mà không phẫn nộ.

“Hành vi cảu trò hôm nay khiến ta thất vọng.” Snape đứng ở trước người cậu nhóc, trên cao nhìn xuống nhìn, “mấy ngày nghỉ ngắn ngủi khiến cho trò biến thành như vậy? Cuộc sống nhàn nhã hoàn toàn nuốt mất cảm xúc khẩn trương?”

Harry đau lòng, vì ý người đàn ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng trong chốc lát sau loại cảm xúc thương tâm hối hận này biến thành phẫn nộ không hiểu, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt xanh lục rạng rỡ, “Con không có!”

“Hừ? Nói ta nghe một chút lý do của trò.” Snape vén mái tóc lộn xộn của Harry.

“Là…… Là đau lòng.” Harry lại cúi đầu, “Draco nói sinh nhật thầy sắp đến, nhưng con lại không biết.”

“Có cái gì mà đau lòng?” Snape đến gần một bước, cố ý hỏi.

“Không biết.” Harry cam chịu mở miệng, “Dù sao trong lòng không thoải mái.”

“Được rồi được rồi.” Snape đưa tay đặt lên đầu Harry, ngón tay xuyên qua mái tóc hỗn độn, “Gryffindor bốc đồng, nhớ cho kĩ, sinh nhật của ta là 9 tháng 1.”(Giáo sư là Ma kết nha)

Harry ở trong lòng đếm đếm, không phải còn có ba ngày sao! A, Cậu như thế nào đã quên hỏi cặp song sinh sinh nhật của Snape.

“Trò hiện biết rồi, như vậy có thể khôi phục trạng thái?” Snape nhìn mặt Harry nhăn thành một đoàn mặt, trong lòng ngầm thích.

“Có thể!” Harry vỗ bộ ngực cam đoan.

“Như vậy đem nội dung đêm nay làm lại một lần.” Snape lui về phía sau hai bước ngồi ở trên ghế, chậm rãi mở miệng, “Hy vọng lúc này đây trò sẽ không khiến ta thất vọng.”

Harry vận dụng phương pháp Occlumency khống chế cảm xúc, đem suy nghĩ hỗn độn đều đóng lại, chuyên tâm tấn công hình nhân, nhìn thấy biểu tình người đàn ông vừa lòng trong lòng Harry cũng thoải mái lên. Tuy rằng lại vẫn mặt than, nhưng chính là Harry có thể nhìn ra Snape thực vừa lòng. Mắt sáng lên vài phần, khóe miệng cong hai cái, cảm thấy áp lực quanh thân phát ra đều giảm đi.

Snape vừa lòng, anh thần thanh khí sảng thi triển ẩn thân chú cho Harry, đưa cậu về Gryffindor.

Thiếu niên bởi vì tâm thần không yên dọc đường đi thực nhanh, túm góc áo choàng Snape quán tính đi theo, tới chỗ rẽ Gryffindor, Snape cởi bỏ ẩn thân chú cho Harry, đưa cậu đến cửa, sau đó cúi đầu thanh âm dụ hoặc nói, “Chờ mong quà sinh nhật của trò.”

Harry vọt tới ký túc xá, chất vấn mỗi một người bạn tặng trưởng bối quà gì thì tốt.

“Không tặng quà…… sinh nhật mẹ mình sẽ giúp bà làm việc nhà.” Ron nói.

“Mình sẽ tặng bà cây cối chính mình trồng.” Neville nói.

“Tặng thứ bọn họ thích.” Seamus nói.

“Tặng bức tranh ma pháp, bọn họ đều rất thích.” Dean nói.

Sau khi Harry thu được các loại đề nghị, quyết định sáng sớm ngày mai, mục đích – Rừng cấm.

Tuy rằng giờ học hôm sau là buổi chiều mới bắt đầu, nhưng Harry lại vẫn cố ý so bình thường dậy sớm hai giờ, có thời gian làm cái bện thật chặt, tiếp theo chuẩn bị chọn dược liệu miễn phí trong Rừng cấm. Đi ngang qua căn chồi của Hagrid còn không có động tĩnh, Harry rất thuần thục theo đường chính đi vào bên trong, sau khi đi qua mỏ thảo dược quý giá của Snape, Harry vẫn là chưa phát hiện có thể hái gì đó.

Bởi vì gần đó hơi vài loại cây cỏ có điểm giá trị làm thuốc đều đã mọc ở mỏ thảo dược.

Vì thế ngoại trừ thực vật, Harry bắt đầu chuyển ý đến động vật. Hắn tiếp tục theo hướng đường nhỏ vào bên trong, từ từ cảm giác con đường phía trước có chút không ổn.

Một vài con nhện to bằng nắm tay bắt đầu tại tụ tập gần đó, từ cây cối muốn bò đến trên người Harry. Thuần thục cho chính mình thần chú bảo hộ, sau đó dùng Incendio đuổi mấy con nhện đi Harry quyết định vẫn trở về, sau đó đổi một đường khác. Lại đi khoản năm phút, Harry nghe được có tiếng rên giống ngựa, được Nhân Mã cứu vài lần thiếu niên nhanh chóng chạy tới nơi thanh âm truyền đến. Nhiệt huyết lên đầu, hoàn toàn ra khỏi đường lớn.

“Híiiiiiiiiiiiiii~” Một con Kì lân màu vàng nhìn thấy Harry chạy đến lập tức kích động kêu lên.

Harry thế này mới phát hiện Kì lân vừa trưởng thành này đang bị ba con nhện tám mắt vây quanh, trong đó có 1 con đầu hơi lớn chờ ở một bên, mặt khác hai con kia như mèo vờn chuột đem Kì lân chạy tới chạy lui, rồi chích một cái. Bộ xương trên mặt đất bên cạnh tỏ vẻ chúng nó làm như vậy có thể là bởi vì ăn no, cho nên không có trực tiếp cắn chết con Kì lân này.

Đám nhện tám mắt cũng phát hiện Harry, con lớn kia vung cái chân về đi hai bước về trước, ý đồ dọa Harry.

Sự tuyệt vọng trong mắt Kì lân tan biến, Harry lui về phía sau khoảng một trăm thước, sau đó thi triển các loại thần chú với mình, cũng rải Độc dược chuẩn bị chỗ Snape dùng cho đi Rừng cấm. Như vậy dựa theo khứu giác và vị giác dưới sự trợ giúp của Wingardium Leviosa Harry tới vị trí phía trước. Suy xét vị trí một con nhện tám mắt, Harry lựa chọn đem hai bình Độc dược kịch độc ăn mòn cao bay tới trên đầu hai ‘nhện tám mắt nhỏ’, sau đó cậu liền dùng con kia luyện tập.

Rốt cục nghĩ đến liền làm Harry mất đi kiên nhẫn bắt lấy con nhện, thời điểm chuẩn bị xông lên cho Kì lân hai bình Độc dược vui vẻ một, theo thanh âm ‘két két’, hai con nhện như là bị biến thành một bãi nước đen. Mất đi hơn phân nửa uy hiếp Kì lân tìm được cơ hội rời xa con nhện tám mắt to lớn kia, sau đó đi đến gần Harry, nó biết nơi này có cậu giúp đỡ, ngoại trừ khứu giác và thị giác, chúng nó càng tin tưởng dự cảm trong lòng đối với ánh sáng.

Cũng may cuối cùng con nhện tám mắt to lớn này cho rằng Kì lân là tùy ý chạy đến vị trí kia, nếu không Harry sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội, nhưng từ thần chú thi triển, chỉ nhện tám mắt hoàng gia này cũng suy tính ra vị trí Harry, phun đi ra nọc độc làm bỏng chân Harry, máu chảy ra hoàn toàn được Độc dược che phủ.

Kì lân nhìn ra Harry cố hết sức, cọ người cậu cùng nhau hướng kẻ địch ném ma pháp.

Ngay lúc tình hình bên này chiến đấu kịch liệt, bữa sáng ở Hogwarts bắt đầu, Snape bởi vì tâm tình rất tốt, cho nên từ hầm đi ra chuẩn bị hưởng thụ bữa sáng, nhưng ngồi xuống tại trên bàn cơm liền nghe thấy Hagrid khóc sướt mướt nói Aragog bệnh sắp chết, sau đó người khổng lồ lai liền hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, thỉnh cầu anh điều chế Độc dược có thể chữa khỏi Aragog.

Nếu không phải từ trong trí nhớ Harry biết Aragog là cái quái gì, có lẽ Snape thật sự sẽ cho là Hagrid chỉ nuôi hàng cấm bình thường, tuyệt đối không thể tưởng được là nhện tám mắt được Bộ Pháp thuật phân loại cấp bậc xxxxx.

Nhìn xem Dumbledore tín nhiệm những người này đi, Rừng cấm nguy hiểm tuyệt đối gì đó rõ ràng chỉ khoảng cách lâu đài gần như vậy!

Khoan đã!

Snape đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, tầm mắt anh đảo qua dãy bàn Gryffindor, hai người bạn Kẻ được chọn đang tại cùng nhau ăn bữa sáng, nhưng Harry không hề có trong đó.

“Trò Weasley.” Snape hoàn toàn ngồi không yên, anh đi đến dãy bàn Gryffindor, “Trò Potter hôm nay trước bữa sáng phải giao một bài luận văn, nhưng ta chờ thật lâu hắn cũng chưa đến, trò…… Trò ấy ở chỗ nào?”

Ron đột nhiên bị lão dơi già xuất hiện mà hoảng sợ, theo thói quen dùng sức lắc đầu, “Con không rõ giáo sư!”

Hermione cũng lắc đầu, cô chú ý tới biểu tình giáo sư Độc dược tiền nhiệm rất tồi tệ, nhưng tức giận bên trong không nhiều lắm, ngược lại là lo lắng nhiều hơn?

“Đêm qua Harry có cái gì khác thường không? Nếu có luận văn phải giao, trò ấy sẽ không đột nhiên biến mất.”

“Cậu ấy hỏi chúng con nên tặng trưởng bối quà sinh nhật gì, sau đó con nghe được cậu ấy nhắc tới Rừng cấm vài lần.” Ron hiểu ra nhìn Snape, trong trường học món quà có thể liên hệ với Rừng cấm cũng chỉ có vị giáo sư trước mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.