CHƯƠNG 7
Tại sao lúc nào cậu cũng bị ép ở cùng một chỗ với người kia!? Lí Tuấn trừng mắt nhìn sàn đá cẩm thạch sáng lóa dưới chân, còn có đài phun nước vô cùng tráng lệ trước mắt, có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Từ khi xuất viện cậu cũng không trở lại căn nhà cũ mình đã trọ mười mấy năm, mà bị bắt đến ở trong khu nhà cao cấp xa hoa này. Trong nhà đều có đủ mọi thứ, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Cậu vốn định không thèm để ý đến người kia mà trở lại căn nhà cũ của mình, nhưng không ngờ hắn một lần lại một lần, giờ đã ba lần uy hiếp cậu rồi.
Tuy rằng hiện tại uy hiếp chỉ là uy hiếp, nhưng cậu biết nếu mình thật sự rời khỏi khu nhà cao cấp này, người kia nhất định sẽ tức giận mà làm thật.
Mặc dù không rõ vì lý do gì hắn giữ mình lại một cách không minh bạch như vậy, nhưng đối mặt với một cường giả() mà không một sinh vật nào có thể chống cự được, Lí Tuấn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
() cường giả: loại người trời sinh khiến ta phải ngưỡng mộ và sợ hãi.
Trước mắt đều là những đồ vật xa xỉ, cao cấp, toát lên mắt thưởng thức không tầm thường của chủ nhân chúng, làm Lí Tuấn càng thêm lo sợ.
……Dù sao, nơi này cũng không phải nhà cậu. Mà căn nhà cậu ở mười mấy năm, không lâu nữa sẽ bị hạ lệnh dỡ bỏ và di dời tới nơi khác. Cho dù cậu có trở về, cũng ở không được lâu đã bị Chính phủ cưỡng chế dời đi.
Căn nhà lung lay sắp đổ ấy, có lẽ ở lại sẽ thật sự gây chết người.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy người kia, vẻ mặt người nọ cũng khinh khỉnh như vậy. Cũng không thể trách hắn hay chế giễu mình, ngay cả chính mình khi thấy khu nhà cao cấp này mới thấy nơi mình ở lụp xụp đến độ nào. Nếu phải đem ra so sánh, vậy có khi ngay cả so với ổ chó cũng không bằng. Mà người như hắn lại tự hạ thấp địa vị chịu ở cùng mình dưới căn nhà nhỏ bé lung lay ấy, khó trách mấy ngày nay đều vác vẻ mặt nhẫn nại.
Lí Tuấn vẻ mặt đau khổ nhìn tấm kính thủy tinh đắt tiền, phản chiếu trong đó là hình ảnh một thiếu niên với da thịt tuyết trắng, do vừa mới tắm xong nên lộ ra màu hồng nhạt tự nhiên. Bỏ đi cặp kính dày cộm chính là một khuôn mặt khéo léo tinh xảo, thoạt nhìn không có chút khí khái nam tử nào. Cằm trơn nhẵn không chút tì vết, thân thể mềm mại lại càng có vẻ nữ tính hóa mười phần.
Lí Tuấn không ngừng đánh giá bản thân, đối với bề ngoài của mình mà cảm thấy tuyệt vọng rơi xuống đáy cốc —— có lẽ vì vẻ ngoài của mình quá giống con gái nên người nọ mới làm ra chuyện không tưởng với mình như vậy.
Lí Tuấn hồn nhiên đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không hề để ý thấy cửa phòng tắm đang mở ra. Mãi đến khi bị ôm chặt bởi đôi cánh tay cường kiện hữu lực, cậu mới giật mình mà kêu lên.
Không nhịn được mà dịch dịch người đi, lại bị cánh tay kia ôm chặt hơn. Quần áo ướt sũng áp lên da thịt trần trụi mẫn cảm, báo cho cậu biết cả người đối phương đã ướt đẫm.
“Đừng nhúc nhích.” Tiếng nói khàn khàn trầm buồn truyền đến, môi nam nhân ở trên cổ cậu phun ra một luồng hơi làm Lí Tuấn ngưa ngứa.
“Sẽ ướt quần áo của anh…….” Lí Tuấn lúng túng nói, vì thân thể vẫn xích lõa của mình mà vừa sợ vừa thẹn.
“Hôm nay tôi đến lễ tang của lão ba…….” Đối phương cũng không để tâm đến sự ngượng ngùng của cậu, vùi đầu vào cổ cậu nói nhỏ, ngữ điệu tưởng chừng bình thản nhưng lại ẩn chứa một tia thương cảm.
“A……” Lí Tuấn trầm mặc, cố mở to hai mắt nhìn người nọ, nam nhân quả thật một thân hắc y, cánh tay còn buộc một sợi vải đen. Mái tóc ẩm ướt lòa xòa trên trán, thân hình to lớn lại tạo nên một cảm giác cô tịch.
Lí Tuấn hiểu rõ nỗi đau khi mất đi người thân nên cậu có thể lý giải được tâm tình của đối phương. Loại bi thương đau đớn thấm sâu vào cốt tủy này, làm cho người lạc quan nhất cũng phải sầu bi.
Trong phút chốc nội tâm cũng bớt phòng bị hơn, loại đồng cảm này làm Lí Tuấn hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình. Cậu xoay người lại ôm lấy tấm lưng rộng lớn của đối phương, chân thành an ủi nói: “Đừng buồn, mọi người đều sẽ có lúc như vậy.”
Lôi Đình ngẩng đầu, chăm chú nhìn thiên hạ trước mắt (“thiên hạ” ở đây chỉ Lí Tuấn), con ngươi sâu thẳm ánh lên vô số tình tự phức tạp, cuối cùng tụ lại thành một nụ cười khêu gợi bên môi: “Tiểu chim bìm bịp, cậu đang an ủi tôi sao!?”
Thẳng thắn mà nói, hắn cũng không quá thương tiếc gì trước cái chết của lão nhân, chỉ là thời tiết chết tiệt cùng bầu không khí trong lễ tang làm hắn có chút sầu não.
Nếu hắn thống khổ không thể chấp nhận nổi cái chết của lão ba, v…….v…., mới là chuyện lạ —— lão nhân nhà mình chẳng phải thiện lương gì cho cam, cũng từng làm lắm kẻ phải bỏ mạng, giờ rơi vào kết cục này coi như là trừng phạt đúng người đúng tội. Người sống trong giới hắc đạo, ai mà chả đặt tính mạng của chủ nhân lên hàng đầu!?
—— Người càng sợ chết, thì lại càng dễ chết hơn.
Tiểu chim bìm bịp không hiểu điều này, cậu không cần thương hại hắn, chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường hầu hạ nửa người dưới của hắn là được rồi. Lôi Đình ác liệt nghĩ.
Ăn mãi thịt cá cũng ngấy, giờ lại được thưởng thức món cháo trắng đặc biệt này, làm cho hắn thử một lần liền nghiện, so với ma túy còn khó cai hơn.
“…………..?” Lí Tuấn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt không có chút bi thương mà người mất cha nên có, có chút bừng tỉnh……….Vừa rồi hắn chôn mặt ở cổ cậu, còn tưởng rằng hắn khóc.
“Anh không khóc sao? Khóc xong sẽ cảm thấy khá hơn một chút.” Khi ông bà nội mà cậu yêu thương nhất qua đời, cậu cũng đau xót đến độ không rơi nổi một giọt nước mắt. Bởi vì là nam nhi, không thể tùy tiện khóc, thế nhưng hàng đêm cậu vẫn trộm khóc vô số lần, nỗi đau ấy như tràn ra theo từng giọt nước mắt.
“Nước mắt, có lẽ không thể chữa lành miệng vết thương, nhưng lại có thể hóa giải bi thương, để cho những bi thống tích tụ trong lòng có chỗ phát tiết.”
Lí Tuấn khờ dại tưởng rằng nam nhân vì cố kị “Nam nhân hữu lệ bất khinh đạn”() nên cậu mới từng bước dẫn dắt hắn.
(): Nam tử hán không dễ rơi lệ.
“Ha ha ha. . . . . .” Lôi Đình rốt cuộc không nhịn được bật cười, cười xong còn cúi đầu hôn nồng nhiệt thiếu niên vẫn còn mờ mịt kia, dán sát vào tai cậu mà lẩm bẩm: “Xem ra lão tử nhặt được báu vật.” . Tiểu thổ kê ngay cả sát ngôn quan sắc() cũng không biết —— một người khôi hồi thú vị như vậy, hắn còn tìm được ở đâu chứ?
() Sát ngôn quan sắc: thăm dò / đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Lôi Đình hiểu rõ báu vật như vậy hẳn nên giữ thật chắc.
“Anh ——” Lí Tuấn ngây ngây ngô ngô, với việc đối nhân xử thế cậu vốn không rành, lại sau khi bị hôn nồng nhiệt thì bao nhiêu ý nghĩ trong đầu cũng rủ nhau chạy mất.
Mà Lôi Đình lại không cần cậu hiểu, hắn chỉ cần cường hãn đòi lấy, cậu sẽ bị động mà tiếp nhận.
“Bảo bối, không cần để tâm những việc đó, chúng ta làm tình đi.” (trắng trợn quá =.=) Trước mắt có một thân thể trần trụi trắng trõn mềm mại mê người như thế, không ăn no uống đã thì thật có lỗi với bản thân.
Mà mắt thưởng thức của Lôi Đình rất cao, hắn biết cách hưởng thụ cuộc sống, tự nhiên sẽ không ủy khuất nửa người dưới đang kêu gào kia.
“Không…….Không cần……” Chống cự mỏng manh nhanh chóng bị bao phủ bởi sự tương giao gắn kết, cơ thể do vừa tắm xong mà mở ra cảnh xuân vô hạn chờ người đến hái.
“Sách, đừng chơi lạt mềm buộc chặt với tôi! Cậu cũng không phải con gái!” Lôi Đình bắt đầu gặm nhấm cần cổ mảnh khảnh của người trong lòng, bất mãn xuy một tiếng.
“Tôi là…….con trai……” Quần áo ướt đẫm không cản nổi nhiệt khí nóng bỏng trên vân da cường kiện của đối phương, xuyên thấu qua áo sơ mi đen là một ngọn lửa rực cháy (ai gọi cứu hỏa đi =)))
“Cậu là nam hay nữ tôi còn không rõ sao? Ít nói lời vô nghĩa với lão tử!” Lôi Đình nhếch nhếch miệng, lòng bàn tay nóng ấm bao phủ lên khí quan của đối phương mà lả lướt, cười nhạo nói: “Mới bị đồng tính chạm đã cương lên, thảo luận mấy vấn đề này còn ý nghĩa chó má gì nữa!”
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Lí Tuấn vừa thẹn lại vừa quẫn, thân thể không khống chế nổi trước sự âu yếm mà run rẩy.
Bàn tay hữu lực của Lôi Đình bắt đầu vuốt ve thân thể hoạt sắc sinh hương trước mắt, đầu lưỡi ấm áp uốn lượn theo xương quai xanh tinh xảo trượt dần xuống, mút vào nhũ hoa kiều diễm của đối phương. Nhũ tiêm phấn hồng xinh đẹp dần dần cứng lên, kiều diễm đến độ làm cho người ta say mê không thôi.
“Không cần a a. . . . . . Không cần. . . . . .” Đầu vú bị hút liếm truyền đến từng đợt kích thích tê dại, sóng kích tình mang theo những trận khoái cảm đáng thẹn làm Lí Tuấn không biết nên từ chối hay đón nhận. Từ đôi môi nhỏ nhắn không ngừng dật ra những thanh âm kiều mỵ, không cao không thấp, có bao nhiêu dẫn dụ làm cho người ta hưng phấn phát cuồng.
“Kêu thật dễ nghe………Đúng là báu vật trời sinh……….Dâm đãng đến không tưởng!” Lôi Đình vừa hưởng thụ mĩ vị vừa hạ lưu nói: “Ngoài miệng thì nói không muốn, kỳ thực trong lòng đã cơ khát muốn chết…..”
“Không. . . . . . Không có. . . . . . Nói bậy!” Lí Tuấn xấu hổ giận dữ nói nhỏ. Tựa như bức tranh càng bôi càng đen, lộ ra vị đạo giấu đầu hở đuôi.
Thân thể vẫn luôn thành thật như vậy, cho dù trong lòng cậu có kêu gào không muốn, vẫn bất đắc dĩ mà có phản ứng.
“Khổng phu tử từng nói: Thực sắc tính dã(). Chúng ta là vãn bối đương nhiên nên cung kính thỉnh giáo lời tiền bối mới đúng.” Lôi Đình hạ lưu cười cười, đồng thời môi lưỡi lửa nóng cũng dần chui vào nụ hoa giữa hai cánh mông tuyết trắng.
() Thực sắc tính dã: Khổng Tử từng nói: “Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên.” để nói về cái nhìn đối với nhân sinh: phàm là con người, không tránh được “ẩm thực” và “nam nữ”. Một cái là vấn đề sống còn, một cái thuộc về tinh thần, đời người- không thể rời được hai sự kiện này. Khi nói về văn hóa Trung Quốc, một số người bảo Khổng Tử nói: “Thực sắc tính dã” là không chính xác, lời này là do Mạnh Tử, sống cùng thời với Khổng Tử, viết trong “Cáo tử” (“Cáo tử” là gì thỉnh gg thẳng tiến =.=”)
“A a a. . . . . . Nơi đó không cần a. . . . . .” Cảm giác mông mình bị người dùng sức bài khai, đầu lưỡi ướt át lại khẽ liếm láp thăm dò ở nơi nào đó, Lí Tuấn không nhịn được cảm thấy thẹn mà khóc nức nở.
Như thế nào. . . . . . Có thể như vậy! Thật sự là rất. . . . . . Rất đáng giận ! Nơi tư mật kia ngay cả chính mình cũng ít khi đụng đến, lại bị người kia làm như vậy.
Lí Tuấn trừ bỏ cảm giác thẹn thùng cực độ, còn có một loại hưng phấn đáng sợ truyền đến, phía trước không hề bị đụng chạm cũng dần trở nên dấp dính.
Đầu lưỡi đáng sợ của đối phương còn tại nơi dơ bẩn kia mà liếm láp thăm dò, hai chân Lí Tuấn càng lúc càng run rẩy, xụi lơ, thiếu chút nữa không chống được mà ngã lên sàn nhà.
“Không…..Không cần…….Làm như vậy………Làm ơn……Rất bẩn…..Bẩn……” Lí Tuấn rơi lệ liên tục cầu xin, vẻ mặt càng thêm *** mỹ tình mầu.
“Kỳ thực cậu cũng rất thích tôi liếm như vậy đi!?” Lôi Đình ha hả cười, ngẩng đầu khẽ liếm nước mắt xấu hổ của tiểu chim bìm bịp —— rõ ràng trong lòng thích muốn chết, ngoài mặt còn cố chống cự, bảo bối thật rất đáng yêu.
Lí Tuấn run chân, đôi mắt hổ phách mở to nhiễm đầy hơi nước kích tình, thân thể quang lõa xuân sắc run rẩy đứng trước gương. Trong gương, hai người một lớn một nhỏ, một người làn da tuyết trắng, một người mắt đen áo đen quần đen, ngoại hình và thể trạng hoàn toàn khác biệt, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Lôi Đình nhìn nhìn hình ảnh trước mắt, đặt tay lên áo, cởi bỏ nút thắt trên sơ mi, lộ ra vân da rắn chắc khỏe mạnh, tùy ý ngồi trên sàn. Thuận tay đem thiên hạ chân nhuyễn kia kéo ngã vào ***g ngực mình.
“A…….” Lí Tuấn hét lên một tiếng, lập tức nằm úp sấp giữa hai chân Lôi Đình, cái đầu nho nhỏ đụng vào trướng bồng (lều trại) đang dựng cao cao kia, làm Lôi Đình kêu lên một tiếng đau đớn.
“Mẹ nó!” Nhịn không được chửi thề một câu, Lôi Đình nóng lòng cởi bỏ thắt lưng cùng chiếc quần vướng víu, cự vật thân kinh bách chiến, đã từng nếm vô số nữ nhân, giờ phút này lại không thể nhẫn nại mà bật ra.
Côn thịt cứng rắn thô dài nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, đứng thẳng mà đánh lên mặt Lí Tuấn, khiến cho người ta một trận sợ hãi.
“Hảo hảo mà liếm cho lão tử!” Nửa người dưới kêu gào đòi phát tiết làm Lôi Đình không còn duy trì nổi mấy kiểu ôn nhu giả dối, vẻ mặt sắc bén hung mãnh như hổ, đôi con ngươi phiếm màu đen nồng đậm càng như có âm hỏa thiêu đốt, gợi cảm đến cực điểm làm cho kẻ khác không thể kháng cự.
“Không không. . . . . . Không cần như vậy. . . . . .” Bị côn thịt dữ tợn trước mắt dọa sợ, Lí Tuấn vội vàng lùi về phía sau, lại bị đại chưởng của Lôi Đình túm lấy tóc, thô bạo đặt giữa khố hạ của hắn.
Khí quan nam tính nóng bỏng mà cứng rắn của người khác cứ như vậy mà tiếp xúc với gò má mình, loại hơi thở bức nhân nồng đậm truyền đến, quả thực làm cậu không thể hô hấp. Khóe mắt Lí Tuấn phiếm lệ, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Sắc mặt lúc hồng lúc trắng luân phiên.
“Há mồm!” Lôi Đình ra lệnh. Dục vọng trướng lớn khao khát đến đỉnh điểm làm hắn khó nhịn đau đớn, vậy mà tiểu chim bìm bịp còn cọ xát ở nơi đó! Mẹ nó, có bao nhiêu nữ nhân xếp thành hàng dài muốn hầu hạ nửa người dưới của hắn, cũng chỉ có tên nhóc bốn mắt không biết sống chết này, một lần lại một lần làm hắn nổi giận!
“Chúng ta đều…….Đều là nam………Như vậy………….Không đúng.” Lí Tuấn cơ hồ muốn khóc to hơn.
“Cậu nói cái quái gì thế? Lão tử nghe không hiểu!?” Lôi Đình mi vừa nhíu, đại chưởng đã không khách khí mà bắt lấy cái cằm tiêm xảo của đối phương, ép cậu mở lớn miệng, đem côn thịt trướng đến sắp nổ của mình thúc vào.
“Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . .” Miệng bị bắt hàm chứa phân thân cực đại của đối phương, muốn nói cũng không thể nói nên lời, Lí Tuấn muốn phun nó ra lại bị bàn tay Lôi Đình đè lại, nhanh chóng xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng cậu.
Miệng ngậm tính khí thô ngạnh cứng như sắt khiến cho cậu không thở nổi. Để giảm bớt thống khổ hít thở không thông, Lí Tuấn đành phải mở lớn miệng đến cực độ, lại thuận tiện cho Lôi Đình đâm chọc trong miệng cậu.
Thanh âm *** mỹ từ trong phòng tắm không ngừng truyền ra. Chỉ thấy một mĩ thiếu niên đang vùi đầu vào giữa khố hạ của thiếu niên cao lớn mặc áo đen, bị đối phương giữ chặt lấy đầu mà làm động tác vận động pít-tông đáng thẹn.
“Ngô ngô ngô. . . . . .” Nước bọt vì miệng mở lớn không thể nuốt vào mà tràn ra khỏi khóe miệng cậu, Lí Tuấn vì quá khó chịu không nhịn được mà nước mắt giàn giụa.
“Mẹ nó, cậu khóc cái rắm! Cho cậu liếm một chút cũng không chết!” Lôi Đình dừng động tác lại, lửa giận bốc cao muốn giết người.
“Tôi……….không muốn………như vậy……..” Lí Tuấn ngẩng đầu, chật vật không chịu nổi.
Rõ ràng cùng là nam sinh, vì sao lại phải làm loại chuyện này? Lí Tuấn thật không hiểu.
“Tốt nhất cậu nên câm miệng cho lão tử!” Lôi Đình cúi đầu phủ lên đôi môi phấn hồng ướt át kia, tiến quân thần tốc mà xâm nhập vào khoang miệng ngọt nị. Đoạt lấy hết thảy không khí cùng những lời nói khiến kẻ khác căm tức của đối phương.
“A ngô ngô ngô. . . . . .” Nhận thấy bàn tay to của đối phương tham nhập vào nơi tư mật giữa hai chân mình, Lí Tuấn loạng choạng cố sức đẩy ra.
“Đừng giống lũ đàn bà muốn làm còn vờ vịt được không!? Rõ ràng đã ướt như vậy…….” Lôi Đình cười nhạo nói.
“Không phải………” Lí Tuấn lắc lắc đầu, vừa khổ sổ vừa thẹn.
“Không phải? Vậy đây là cái gì!?” Lôi Đình rút ngón tay trong cơ thể đối phương ra, quơ quơ trước mặt cậu. Kia ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, dính trên đó là thủy nhuận trong suốt sáng bóng. Vẻ mặt Lôi Đình lại tựa tiếu phi tiếu.
“Ô. . . . . . A. . . . . .” Lí Tuấn cảm thấy thẹn vô cùng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Vì sao lại như vậy!?
“Thân thể rõ ràng cơ khát muốn chết, miệng còn nói không muốn không muốn……..Có phải muốn lão tử làm cậu sớm chút hay không!?” Lôi Đình túm lấy đối phương, bài khai chân cậu sang hai bên bắt cuốn lấy eo mình.
“Hảo, vậy lão tử sẽ làm cho đến khi cậu phát cuồng mới thôi!” Nói xong liền nâng vòng eo tế gầy của đối phương lên, đem cực đại phân thân nhẫn nhịn đã lâu đặt giữa nụ hoa, ở động khẩu ma sát vài cái rồi cắm mạnh vào.
Bí cảnh mềm mại lửa nóng, xúc cảm mềm mịn như tơ làm Lôi Đình mê luyến không thôi. Mẹ nó, cơ thể tiểu chim bìm bịp thực thích! Lôi Đình như rơi vào mê võng thêm lần nữa.
“Không phải a. . . . . . Ô. . . . . . A. . . . . .” Lí Tuấn sợ hãi kêu lên, lợi khí đột ngột xuyên vào làm cậu đau đến xanh mặt. .”Đau. . . . . . Không. . . . . .”
“Ai bảo cậu vừa rồi không hảo hảo liếm cho lão tử!” Ngoài miệng thì trách mắng nhưng Lôi Đình vẫn giảm nhịp độ lại. Dù sao một cơ thể tốt như vậy, mình mới làm có hai ba lần đã không chịu được thì thật sự rất lỗ vốn.
Suy nghĩ của lưu manh quả thực không có nổi chút ôn nhu nào.
Thân thể một tấc lại một tấc bị mở ra, khoái cảm từng nếm trải lại theo trí nhớ thổi quét mà đến. Lí Tuấn vừa sợ vừa thẹn nhắm mắt, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể mặc cho chiến thuyền lôi kéo thuyền nhỏ trôi đi trong cơn sóng to gió lớn.
“Ân ô ân a a a. . . . . .” Vật thể cứng rắn thô lớn ở trong cơ thể tạo nên cảm giác dị thường, còn có khi bị tiến sâu vào, ngũ tạng tựa như bị đâm thủng, làm cho Lí Tuấn không khống chế được dật ra một tiếng rên rỉ kì quái.
Mà loại tiếng kêu vừa thống khổ vừa ngọt ngào này, lọt vào tai lại có một phen phong tình khác.
“Vẫn là cái miệng nhỏ bên dưới thành thật hơn, không như cái miệng bên trên chỉ toàn làm cho kẻ khác tức giận!” Lời nói hạ lưu cùng những cú đâm chọc kịch liệt làm cả người Lí Tuấn run rẩy, càng không muốn nghĩ, loại kích thích này lại càng đánh sâu hơn vào cảm thụ của cậu.
Côn thịt không ngừng ma xát lên vách tường lửa nóng, đau đớn dần được thay thế bởi khoái cảm. Tiểu huyệt mẫn cảm liên tục bị xâm nhập xỏ xuyên đến nơi sâu nhất trong trí nhớ, tê dại khuếch tán đến toàn thân Lí Tuấn.
“Ân a ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Lí Tuấn không thể không chế được tiếng rên rỉ kì quái của mình, cũng như không thể khống chế được thân thể mình càng lúc càng nóng lên.
Tiếng thở dốc ồ ồ của người nọ phun ra phất qua bên tai.
Mà Lí Tuấn chỉ cần nghĩ giờ phút này bọn họ đang làm chuyện như vậy, tiểu huyệt vô thức xiết chặt lại. Cự vật trong cơ thể tựa hồ lại trướng lớn thêm một vòng.
“Đừng kẹp lão tử chặt như vậy!” Khoái cảm như dòng điện lưu theo dọc sống lưng đánh thẳng lên ót, làm cho hắn suýt nữa tinh quan thất thủ. Lôi Đình nhịn không được mắng một tiếng, đem đối phương áp đảo trên mặt đất, mở rộng hai chân cậu ra sức hưởng dụng.
Sàn đá cẩm thạch sang quý làm cho Lí Tuấn giật nảy mình, đôi mắt nhắm chặt bỗng mở ra. Lại thấy được khuôn mặt tình mầu gợi cảm của đối phương, dã tính mà tuấn mỹ, đẹp đến vô ngần.
Mái tóc đen pha vài sợi đỏ sậm lòa xòa trên trán, áo sơ mi đen ướt đẫm đã cởi bỏ toàn bộ nút thắt, lộ ra vân da rắn chắc khỏe mạnh bên trong, da thịt màu mật phiếm ướt co dãn sáng bóng, không hề mang theo một tia nữ tính. Đó là một cơ thể nam tính hoàn toàn bất đồng với thân thể gầy yếu trắng nõn của chính mình.
Lí Tuấn nhìn đến thất thần, cánh tay gầy yếu vô thức quấn quanh tấm lưng rộng lớn của người nọ, hai má nóng bừng lên nhắm chặt mắt lại. Cảm giác của thân thể tựa hồ càng rõ ràng hơn, điện lưu từ đốt xương cụt lan đến tứ chi.
“Ngô ngô ngô. . . . . . Ngô ân. . . . . .” Đôi môi dù đã cắn chặt nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ ngọt nị, truyền đến từng góc phòng tắm.
“Thích sao!? Tiểu chim bìm bịp?” Sau khi nghe thấy một tiếng thét chói tai, Lôi Đình áp đến bên tai cậu hạ lưu nói: “Có làm cậu thoải mái không? ……….Ân?”
Lí Tuấn bụm mặt, một tiếng cũng không muốn thốt ra. Chỉ có thanh âm rên rỉ theo kẽ hở giữa các ngón tay truyền ra.
“Ân a ân. . . . . .” Thân thể bị đâm chọc lợi hại, động tác của Lôi Đình tràn ngập tính chiếm hữu cùng mạnh mẽ như dã thú.
“Không. . . . . . Không cần ngô a. . . . . . Như vậy dùng sức. . . . . . Ô ngô. . . . . .” Lí tuấn bị va chạm đến thần trí hỗn loạn, lưng kề sát với sàn đá lạnh như băng, nhưng cơ thể lại như có một ngọn lửa thiêu đốt.
“Vù vù. . . . . . Thực thích. . . . . .” Lôi Đình ác liệt mặc kệ sống chết của người dưới thân, ở trong cơ thể cậu mà đấu đá lung tung.
“A a a. . . . . . Nơi đó không cần. . . . . .” Tuyến tiền liệt bị nặng nề va chạm, một đợt lại một đợt thống khổ mà sung sướng không nói nên lời kịch liệt đánh sâu vào cảm quan, Lí Tuấn không kiềm được cao giọng thét chói tai, cuồng loạn lắc đầu bắt lấy lưng người bên trên. Móng tay sắc nhọn quét qua vòng eo kiện mỹ , lưu lại một vệt hồng mê người.
“Mẹ…….nó!” Lôi Đình hưng phấn chửi thề, bị kích thích đến huyết mạch phẫn trương, lật lại thân thể mềm mại đáng yêu kia, bài khai hai chân, đem cậu quỳ gối trên đất mông nhếch lên cao.
Nhìn thấy tính khí tím đỏ thô dài của mình không ngừng trừu sáp tại huyệt khẩu ướt át, nộn thịt bên trong theo mỗi lần rút ra mà bị kéo căng, phát ra ánh sáng hồng diễm. Cảnh tượng *** đãng như thế đánh sâu vào thị giác, làm cho máu mũi Lôi Đình thiếu chút phun ra!
“Ngô a oa. . . . . . Ngô ô. . . . . .” Thân thể Lí Tuấn hư nhuyễn, quỳ úp sấp trên mặt đất, đôi chân gầy yếu trắng nõn run rẩy như lá rụng trước gió. Loại tư thế như dã thú *** này làm cậu nam kham không thôi.
“Không. . . . . . Ngô ô. . . . . .” Muốn nhích về phía trước, lại bị người ở đằng sau tha trở về, Lí Tuấn cảm thấy chính mình giống như con kiến đang bị con voi nghiền nát (=.=)
“Rõ ràng bị tôi……….Làm cho thích như vậy, thế nào ngoài miệng vẫn không thành thật!?” Lôi Đình phủ lên tai người dưới thân, bàn tay to nắm lấy tính khí của cậu xoa nắn, khàn khàn nở nụ cười.
“Không phải. . . . . . Là ngô ô. . . . . .” Lí Tuấn bị ngôn ngữ hạ lưu của người nọ khiêu khích vừa mẫn cảm vừa thẹn, cả người sợ run.
“Chậc chậc……..Thân thể này, thật đúng là không phải *** đãng bình thường!” Lôi Đình cười ha hả, giống như đại hôi lang gặm cắn cần cổ tuyết trắng.
Tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng rên rỉ hỗn loạn khi thì cao vút lúc lại chùng xuống quanh quẩn trong phòng tắm, thiếu niên cao lớn mặc tang phục màu đen đè nặng lên mĩ thiếu niên tiêm gầy, tham lam mà hưởng thụ đại yến.
Trong không khí bồng bềnh hơi thở tình mầu nồng đậm………
“Ô ô ô. . . . . .” Lí Tuấn ngồi trên sàn nhà, hốc mắt phiếm hồng lần thứ hai rơi lệ.
“Con mẹ nó, cậu khóc cái gì!?” Lôi Đình cởi quần áo ướt đẫm đang chuẩn bị tắm rửa, tức giận túm người kia khỏi mặt đất, vẻ mặt hung ác giữ chặt đầu cậu, cúi xuống nói: “Lão tử ghét nhất nghe người khác khóc sướt mướt……..Tốt nhất cậu nên thông minh một chút!”
“Tôi không phải nữ sinh…….” Lí Tuấn nghẹn ngào nói.
“Vô nghĩa! Đương nhiên tôi biết cậu không phải con gái!” Lôi Đình suýt nữa cho cậu một cái tát: “Cậu rốt cuộc đang nói cái chết tiệt gì!? Sao lão tử một chút cũng nghe không hiểu?”
“Loại chuyện này…….chuyện……rõ ràng chỉ làm với con gái……….Làm, làm……..” Lí Tuấn lắp bắp nói.
Lôi Đình cứng họng, hơn nữa nghe nửa ngày mới hiểu được ý tứ của cậu. Cái quỷ gì!? Bảo bối vì mình không phải con gái nên mới muôn lần không tình không nguyện sao?
—— Thật là làm cho người ta lửa giận ngập trời!
“Con mẹ nó trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy? Có phải đọc sách nhiều quá mụ đầu rồi không!?” Lôi Đình bắt lấy thắt lưng tế gầy của cậu ghé vào tai quát: “GV, AV lão tử mang cậu chưa xem sao, chắc cũng biết tình yêu đồng tính đi!?”
“Nhưng như thế này không đúng………..Hai nam sinh………Rất không bình thường.” Lí Tuấn nhích vai ra ngập ngừng nói.
“Tôi thấy con mẹ nó cậu mới có bệnh!” Lôi Đình bỏ tay ra, mặc cho cậu té ngã trên mặt đất, “Trong đầu cậu ngoài đống bã đậu chính là phân chó! Con mẹ nó!”
Lôi Đình nói xong cũng không làm gì, đi đến vòi sen mở nước ra tắm. Dòng nước lạnh như băng ào ạt chảy xuống, làm tiêu đi lửa giận trong lòng.
Lí Tuấn run chân đứng bên cạnh. Nhìn thấy thân thể cao lớn đứng dưới vòi sen kia, thắt lưng rộng, dáng người thon dài, lại mang theo khuôn mặt dã tính, cùng đôi mắt sắc bén không giống thiếu niên đồng lứa. Hắn vẫn chói mắt như vậy, bất luận là suy nghĩ hay hành vi, đều không giống người thường.
Lí Tuấn không biết mình nên làm gì, cùng hắn một chỗ, đi ngược lại với luân thường sao? Cậu không thể hiểu, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể chung sống hòa bình với hắn.
“Cậu còn ngốc lăng ở đó làm gì? Không muốn sinh bệnh thì đi tắm ngay cho tôi!” Một cái khăn ẩm ướt trùm lên đầu Lí Tuấn, Lôi Đình bước ra khỏi phòng tắm.
Lí Tuấn bắt lấy khăn mặt trên đầu, cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào. Cảm giác được người ta quan tâm…… Người này tuy rằng rất xấu tính……Nhưng, nhưng……. Vẫn thực cảm động.
Nước mắt lại chảy xuống, Lí Tuấn đột nhiên cảm thấy, mặc kệ người này thế nào, kỳ thật cũng không sao cả. Bởi vì………. Bởi vì hắn……..Thật sự rất tốt với cậu.
Loại hành vi thô bạo nhưng cũng có lúc ôn nhu này, tựa như một ánh sáng độc. Biết rõ nó có độc, lại vẫn khao khát được nó ôn nhu chiếu rọi.