Người dân Đại Hoang Trạch choáng váng.
Những truy binh Đại Yến sửng sốt.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn trăng... bầu trời buông xuống như một
tấm màn, tinh quang nhật nguyệt thong dong lấp lóe, đêm tĩnh như nước.
Tiếng thét rơi xuống vừa nãy, có khi nào là mơ không?
Nhưng lại là một giấc mơ kỳ lạ, cũng không tạo ra một cái hố như vậy, cùng một hình dáng đôi chân này.
Chân rất đẹp.
Hết sức thẳng tắp, căng mịn tròn trịa, vớ đen kỳ lạ lóe châu quang, sáng tỏ trong bóng đêm tối tăm, cực kỳ thu hút.
Nữ nhân?
Còn trồng cây chuối nữa chứ, chết rồi à?
Không, đầu ngón chân kia còn hơi run run.
Truy binh Đại Yến có tâm tiến lên kiểm tra, chủ nhân hình như làm sao bị
trọng thương, trước tiên đành phải nhanh chóng rút khỏi đi tìm đại phu.
Giữa sân chỉ còn dư lại người Đại Hoang Trạch.
Mắt các hán tử so với Ngọc Lục Bảo dưới đất còn sáng hơn.
”Này, các huynh cảm thấy... tình huống vừa nãy kia...”
”Có thể không phải là sét đánh giữa trời quang, hố to lở đất, bảo thạch
khắp nơi, phi bàn treo lơ lững giữa trời, có một nữ nhân, tự sinh ra
giữa trời long đất lở chứ?”
”Ai nha, vậy còn chờ gì nữa? Mau mau đào thôi.”
”Đào thôi!”
Các hán tử tìm xẻng tìm cuốc, chuẩn bị khởi công.
”Ba!” Bỗng nhiên một cánh tay giãy dụa lên trong đống đất, nặng nề vỗ lên trên mặt đất.
Người dân Đại Hoang Trạch hết hồn.
”Xác chết vùng dậy?”
”Ba!” Một cánh tay nữa duỗi tới, vỗ lên trên mặt đất bên kia. Bùn đất nới
lỏng lập tức lã chã chuyển động, một đầu tóc dài, yếu ớt nổi lên trên
mặt đất...
Yên tĩnh, gió lạnh, xác chết, ánh sáng xanh lục, hố trời, đầu tóc dài màu đen...
”Quỷ à... “ Người Đại Hoang Trạch chạy tứ phía.
”Quỷ kìa!” Người nhô ra từ trong đất, giọng nói the thé, một bên rít gào một bên nhổ đất trong miệng ra, “Phi phi, quỷ á... phi phi... đừng kéo
ta... phi phi... làm sao có cái hình dáng này... phi phi... giày cao gót của tôi đâu?”
Người dân Đại Hoang Trạch chạy ra ngoài ba trượng nhanh chóng dừng bước, hai mặt nhìn nhau, quay đầu.
Bên trong hố đất, một bóng người yểu điệu chầm chậm bò lên, lòng bàn chân
đá văng tìm kiếm món đồ gì đó, vội vội vàng vàng giật quần áo, vỗ ngực,“Cũng còn tốt, cũng còn tốt, không bị ép, không bị ép...”
Cô xoay mặt một cái, dưới ánh trăng, cả người đầy bùn, nhưng rõ ràng là một khuôn mặt người sống tràn đầy tức giận.
Người dân Đại Hoang Trạch ngộ ra, nhanh chóng tụ họp đi tới, ló đầu nhìn một cái.
”Ai! Cô ta rơi vào chỗ thánh đàn.”
”Dưới đáy cái ghế hỏng có bức họa, lúc cô ta rớt xuống đang ngồi ở trên ghế!”
”Thiếu niên vừa nãy ở dưới người cô ta làm đệm, bị cô ta đè chế.”
”A! Nữ vương quang lâm!”
Cảnh Hoành Ba vẫn ở một ban nhìn súng đạn trong vớ mình... vười nãy dưới
người có thi thể, vớ dính rất nhiều máu, cô cau mày, thi thể bị giấu
kia, kiều hoa lan, thắt lưng từng điểm từng điểm bùn đất dính máu, nghe
thấy câu này, ngón tay ngạc nhiên run lên, xì xuống đất một tiếng.
”Nữ vương?” Bỗng nhiên cô quay đầu.
”Nữ vương bệ hạ!” Các hán tử quỳ rầm rầm một chỗ, nước mắt vui mừng, “Chúng tôi tuân theo chỉ thị thần thánh của quốc sư đại nhân, bôn ba ngàn dặm, không ngại gian khổ, rốt cuộc tìm được kiếp sau của người! Bầu trời Đại Hoang Trạch bảo hộ ta! Quốc sư bảo hộ chúng ta!”
”Kiếp sau?” Mắt Cảnh Hoành Ba chuyển động.
Trong nháy mắt ký ức lưu trữ của cô chuyển động, đem toàn bộ mười mấy năm học tập trong đầu về các loại tiểu thuyết xuyên qua kinh điển ra, có thể
cảm thấy khả năng đại khái hoặc là... Cô đụng phải số chó ngáp phải
ruồi.
Quá rõ, một đám người đần độn tìm kiếm nữ vương chuyển thế, mà mình lại kỳ lạ tới đây, đại khái phù hợp các loại điều kiện gọi là
chuyển thế?
Ông trời có mắt!
Chị nói mà, xuyên qua một hồi kinh thiên động địa, làm sao có thể khiến người ta tới làm bia đỡ đạn
chứ? Logic này không phù hợp.
Nữ vương... Ừ, qua loa. Chính là
không biết thành thân với bao nhiêu Vương phu mỹ mạo? Tam cung lục viện
bảy mươi hai phi tần, hơn bảy mươi hai, ngược lại ba mươi sáu cũng tàm
tạm.
Cảnh Hoành Ba cúi đầu xuống, nhìn thấy dưới đất lộ ra nửa
cái ghế tựa bị hỏng trước mặt, dường như còn có đệm gấm, đây không phải
là bảo tọa bọn họ vừa nhắc hồi nãy chứ?
”Nữ vương bệ hạ,
người...” Người Đại Hoang Trạch suy nghĩ, làm sao cùng nữ nhân trước mắt bắt đầu bàn giao sự tình chưa rõ ràng, không biết vị nữ vương thần kỳ
trên trời này, có thể hiểu hay không mà tiếp nhận câu chuyện “chuyển
thế” của họ? Có xuất hiện tâm tình mâu thuẫn gì hay không? Có cần dùng
cường trước hay không? Có cần lập tức cần nói với cô ấy nhiều quy củ
cùng hạn chế có liên quan tới nữ vương không, chờ chút còn có nên dùng
thái độ gì cư xử với cô ấy? Tuy rằng Quốc sư đại nhân đồng ý việc đi tìm nữ vương chuyển thế, nhưng trong lòng cũng có thể không muốn tìm cô ấy, bây giờ tìm tới thật rồi, quốc sư đại nhân sẽ muốn thế nào? Đến cùng nữ nhân kia nên làm gì đây...
Nghĩ trái nghĩ phải, tình huống khó xử, trong đầu do dự một lát.
Ồ?
Dưới ánh trăng, trong hố đất, trên cái ghế tựa gọi là “bảo tọa” bị hỏng chỉ
còn một nửa, nữ hắc ti kia đã quay người lại thành thật ngồi xuống, hai
chân nhếch lên, chống cằm, vẽ nên một đóa hoa lan, vừa phong tao vừa hả
hê, cười tủm tỉm, tựa như quen biết, không hề kháng cự... Ngoắc ngoắc
ngón tay.
”Ái khanh bình thân, mau chóng đem cho trẫm tám quả đu đủ cùng nghêu hầm tuyết.”
*Ta chả biết món gì, ta edit đại. \ ~.~ /
...
Cùng lúc đó.
Ở Đại Hoang Trạch xa xăm.
Cung điện vàng ngọc, màn trướng sâu thẳm. Sâu trong màn trướng, có ánh sáng
Dạ Minh Châu lộng lẫy thăm thẳm, soi sáng một đôi tay vững vàng.
Tay chạm như ngọc, đầu ngón tay trắng nõn, móng tay trơn bóng sáng rực như bối, nhưng không có chút máu.
Ngón tay khéo léo xoay chuyển một đôi mai rùa cổ xưa, vỏ màu xanh đen thận trọng lót hai bàn tay tinh tế như tuyết.
”Ba.” Mai rùa chuyển động, hiện ra hiện tượng quái lạ.
Tay dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên vỏ mai, mu bàn tay hơi uốn cong lên, tựa như một con hạc sắp sửa bay lượn.
“... Tìm ra rồi à?”
Giọng điệu vi hàm kinh ngạc.
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng cùng trong trẻo, cực bình tĩnh cũng lạnh lùng.
Tựa như hàn băng đầm lầy sâu xa ngưng tụ băng tinh, bị gió đất Lâm Lang
thổi lên.
Êm tai, lại khiến cho từ đáy lòng người tỏa ra hàn ý.
Khiến người người ta muốn sa vào thanh âm tinh khiết đẹp đẽ như vậy, rồi lại rõ ràng xuất phát từ nội tâm... lạnh lùng mà đẹp đẽ như vậy, là
tuyết trên núi cao, hàn quang bắn ra bốn phía, chạm vào có thể hại
người.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên bước tới, bào giác khẽ động như mây, tựa như một đám tuyết lớn tràn đến thềm dưới.
Vô số minh châu từ từ sáng lên, đem sự yên tĩnh nhóm lên. Người ở ngoài
màn trướng quỳ sát ở cửa, người càng cúi sâu xuống đất mà đi.
Màn trướng màu vàng buông xuống, bị ánh sáng đèn lồng trên trần nhà soi
sáng lộng lẫy mê hoặc huyền ảo, cũng che đi mặt hắn, mọi người chỉ có
thể thấy trường bào màu trắng, che khuất hết thảy da thịt, cổ áo cao đến vòm miệng, dùng một viên trân châu màu vàng nhạt chụp vào.
Tầm mắt dừng ở đây, không ai dám đem mắt hướng lên trên.
Hắn đứng lẳng lặng. Tinh tế thẳng tắp, xiêm y rộng lớn rồi lại thắt chặt
gáy cùng phần eo, đường nét chặt chẽ lại giương ra, bởi vậy khắp người
bên trong sạch sẽ tiêu sái cao quý, lại liền lộ ra mấy phần khí tức nhẫn nhục đoan chính cẩn thận... khí chất phong hoa mâu thuẫn như vậy, nhưng càng khiến cho người ta không thể thở nổi.
Hắn nói “Đã tìm thấy nữ vương chuyển thế.”
Người kia vẫn không nhanh không chậm, giọng điệu không chút cảm tình, nhưng tất cả mọi người đều run rẩy, càng thu vai chặt hơn.
Cung điện im lặng, hình như có chút sát khí tỏa ra.
”Bản tọa quyết định, tự mình đi nghênh tiếp.”
...
Quả đu đủ, nghêu hầm tuyết, nhân sâm, đương nhiên không có để ăn.
Người dân Đại Hoang Trạch há to mồm hít gió.
Nữ vương chuyển thế, là tình huống nữ hoàng Đại Hoang Trạch không có để
lại người kế thừa, tiến hành truyền thống tìm nữ vương khác. Bình thường do tinh thông thuật bói toán, đại quyền nắm giữ quốc gia do quốc sư chủ trì, trải qua nhiều điều kiện đối chiếu hà khắc, mới có thể tìm được
một nữ vương.
Những nữ vương chuyển thế trước kia, rất nhiều đều
là trẻ nhỏ hoặc là hài đồng, mang các nàng đi thường cần nói rõ ràng
từng cái với bộ tộc dòng họ cùng người nhà phụ mẫu, hao tổn một phen
miệng lưỡi.
Vị hiện tại ngược lại rất tốt, khá kỳ lạ, xem ra vô
cùng hòa nhã, tiếp thu thân phận “nữ vương”, nhưng lại nhanh nhất cùng
tự nhiên nhất. Nhìn khuôn mặt nhỏ kia, hình như rất vui sướng?
Người dân Đại Hoang Trạch trao đổi ánh mắt, nếu nữ vương bệ hạ quyết định vui vẻ tiếp thu, tất cũng sẽ không nói quá rõ ràng với cô ấy.
Ví dụ như nữ vương ở Đại Hoang Trạch thực ra là một biểu tượng con rối thuần khiết và trung thành.
Ví dụ như làm nữ vương cả đời không thể chào tạm biệt người thân nào.
Ví dụ như cả đời nữ vương duy trì trinh tiết, trừ phi quốc sư coi trọng nàng.
Ví dụ như nếu như nữ vương mất trinh tiết hoặc không tuân theo quy củ sẽ phải gánh chịu vận rủi bi thảm.
Ví dụ như đông đảo bộ tộc Đại Hoang Trạch, nước nhỏ san sát, mà người
dân dũng mãnh, trong lúc đó tộc cùng tộc chiến loạn, lúc cần thiết nữ
vương sẽ phải làm “thần toán tế” hiến cho Chí Cao Thần, để cầu cho mầm
họa cùng hỗn loạn lắng xuống, mà lúc cần thiết này, có thể là bởi vì một lần phản loạn, cũng thể vì một giấc mơ chẳng lành của quốc sư.
Ví dụ như nữ vương sẽ bị cung quy cực kỳ nghiêm khắc ràng buộc, mỗi tiếng
nói cử động nhất định phải vô cùng tuần hoàn nghiêm cẩn quy tắc, những
giáo điều kia như dây thừng đem buộc thẳng cả đời nàng, sinh hoạt ngột
ngạt nặng nề như vậy, khiến rất nhiều nữ vương không chỉ không thể nắm
giữ thanh xuân, thậm chí vì vậy mà sớm buồn bã mà chết.
Ví dụ như bởi vì nguyên nhân trước đó cùng với nhiều nguyên không thể nói ra, nữ
vương Đại Hoang Trạch xưa nay không thiếu người đẹp, mấy trăm năm lập
quốc, thay đổi tới hơn cả trăm nữ vương, mỗi vị nữ vương bình quân tại
vị không vượt qua sáu năm, sớm đa số bao nhiêu năm. Vì thế nữ nhi nhà ai nếu như được định là chuyển thế, người nhà thường rất bi thương.
Cũng bởi vậy, bắt đầu từ trăm năm trước, liên quan tới chế độ nữ vương
chuyển thế, liền bắt đầu có người đưa ra dị nghị. Hai vị quốc sư hiện
nay, Tả quốc sư tuân theo truyền thống, nhưng Hữu quốc sư cho rằng có
thể hủy bỏ chế độ của nữ vương.
Gặp phải tình huống như thế này,
Hữu quốc sư liệt ra điều kiện hà khắc tìm kiếm nữ vương chuyển thế, lần
đầu thậm chí tìm ở bên ngoài nước Đại Hoang Trạch, tất cả mọi người cho
rằng, đây chính là sắp xếp thần diệu của Hữu quốc sư, lần này thật sự sẽ không lại có thêm nữ vương, mà vẫn quyền hành tay to, nắm giữ quân đội, mà Hữu quốc sư đại nhân giao hảo cùng mấy bộ tộc tiểu quốc hung hãn
thuận lợi đăng cơ, trở thành nam đế vương đầu tiên trong lịch sử Đại
Hoang Trạch.
Mọi người cũng rất chờ mong chuyện này.
Ai biết, trên trời thật sự rơi xuống một nữ vương.
”Này.” Cảnh Hoành Ba nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy sắc mặt đám người kia khá là quái dị. “Các ông gạt tôi chuyện gì sao?”