Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người kia a một tiếng, vô thức lại nhìn thoáng qua về phía Tần Man, phát hiện cô đã quay đầu đi, lúc này trong lòng mới hòa hoãn không ít.
“A, không suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy cứ như vậy, những binh lính như chúng ta sẽ không được nhìn thấy nữ binh, rất tiếc nuối.”
Người bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ anh ta sa sút tinh thần, cười ý vị không rõ một tiếng: “Thế thì chưa chắc đâu. Quân đội dự bị là biên chế nam nữ binh hỗn hợp, nếu cậu có thể đi vào, thì có thể gặp nữ binh mỗi ngày rồi.”
Người kia nhìn qua anh ta, lúc này xem như triệt để lấy lại được tinh thần, nói: “Thôi cậu dẹp đi đi, quân đội dự bị có thể tùy tiện đi vào sao? Nơi đó trong trăm người mới có một người có thể đi vào được, phàm là nữ binh có thể vào đều là một người có thể đánh ngã năm người, loại như tôi đi vào chỉ có một chữ: chết.”
“Cậu tự biết sức mình đấy nhỉ.”
“Mau mau cút đi!”
Hai người cười đùa nói xong một hồi, liền nghe thấy tiếng trạm canh gác vang lên, vội vàng chạy về đội ngũ.
Chỉ là trước khi đi, nam binh bị Tần Man nhìn chằm chằm lại quay đầu nhìn thoáng qua về phía Tần Man.
Nhìn qua cô cũng không có gì đặc biệt, một mình ngồi ở chỗ đó, vô cùng yên tĩnh.
Chẳng lẽ mới vừa rồi là ảo giác của mình?
Ánh mắt lạnh lẽo mà không có chút gợn sóng nào, cho dù bây giờ hồi tưởng lại, anh ta vẫn cảm thấy trong lòng hơi căng lên.
Trong khoảnh khắc đó, mình có cảm giác con mồi bị sa vào bẫy.
Chắc là... Là ảo giác đi, chắc là vậy rồi!
Trong lòng của anh ta an ủi mình như vậy, bước chân dưới chân lại nhanh thêm mấy phần.
Tần Man ngồi ở chỗ đó nhìn anh ta gần như hốt hoảng chạy đi, ánh mắt lóe lên một tia khinh miệt.
Cô biết hai người kia, chính là hai người lần trước đưa cô trở về.
Chỉ có điều, có lá gan nói xấu người ta ở sau lưng, lại ngay cả dũng khí nhìn mình một cái cũng không có.
Tân binh bây giờ, thật sự là nhóm sau không bằng nhóm trước.
Mang theo suy nghĩ soi xét này, chớp mắt một cái ba ngày sau khi kết thúc huấn luyện, huấn luyện trong vòng bảy ngày liền triệt để kết thúc, tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp hoàn tất, ngồi lên xe cho quân đội chuẩn bị trở về quân đội.
Tần Man cũng theo đó cùng ngồi lên xe theo.
Cô cố ý lên xe cuối cùng, ngồi phía ngoài cùng, nhìn qua một mình vô cùng cô đơn.
Lúc này huấn luyện kết thúc, các tân binh trong xe ít nhiều đều buông lỏng tán gẫu với nhau, nhìn xem Tần Man cứ như vậy ngồi ở chỗ đó lẻ loi trơ trọi, không khỏi trong lúc vô tình chuyển chủ đề sang người cô.
Một nam binh bên người Hứa Cảnh Từ huých một cái vào cánh tay của anh ta, nói khẽ: “Lại nói hai ngày nay sao cái đuôi của anh không bám lấy anh vậy?”
Người đối diện nghe vậy cũng không nhịn được hỏi: “Đúng vậy a, tôi nói hai ngày này làm sao lại yên tĩnh như vậy, trước kia anh đi đâu cái đuôi kia cũng bám tới nơi đó, như phụ nữ vậy.”
“Có phải là cảm thấy quá mất mặt, cho nên không dám lại gần hay không?”
Lúc mọi người ở đây tự suy đoán, Hứa Cảnh Từ ngồi ở chỗ đó lại đứng dậy, đi về phía Tần Man.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người im lặng nhìn về phía hai người bọn họ.
Dù sao đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hứa Cảnh Từ chủ động đi về phía Tần Man.