Bắt gặp ánh mắt của tôi, trưởng phòng nháy mắt rồi quay lưng đi, nhìn ra phía cửa sổ. Trong chốc lát tôi nghe thấy tim mình nổ “bùm bùm“. Cái cảm giác ấy không giống lúc tôi được nhìn
thấy Noo Phước Thịnh, cũng chẳng giống lúc tôi nhìn thấy Long. Nó có
chút phấn khích, có chút rung động và có chút khó hiểu.
Mọi người lần lượt tới chỗ tôi lấy đồ uống rồi quay lại bàn làm việc,
không khí trầm xuống, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Cốc trà hoa cúc của trưởng phòng thì vẫn ở yên trên bàn làm việc của
tôi. Có phải tôi nên mang qua cho anh ấy không? Hay nên để anh ấy tự
mình qua lấy? Hình như tôi nên mang qua đó đúng không? Dù gì thì người
ta cũng là sếp, tôi nên biết điều một chút thì tương lai sau này mới có
hy vọng đúng không?
Tôi vừa đứng dậy nhưng bỗng nhiên cái nháy mắt vừa nãy của anh lại xuất
hiện trong đầu tôi. Hai má tôi dần nóng lên. Sao tôi cứ cảm thấy có gì
đó không đúng? Tôi lại ngồi xuống, đưa hai tay áp lên má để hạ nhiệt. Sợ bị mọi người để ý, tôi cúi gằm mặt xuống bàn, tay cầm bút chì như đang
phác họa ý tưởng nhưng thực chất là tôi đang hồi tưởng lại khuôn mặt lúc đó của trưởng phòng, khuôn mặt ấy có phải quá hoàn mỹ rồi không?
- Cảm ơn.
Giọng nói của trưởng phòng vang lên ngay bên cạnh tôi. Tôi lén lút ngẩng đầu lên nhìn anh. Không nhanh không chậm, anh cầm cốc trà đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi bỏ xuống, vẻ mặt như đang thưởng thức vị trà hoa
cúc thơm dịu. Chắc hẳn đã nhìn thấy hành vi lén lút của tôi, anh bước
tới gần rồi cúi xuống như để tôi nhìn anh rõ hơn. Khuôn mặt hoàn mỹ ấy
cách tôi chưa đến độ dài của chiếc bút chì đen tôi đang cầm.
Tôi chỉ kịp la lên thất thanh rồi “RẦM“. Tôi cùng chiếc ghế quay đổ
chổng ngược trên mặt sàn. Cảnh tượng lúc này chỉ cần dùng một từ thảm
cũng đủ để diễn tả.
Bà cô già vừa cười vừa chạy tới đỡ tôi dậy.
- Cô làm sao ấy? Say à?
”Say”? Tôi say á? Say cái gì? Say trưởng phòng ư?
Tôi cười trừ rồi vịn tay bà cô già đứng dậy.
Trưởng phòng không nói gì quay lưng đi về phía bàn làm việc.
Tôi xoa xoa đầu rồi định bụng tiếp tục làm việc. Nhưng cái khuôn mặt
hoàn mỹ kia cứ lởn vởn ở trong đầu tôi suốt 2 tiếng đồng hồ.
- Mọi người nghỉ ngơi, đi ăn cơm trưa rồi 13 giờ 30 phút quay lại làm
việc. 15 giờ chiều nay chúng ta sẽ mở cuộc họp để chốt ý tưởng.
Đúng là lấy độc trị độc, 2 tiếng đồng hồ trước tôi vật vờ mãi mà không
thoát ra khỏi khuôn mặt hoàn mỹ của trưởng phòng thì giờ chỉ cần một câu thông báo của trưởng phòng, khuôn mặt hoàn mỹ ấy nhanh chóng biến mất.
Bà cô già đi qua vỗ vai ý rủ tôi cùng đi ăn trưa. Tôi lắc đầu vừa cười vừa khóc.
- Em không đi ăn đâu. Chị cứ đi ăn đi. Ý tưởng em còn chưa nghĩ ra.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Cả căn phòng rộng lớn trong chốc lát
chỉ còn có mỗi tôi với trưởng phòng. Tôi đến thở bỗng dưng cũng chẳng
dám thở mạnh. Tôi cầm cốc cà phê của mình lên uống một hơi cạn sạch.
Không khí im lặng tưởng chừng kéo dài suốt giờ nghỉ trưa thì có người
đẩy cửa bước vào phòng.
- Ôi chao! Bé Nam của chúng ta lớn rồi! Chăm chỉ làm việc để nuôi chị à?
Không sai, người vừa bước vào chính là tổng giám đốc của chúng ta - Trần Bảo An. Một người phụ nữ cao ráo, khuôn mặt thanh tú, cả người đều toát ra vẻ kiêu sa hóa ra lại dễ thương như vậy. Trong kí ức của tôi, từ
ngày còn học trung học, chị là hoa khôi của trường, là hội trưởng hội
học sinh, là học sinh nữ duy nhất hoàn thành tất cả các khóa học một
cách xuất sắc, là người tình trong mộng của biết bao anh chàng. Có nằm
mơ tôi cũng không nghĩ bà chị này bản chất lại dễ thương như vậy.
- E hèm! Chị à! Trong phòng còn có người. Chúng ta ra ngoài đi.
Nói dứt câu, tôi thấy tổng giám đốc bị trưởng phòng kéo ra khỏi phòng. Chính là kéo ra khỏi phòng.
Thực ra, nếu tôi có một người chị như thế thì thật tốt. Còn đang suy
nghĩ miên man, điện thoại tôi đổ chuông, nhìn màn hình điện thoại rồi
nhìn xung quanh, xác định không có ai, tôi nghe điện thoại rồi bật loa
ngoài, bắt đầu phác họa ý tưởng.
- Alo! Mình nghe!
Đầu dây bên kia ậm ừ một lúc rồi nói.
- An à! Cậu ăn trưa chưa?
Tôi lơ đãng, vì đang suy nghĩ không biết chọn màu gì cho chiếc chân váy, tôi trả lời trong vô thức.
- Mình không ăn, mình đang làm ý tưởng.
Vừa dứt miệng, đầu dây bên kia đã quát ầm lên.
- Cậu bị ngố à? Dạ dày đã có vấn đề còn bỏ bữa. Không muốn đi gặp Super Junior nữa à?
Tôi khựng lại, hóa ra Long cậu ấy vẫn còn nhớ tôi bị đau dạ dày. Tôi mỉm cười, chỉ là mỉm cười thôi. Tôi cũng không biết tại sao mình lại cười
nữa.
- Mình biết rồi! Mình làm xong sẽ đi ăn mà. Chiều nay mà không xong chắc trưởng phòng lại trừ năm phần trăm lương mất.
- Bảo với trưởng phòng của cậu. Nếu cái dạ dày của cậu lại trở nặng thì ý tưởng gì đó sẽ thành áo kẻ sọc trắng xanh trong truyền thuyết đấy.
Tự nhiên nghe Long nói xong câu này, tôi thấy rợn rợn người. Nếu mà bị
trưởng phòng nghe thấy, tôi không dám tưởng tượng số phận của bản thân
mình lúc đó nữa. Tôi vội tắt loa điện thoại, vừa thì thầm vừa nhìn ngó
xung quanh.
- Cậu nói linh tinh gì thế? Nếu bị trưởng phòng nghe thấy thì mới khiến
mình không được đi gặp Super Junior nữa ấy. Thôi nhé! Mình tắt máy đây.
Tôi kết thúc cuộc gọi rồi tiện bật luôn chế độ máy bay. Mọi thứ lại im
lặng trở lại, tôi hí hoáy một lúc cuối cùng cái ý tưởng trông cũng có
chút hy vọng.
Cửa kính bị đẩy kêu cái “cạch“. Mới có 13 giờ kém mà mọi người đã ăn
xong rồi á? Đúng là nhờ có trưởng phòng mà tác phong của mọi người thay
đổi hẳn.
- Mọi người đi ăn về rồi à?
Tôi đang loay hoay suy nghĩ về bài thuyết trình thì mùi gà rán bay vào
mũi. Tôi liều mạng hít một hơi thật sâu, bụng của tôi bắt đầu réo liên
hồi.
- Gà của ai mà... thơm... vậy?
Tôi nuốt nước miếng cái ực nhưng không phải vì thèm gà nữa mà vì món gà
thơm ngon đó đang được trưởng phòng xách trên tay. Tôi không nói gì nữa, quay ghế lại tiếp tục làm việc. Mùi gà không hiểu sao không những không bay đi mà càng ngày càng đậm hơn. Lí do ư? Trưởng phòng không mang gà
về bàn của mình mà để lại bàn làm việc của tôi. Tôi nhìn hộp gà rồi nhìn trưởng phòng bằng ánh mắt hết sức cảm kích.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Tôi không muốn ý tưởng tháng này là kẻ
sọc trắng xanh đâu. Hơn nữa tiền gà này là trừ vào tiền lương của em.
Không cần cảm kích tôi đến thế đâu.