Bản Sao Tình Nhân

Chương 22: Chương 22




Đã gần một tháng kể từ kỳ phát tình, dấu răng sau gáy đã lành lại không thấy dấu vết từ lâu, mà bây giờ, kể cả dấu hiệu vô hình chôn sâu trong tuyến thể hình như cũng đang từ từ biến mất.

Trong phòng ngủ của Chu Mộ Thời, mùi hương thuộc về một người khác cũng càng lúc càng mờ nhạt, sau khi chăn được giặt một lần thì không còn mùi tin tức tố nữa, khoảng thời gian ban đầu anh không quen lắm, ngủ rất trễ, nhưng anh nghĩ rằng chờ dấu hiệu hoàn toàn biến mất, anh sẽ không còn cần tin tức tố của alpha, trạng thái bây giờ đương nhiên sẽ trở lại như bình thường.

Như vậy những phán đoán của anh cũng sẽ không bị những nhân tố khác ảnh hưởng nữa.

Một số việc bị kéo dài đến bây giờ thật sự nên có một quyết định.

Trong khoảng thời gian này, ban ngày Hạ Ngung rời đi rất sớm, thường thường chỉ để lại một bình cà phê đã pha trên bàn, là mùi vị Chu Mộ Thời quen thuộc, lúc ở văn phòng anh cũng nhờ trợ lý pha cà phê, dù cùng một loại hạt, nhưng khi uống vẫn thấy khác ở đâu đó. Bên trong mùi hương đắng chát hình như mang theo một chút mùi ngọt kéo dài của gỗ, giống như mùi của alpha.

Chu Mộ Thời lắc đầu, đặt sự chú ý lên tài liệu trong tay.

Sau một đợt tuyển cử, phái trung lập mà anh ủng hộ cơ bản xem như nắm vững thắng lợi, nhưng một Ngu Thành Sơn ngã xuống thì vẫn còn không ít kẻ thù chính trị dòm ngó trong bóng tối, không thể bất cẩn trong kỳ tổng tuyển cử ngàn cân treo sợi tóc được. Gần đây nhà họ Ngu không tới tìm anh nữa, chắc là nội đấu trong gia tộc và họa từ bên ngoài khiến người quản lý gia tộc mới không thể phân thân được, huống chi vụ kiện cáo của Ngu Thành Sơn còn chưa kết thúc, ông ta đang định kháng án lần nữa, không biết lão cáo già này còn chừa đường lui cho mình không, theo như hiểu biết của Chu Mộ Thời về ông ta, bất kể kẻ sau màn là ai, muốn hoàn toàn phá đổ nhà họ Ngu chỉ bằng một đòn e là không dễ dàng như thế.

Buổi tối, một người họ Trình là thủ lĩnh đại diện cho phái trung lập hẹn gặp mặt anh, trao đổi chi tiết đợt bầu cử tiếp theo, hai người ngồi trong phòng riêng ở một quán cà phê, Chu Mộ Thời nghe đối phương đề cập điểm chính, nhưng anh không tập trung lắm.

Bình thường anh đều hẹn gặp mặt người khác trong phòng họp nghiêm túc, nhưng người ứng cử chủ động mời, Chu Mộ Thời cũng không thể không nể mặt đối tác được, người đàn ông đối diện nói xong chuyện chính, đột nhiên anh ta nói: “Tôi thấy anh không thích nhà hàng lần trước, nên lần này đổi nơi khác, anh cảm thấy sao?”

Chu Mộ Thời thấy hơi kỳ lạ với giọng điệu của đối phương, nhưng anh vẫn lễ phép nói: “Rất ổn.”

“Hạt cà phê ở đây được chuyển đến từ trang viên ở El Salvador của tôi, rất tươi mới.” Người đàn ông nhìn cái ly bên trái anh, đưa tay cầm muỗng khuấy thay anh, trong lúc khuấy thì vô tình chạm phải tay Chu Mộ Thời: “Sắp nguội rồi, anh không nếm thử à?”

Chu Mộ Thời yên lặng đặt tay xuống bàn, từ chối: “Tôi không thích cà phê lắm.”

“Vậy sao? Vậy thì tiếc thật.”

Nói chuyện xong, hai người ra khỏi quán cà phê, Chu Mộ Thời đột nhiên cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, anh cảnh giác quay đầu lại kiểm tra, nhưng không trông thấy bất cứ kẻ nào.

“Sao vậy?” Anh Trình hỏi.

Chu Mộ Thời lắc đầu, dời mắt đi, anh dừng một chút khi thấy quảng cáo sản phẩm mới trên màn hình điện tử ở xa xa.

Anh Trình nhìn theo ánh mắt anh, hứng thú nói: “Anh Chu có hứng thú với sản phẩm điện tử à? Đây là bản giới hạn, còn chưa đưa ra thị trường, nhưng mà tôi có quan hệ với người trong phòng thương mại, tôi có thể...”

“Không cần đâu.” Chu Mộ Thời cắt ngang lời anh ta: “Có người tặng tôi rồi.”

Anh Trình dừng lại một chút, nhếch miệng: “Người xuất sắc như anh quả nhiên có hàng đống người theo đuổi.”

“Không phải người theo đuổi.” Giọng Chu Mộ Thời không có chút dao động, anh đưa tay sờ sau gáy: “Là chồng tôi.”

Người đàn ông đứng ngẩn người tại chỗ, lúc này một chiếc xe bay dừng ở gần đó, cửa tự động mở ra, trước khi Chu Mộ Thời lên xe thì quay đầu lại, nói: “Nhắc nhở anh một câu, chú ý an toàn, nên tăng mạnh an ninh đi.”

Anh dứt lời, cửa xe khép lại, nhanh chóng rời đi.

Chu Mộ Thời ngồi ghế sau, lúc cúi đầu anh nhìn thấy cánh hoa khô kẹt giữa khe hở của ghế, anh đột nhiên nhớ ra hình như đã hai ngày anh chưa gặp Hạ Ngung rồi.

***

Về đến nhà, phòng khách tối đen, không có ai, nhưng có ánh sáng lờ mờ phát ra từ phía phòng ăn.

Chu Mộ Thời nghe thấy một chút tiếng động, anh cởi áo khoác ra, không biết tại sao anh không bật đèn, trực tiếp đi tới.

Vòng qua vách tường, ngọn đèn tờ mờ xuất hiện trước mặt, chỉ chiếu sáng xung quanh quầy rượu, trước mặt là bóng lưng của người đàn ông quen thuộc, cặp chân dài tựa vào ghế, trong không khí có mùi rượu thoang thoảng.

“Hạ Ngung.” Anh gọi tên đối phương, ánh mắt nhìn từ tủ rượu mở toang sang gương mặt alpha đối diện.

Ánh mắt Hạ Ngung chuyển từ ly rượu trong tay đến trên mặt anh, hắn híp mắt như không thể nhìn rõ, nói: “Em về rồi.”

Chu Mộ Thời chậm rãi đi qua, hỏi: “Anh đang làm gì?”

Hạ Ngung quơ quơ ly rượu trong tay, không trả lời, vẻ mặt giống như hơi say, sau đó hắn chống bàn đứng dậy, bước chân hơi không vững, hắn nghiêng ngả về phía Chu Mộ Thời, được anh đưa tay đỡ theo bản năng.

Tin tức tố hòa với mùi hương rượu vang đỏ nồng đậm phả vào mặt, vừa nồng vừa ngả ngớn, Hạ Ngung vòng lấy eo anh, vùi đầu vào cổ anh, giọng nói không rõ ràng: “Sao lại về muộn như thế?”

Chu Mộ Thời bị sức nặng của alpha ép tới mức khó động đậy, anh khó chịu giãy giụa: “Có chút việc... Anh đứng thẳng dậy trước đi.”

Hạ Ngung giống như căn bản không nghe anh nói, tiếp tục nói năng không rõ ràng: “Em đã đi đâu? Bên ngoài lạnh không?”

Chu Mộ Thời nhíu mày: “Anh uống say rồi à?”

Anh quay đầu, nhìn bình rượu trên bàn, đã vơi một nửa, kiểu dáng bình rượu rất quen, chính là bình rượu ngày sinh nhật mẹ anh đưa cho hai người.

Hạ Ngung giải thích: “Trong tủ em không có rượu, tôi đành mở bình này. Mùi vị không tệ lắm, nhưng ngọt quá.”

Chu Mộ Thời không thích uống rượu, tủ rượu trong nhà chỉ để trang trí, bên trong đương nhiên rỗng tuếch.

“Ngọt quá mà anh còn uống hết một nửa.” Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc, phát hiện da thịt mình bắt đầu trở nên nóng hơn khi người bên trên dán chặt, anh dần thấy hơi bực bội.

“Xin lỗi.” Hạ Ngung hiển nhiên hiểu sai vẻ mặt khó chịu của anh: “Còn thừa lại một chút, em nếm thử xem có ngọt hay không.”

Alpha cầm bình rượu trên bàn, Chu Mộ Thời không muốn uống, đang muốn đẩy tay hắn ra, chợt thấy Hạ Ngung trực tiếp uống một ngụm từ bình rượu, sau đó cúi đầu chặn môi anh.

Rượu chảy vào theo hàm răng bị cạy mở, mùi trái cây lên men làm say môi lưỡi, mang theo mùi gỗ nhạt, Chu Mộ Thời hơi ngửa đầu, chất lỏng tràn ra từ khóe môi bị đối phương dùng tay lau đi, Hạ Ngung nắm cằm anh, khẽ hôn một cái trên bờ môi đóng chặt, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan, nuốt đi.”

Hầu kết nhấp nhô trên dưới, rượu ngọt chảy vào trong bụng.

Khi bị người kia ôm ngồi lên bàn để hôn, Chu Mộ Thời vịn vai Hạ Ngung, nghĩ thầm có lẽ mình đã bị chuốc say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.