Bản Sao Tình Nhân

Chương 30: Chương 30




Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, trợ lý vừa mới đi ra ngoài xử lý công việc, Hạ Ngung ngồi ở trên giường, vừa chờ dư chấn của thuốc mê trôi qua, vừa chậm rãi đặt giấy tờ tài liệu vào trong vali lại.

Lúc khép vali, tay của hắn đột nhiên dừng lại.

Giữa còng tay màu bạc và vỏ súng đen có một màu sắc khác thường.

Đỏ tươi, là một cánh hoa hồng.

Hạ Ngung nhớ hắn đặt cái vali này trong góc phòng làm việc, bên cạnh có một lọ sứ cắm hoa hồng.

Có lẽ là vô tình rơi vào lúc mở ra.

Nhưng hắn rõ ràng chưa bao giờ mở vali trong phòng làm việc.

Trợ lý ngắt máy truyền tin, khi anh ta vừa ngáp vừa đi vào phòng bệnh thì nhìn thấy Hạ Ngung cúi đầu ngẩn người nhìn cái vali trước mặt.

Anh ta không khỏi hơi lo lắng, không biết sếp mình có bị trúng đạn tới ngu người luôn không.

“Sếp?”

Hạ Ngung ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Ba giờ rưỡi chiều.” Trợ lý trả lời: “Đáng lẽ có một buổi tiệc từ thiện phải đi, nhưng mà giờ không còn kịp nữa, tôi đã gửi tin xin lỗi qua đó rồi.”

Nói xong, trợ lý lại nhíu mày: “Vừa rồi có đường dây thông báo, người nhà họ Ngu trong buổi tiệc rất khả nghi, không biết có phải họ đã động tay động chân gì không, anh không đi cũng tốt, tránh được một chuyện.”

Vừa dứt lời, Hạ Ngung đầu tiên là im lặng một hồi, tiếp theo hắn nhìn sang vali ở một bên, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.

“Kiểm tra định vị của Chu Mộ Thời.”



Trợ lý sững sờ, tuân lệnh theo bản năng, một lát sau vẻ mặt anh ta cũng trở nên kỳ lạ: “Ở... trung tâm tổ chức tiệc.”

Anh ta vừa nói xong, người đàn ông trên giường lập tức vén chăn nhảy xuống giường.

“Sếp!”

Cơ bắp của Hạ Ngung còn đang trong trạng thái tê liệt chưa hoàn toàn khôi phục, cơ thể không linh hoạt lắm, hắn lảo đảo vọt tới cạnh cửa, đẩy trợ lý đến đỡ hắn ra, ánh mắt tăm tối đến đáng sợ, nói: “Gọi xe tới, ngay bây giờ.”

***

Chu Mộ Thời lắc lắc ly rượu đỏ, nhìn hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình.

Người đàn ông beta ngồi đối diện chính là phó bí thư trưởng Lưu, hai nói chuyện vòng vo một lúc lâu, gần như đã hiểu ý lẫn nhau, nhưng không nói hết ra hoàn toàn.

Người đã có tuổi luôn luôn cẩn thận hơn, Chu Mộ Thời đủ hiểu tính tình của đối phương qua những lần hợp tác trước đây, gia thế ông ta không thua Trình Hoàn Thanh, thậm chí kinh nghiệm trong giới chính trị và quan hệ cũng nhiều, khuyết điểm lớn nhất là không quả quyết.

Nhưng mà ông ta là người có dã tâm, nhất là khi đề ra yêu cầu hợp tác đúng lúc.

Vào khoảnh khắc hai ly rượu nhẹ nhàng va chạm giữa khoảng không, Chu Mộ Thời đã đạt được mục đích trong chuyến đi này.

Lúc đi ra khỏi phòng, đứng tại cửa ra vào, máy truyền tin trên cổ tay vang lên lần thứ ba, anh nhìn thoáng qua tên người hiển thị, mặt không cảm xúc nhấn tắt, sau khi lịch sự nói tạm biệt với người đàn ông trước mặt, anh chậm rãi chống gậy đi đến hành lang bên kia.

Đi chưa được mấy bước, khi anh quẹo sang một hướng và đứng trước cửa thang máy, tiếng chuông máy truyền tin kiên nhẫn vang lên một chút, sau đó đột nhiên trở nên yên lặng.

Chu Mộ Thời dừng chân lại.

Anh giơ cổ tay lên nhìn, tín hiệu nằm ở góc trái trên cùng của máy truyền tin biến mất ở chỗ này.

...

Trong thang máy tầng một trung tâm tổ chức tiệc hoàn toàn yên tĩnh, giống như tiếng cười nói đầy đại sảnh cách một bức tường đã bị ngăn chặn, ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề, che giấu tiếng hít thở trong góc tối.

Đột nhiên một tiếng “Keng” vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, đèn chỉ thị tầng lầu phát sáng từ trên xuống dưới, cuối cùng nó dừng lại ở số một.

Viên đạn lặng lẽ lên nòng.

Ngay sau đó, cánh cửa kim loại đóng chặt này chậm rãi mở ra...

Trong thang máy sáng ngời không có một ai, chỉ có một cây gậy chống màu bạc chậm rãi lăn ra ngoài.

***

Lầu năm trung tâm tổ chức tiệc là từng căn phòng riêng đơn độc, hành lang quanh co khúc chiết, vắng vẻ quạnh quẽ, Chu Mộ Thời vừa vịn tường đi về phía trước, vừa tìm tín hiệu đứt quãng để gửi tin cho bộ an ninh.

Tình huống bây giờ hơi tệ.

Anh có thể chắc chắn đi thang máy xuống tầng là lựa chọn nguy hiểm nhất, hành lang cũng rất có thể có người mai phục, mà sau khi ông Lưu rời đi, kẻ bám đuôi sẽ chẳng còn gì để đắn đo nữa, có lẽ kẻ đó sẽ lên đây nhanh thôi.

Chỗ nào cũng không an toàn.

Mà anh là một omega tay trói gà không chặt, đi đứng lại không tiện, không khác gì tấm bia hình người di động.

Chu Mộ Thời quyết định tới đây một cách ngẫu hứng, cho dù có người muốn đối phó anh thì cũng không kịp sắp xếp mai phục, trừ khi...

Anh nhớ tới lúc gặp Ngu Mẫn, sắc mặt và ánh mắt kỳ lạ của cô ta, không cần suy nghĩ cũng biết rõ vấn đề.

Thật là bất cẩn, Chu Mộ Thời cau mày nghĩ.

Bữa tiệc từ thiện không cho phép bảo vệ riêng đi vào, các biện pháp an ninh trước giờ vẫn đầy đủ, không ngờ rằng nhà họ Ngu còn có bản lĩnh trà trộn vào.

Có lẽ anh xung khắc với cái chữ “Ngu” này.

Đang lúc anh tự hỏi độ nguy hiểm khi cạy khóa điện tử trốn vào một căn phòng nào đó cao bao nhiêu, đột nhiên một thanh niên mặc đồ nhân viên phục vụ đi tới trên hành lang.

Chu Mộ Thời chậm rãi dừng bước.

Vào lúc này nơi này, có một người như vậy xuất hiện ở đây, quả thật là viết rõ hai chữ “quái lạ“.

“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Đối phương trông thấy hắn, bưng khay tiến lên chào hỏi.

Chu Mộ Thời không trả lời, không cảm xúc nhìn người trước mặt tới gần trong vòng hai bước, anh lặng lẽ siết chặt ống tay áo.

Thanh niên khẽ mỉm cười, cái tay đặt dưới khay giơ lên cao một chút, hành lang chật hẹp yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ phản chiếu trên mặt tường kim loại.

“Phập.”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, là tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.

Đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt của Chu Mộ Thời còn chưa thả lỏng, anh hơi trợn mắt, nhìn nhân viên phục vụ trước mặt đột nhiên ngã xuống.

Máu chảy xuống từ mũi dao, bắn tung tóe trên nền đá cẩm thạch, phản chiếu bóng người cao lớn.

“Có phải tôi tới chậm rồi không?”



Giọng nói quen thuộc của alpha vang lên, Chu Mộ Thời nhìn người đàn ông không biết xuất hiện từ đâu ra, anh chớp mắt một cái, chậm rãi thả lỏng cơ thể, “Ừ” một tiếng.

Hạ Ngung tùy tiện lắc lắc con dao nhỏ dính máu, cất nó vào trong ngực, hắn nâng tay kia muốn ôm lấy anh, hỏi: “Sợ không?”

Chu Mộ Thời di chuyển cơ thể một chút, nói: “Không.”

Hạ Ngung cười đang định nói chuyện, đột nhiên hắn phát hiện điều gì đó và cúi đầu xem xét.

Nơi ống tay áo trắng như tuyết của omega có một lưỡi dao ba cạnh, trông vô cùng dữ tợn.

Trên mặt Chu Mộ Thời không có cảm xúc gì, anh bình tĩnh tắt nút nguồn điện trên con dao.

“...” Hạ Ngung nhướng mày nói, “Em lấy đâu ra vũ khí quân đội bị kiểm soát?”

“Mua.”

“Thứ này quá nguy hiểm.” Hạ Ngung đưa tay về phía anh, hắn cầm mũi dao cách tay áo, chậm rãi rút nó ra: “Cho tôi, em dùng cái này.”

Chu Mộ Thời cúi đầu nhìn khẩu súng lục màu đen bị nhét vào trong tay, anh ngước mắt nhìn alpha trước mặt.

“Em dùng rất giỏi, chắc là không cần tôi dạy đâu.”

Chu Mộ Thời hơi mỉm cười một cái, cất khẩu súng vào trong túi.

Sau cánh cửa hợp kim màu trắng là hành lang trống rỗng.

“Cứ tiếp tục đi như vậy à?” Chu Mộ Thời hỏi.

“Em muốn đi thang máy cũng được, nhưng khá là phiền phức.” Hạ Ngung nhìn chân của anh một cái: “Tôi ôm em nhé?”

“Không cần.” Chu Mộ Thời từ chối: “Anh chắc chắn nơi này không có ai?”

“Vốn là có, nhưng bây giờ sạch sẽ rồi, dù sao tôi cũng đi lên từ nơi này mà.”

“Vậy đi thôi.”

Khoảng cách năm tầng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ít nhất con đường lúc lẩn trốn dài hơn bình thường nhiều, huống chi Chu Mộ Thời còn đi chậm.

Hạ Ngung hoàn toàn không sốt ruột, cũng không hề có cảm giác nguy hiểm khi rơi vào mai phục, hắn đi song song với Chu Mộ Thời đi đứng không tiện, chỉ có hai người đi qua từng bậc thang.

Hắn nói rất đúng, nơi này thật sự vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ có vết máu đã khô xuất hiện trên tường và những người xa lạ nằm trong góc rẽ không nhúc nhích, trong mùi máu tanh nhàn nhạt có mùi tin tức tố của alpha, nói rõ trước đây không lâu đã có một trận chiến nổ ra ở nơi này, kết cục phần thắng thuộc về bên một người.

Hai người đều không nói gì, ăn ý giữ im lặng, lúc đi đến lầu ba, Chu Mộ Thời đột nhiên dừng bước, mở miệng: “Anh... “

“Em có nghe thấy tiếng gì không?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt hai người đồng thời thay đổi.

Trong hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, sau một lát, có tiếng xi măng rạn nứt phát ra từ phía trên đầu.

Chu Mộ Thời thấy choáng váng, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị alpha bế lên, nhanh chóng đi xuống lầu.

Tiếng rạn nứt rất nhỏ liên tục vang lên tạo thành tiếng ầm ầm to lớn kèm theo đó là bức tường ngã xuống, hành lang phía sau sụp đổ ngay tức khắc, biến thành cảnh tượng hoang tàn đáng sợ chỉ trong chớp mắt.

Chu Mộ Thời cảm thấy có cát đá rơi trên cổ, một bên trán anh bị đá rơi trúng chảy ra máu, vách tường xung quanh dường như cũng rung động mạnh mẽ, giống như là tận thế, nhưng tất cả những thứ này đều không to bằng nhịp tim của Hạ Ngung bên tai anh.

Alpha gần như bất chấp chạy xuống cuối cầu thang, cánh tay siết chặt vai anh nóng như bàn ủi, Chu Mộ Thời nhìn một cái cột đá khổng lồ đột nhiên ngã xuống qua bờ vai hắn, tiếng kêu sợ hãi kẹt tại cổ họng, móng tay anh đâm sâu vào lòng bàn tay.

Hạ Ngung giẫm lên lan can chưa sụp nhảy một cái, ôm anh lăn vào gầm cầu thang trong đống hoang tàn đang sụp đổ ầm ầm.

Sau đó là bóng tối và không khí bị ngăn cản vì đống gạch đá.

Xung quanh rung lắc dữ dội, tiếng sụp đổ qua hồi lâu mới dần dần yên tĩnh, trước mắt Chu Mộ Thời là một vùng tối tăm, anh lấy lại tinh thần từ trong cơn choáng váng, anh ho khan hai tiếng, cố gắng chớp mắt, chỉ nhìn thấy cái cổ gần trong gang tấc của alpha.

Một tay của anh bị giữ chặt trong ngực đối phương, một cái tay khác thì bị không biết là đồ vật gì đè lại, anh đành phải cúi đầu xuống dùng môi dán lên cổ Hạ Ngung, trong nháy mắt cảm nhận được mạch đập, anh nhắm mắt lại chậm rãi thở phào một hơi.

Người đè lên anh không nhúc nhích, Chu Mộ Thời không thấy rõ thứ gì, anh cố ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: “Hạ Ngung? Ngu Uyên?”

Không có âm thanh nào.

Lòng anh trở nên hơi nặng nề, anh lại đụng vào cằm đối phương, nhưng vẫn không được đáp lại.

Chu Mộ Thời rút cánh tay bị giữ chặt ra từng chút một, giơ lên tát mạnh lên mặt Hạ Ngung một cái.

Sau tiếng vang trong trẻo, một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai: “Đau...”

“Đau cũng đừng ngủ.” Giọng của Chu Mộ Thời lạnh lẽo cứng rắn hơn bình thường: “Anh có bị thương không?”

Hạ Ngung không trả lời, sau một lát hắn mới chậm rãi hỏi lại: “Em thì sao?”

“Không có.”

“Ừ.” Hắn nói: “Tôi cũng không.”



Chu Mộ Thời không nói gì.

Một cảm xúc mềm mại sượt qua trên trán, môi Hạ Ngung lướt qua mày anh, đi đến vết thương trên thái dương, hắn nhỏ giọng nói: “Đừng nhíu mày... Có đau không?”

Tốc độ nói của hắn rất chậm, giống như mỗi chữ mỗi câu đều rất tốn sức.

Chu Mộ Thời cảm giác ngực mình nặng trĩu, anh ổn định lại hơi thở, lặng lẽ mở mắt, anh thấy giọng nói của mình hơi run rẩy trong bóng đêm đen kịt: “Rốt cuộc anh có bị thương hay không?”

Người phía trên im lặng, lần này qua một lúc lâu hắn cũng không tiếp tục trả lời.

Giống như là đã ngủ.

Lòng bàn tay ẩm ướt dính nhớp, là máu.

Không phải của anh.

Chu Mộ Thời cúi đầu xuống lần nữa, bờ môi khẽ run dán sát vào cổ Hạ Ngung, nhận được cảm giác an toàn từ nhịp mạch đập yếu ớt, anh mở to mắt, nhìn khe hở trong đống gạch đá nhưng không thấy ánh sáng, hồi lâu sau anh há mồm dùng sức cắn một cái trên cổ đối phương.

Hạ Ngung cuối cùng cũng nhúc nhích, là bị cơn đau kích thích tỉnh lại, hắn cười một tiếng giống như vô lực: “Dữ vậy à...”

“Hạ Ngung, đừng ngủ, nói chuyện.”

“Ừ... Nói gì?”

“Gì cũng được.”

Người đàn ông lại im lặng, im lặng đến mức khiến trái tim anh hoảng loạn lần nữa, lúc anh định mở miệng thúc giục thêm một lần, hắn mới kề sát tai anh, bờ môi khẽ nhúc nhích, dùng giọng yếu đến mức không thể nghe thấy nói: “...Tôi yêu em.”

Sau đó hắn giống như mất hết sức lực, gục lên vai anh, hoàn toàn im lặng.

Trong ý thức còn sót lại của alpha chỉ có cơn đau nhói trên cổ là rõ ràng. Omega cao ngạo lạnh lùng kia cắn thật sâu vào mạch của hắn, giống một con thú bị nhốt kêu nức nở, lặng lẽ rên rỉ trong bóng đêm dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.