Lúc Trình Mộc Phong thành thân, Tứ thiếu gia của Đường gia cũng tuân mệnh đặc biệt đến chúc mừng, lúc trở về, mang cho Đường Hiên một cái hộp, ánh vàng rực rỡ, còn dùng xi bao miệng lại.
“Cái gì vậy?” Đường Hiên cực kỳ buồn bực.
“Ca đâu biết, Dạ bảo chủ nói là bồi thường cho ngươi.” Đường Tứ cũng rất tò mò: “Mở ra xem.”
“Cho đệ thì sao phải cho ca xem!” Đường Hiên kiên quyết từ chối, ôm hộp vào phòng.
Cẩn thận lột hàn xi ra thì thấy trong hòm là một xấp khế đất nằm ngay ngắn chỉnh tề, còn có một phong thư.
Mở ra nhìn, là bút tích của Trình Mộc Phong.
Ngày Đường Hiên và Ngô Thanh Thủy luận võ rồi trúng ám khí, là Trình Mộc Phong phát ra.
Kế hoạch vốn muốn Đường Hiên trúng độc, sau đó Gia Cát và Đoàn Tinh có thể hợp lẽ mà ở lại Đường Môn, tìm cơ hội điều tra rõ chân tướng của sự tình, ai ngờ võ công của Đường Hiên quá cao, lại có Đường Khải và Đường Diệp giúp đỡ, lại có thể bức độc ra
Bất đắc dĩ, chỉ có tạm thời sửa lại kế hoạch.
“Đưa cho đệ mượn.” Sau khi Đường Khải nghe xong chuyện từ đầu đến cuối, sờ sờ đầu Đường Hiên: “Vân Sát Bảo cũng có nhân tâm, những khế đất này đều là Đại Thương bang gần Uy Vũ Đường, một khi những thứ này thuộc về Tô Ngọc, vậy tộc nhân của hắn cái gì cũng không chiếm được.”
“Đệ và Đại Hùng không cần dựa vào người khác!” Đường Tiểu Hiên mắt trợn trắng.
“Vậy thì cứ cho mượn là được.” Đường Khải cười nhẹ: “Vài ngày nữa thì trở về với hắn đi, cướp lại những thứ phải thuộc về hắn. Hắn muốn cầu hôn, chung quy không thể dựa vào tiêu cục nhỏ kia. Qua hai ba năm, căn cơ của Uy Vũ Đường ổn định, phụ thân nói không chừng sẽ đồng ý.”
“Cũng được. . . Đúng rồi, đại ca, cái kia. . . Gần đây có tin tức về Tam ca?” Nhìn vẻ mặt của Đường Khải, Đường Hiên có chút lo lắng hỏi.
Ngày đó, ước hẹn mười ngày ở trên núi, Đường Khải đợi tới hoàng hôn cũng không đợi được Đường Diệp.
Cũng không dám gióng trống khua chiêng phái người đi tìm, chỉ dẫn theo mấy thân tín vào núi, nhưng không thu hoạch được gì.
Mỗi một ngày qua đi, mặt ngoài Đường Khải vẫn là đại thiếu gia của Đường Môn phong quang vô hạn như cũ, tiên y nộ mã, tuổi trẻ xuất chúng.
Chỉ có Đường Hiên biết, trong lòng hắn có bao nhiêu đau khổ.
Sân trước kia Tam ca ở, bị Đường Khải hạ lệnh niêm phong hoàn toàn, cũng không cho phép ai vào.
Mỗi đêm, đại ca đều một mình vào đó, uống rượu, hoặc là ngẩn người.
Trong lòng Đường Hiên khó chịu nhưng vô kế khả thi.
“Có nhớ trước đây chúng ta cùng chơi trốn tìm không?” Đường Khải cười khổ: “Chỉ cần Tiểu Diệp thật tình muốn tránh, chúng ta ai cũng không có cách nào tìm được y.”
“Nói không chừng ngày đó Tam ca có chuyện làm chậm trễ.” Đường Hiên ăn nói vụng về an ủi: “Ca không phải nói sao, hai ba năm sau trầm mộng trên người Tam ca mới độc phát, cho nên cái kia. . . ca đừng lo lắng nữa.”
“Đại thiếu gia.” Ngoài cửa có gã sai vặt bẩm báo: “Lão gia tìm ngài.”
“Biết rồi.” Đường Khải lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Đường Hiên: “Đi giúp ca gọi lão Tứ đến thư phòng.”
“Tìm Tứ ca làm gì?” Đường Hiên nháy mắt mấy cái: “Có chuyện gì thì đệ giúp ca.”
“Giúp ca?” Đường Khải cười cười: “Bao gồm giúp ca tiếp nhận tất cả Đường Môn?”
“Ngoại trừ cái này! Đệ không cần!” Đường Tiểu Lục lắc đầu mạnh.
Đùa giỡn cái gì vậy, làm chưởng môn? Vậy thì không thể nào, mệt chết đó.
Chưa từng nghĩ qua!
“A, vậy thì nhanh đi tìm lão Tứ.” Đường Khải nhéo mũi y, xoay người ra khỏi cửa.
Ban đêm, Đường Ngạo Thiên ngồi trong thư phòng thở dài.
Nghĩ lại mình đã già rồi, lại mệt nhọc nhiều năm như vậy, hoàn toàn không biết gì về thế sự cả, nghĩ có thể để Đường Khải tiếp nhận Đường Môn, mình cũng được thanh tịnh, ai ngờ hắn lại một mực từ chối, khuyên thế nào cũng không nghe.
Thật không hiểu hắn suy nghĩ cái gì!
Đường Tiểu Hiên biết Đường Khải lo lắng an nguy của Đường Diệp, vì thế đành phải vĩ đại một phen, hy sinh bản thân giúp hắn xử lý một nửa chuyện của Đường Môn.
Chuyện còn lại, có Tứ ca, còn có Đường chủ khác, cũng không phải việc gì khó.
Đường Khải sắp xếp ổn thoả chuyện của Đường Môn, rốt cục vào một buổi sáng hoàn toàn mất tích.
“Du lịch thiên hạ?” Đường Ngạo Thiên cầm thư, tức giận đến râu loạn run rẩy.
Đã là người ba mươi tuổi, không vội vã lập gia đình, còn ra ngoài chạy loạn?
“Phụ thân, người đừng nóng giận!” Đường Tiểu Hiên cực kỳ khéo léo mà thuận khí cho gã: “Đừng tức hại thân thể.”
Đường Ngạo Thiên uống trà Đường Hiên đưa qua xong, càng xem càng cảm thấy con trai nhỏ ngoan nhất.
Đã mười tám tuổi, cũng không nhỏ nữa. . .
Lập gia đình đi?
“Những thứ này là sao?”Sau cơm trưa, Đường Hiên nhìn một xấp tranh lớn trước mặt, khóc không ra nước mắt.
“Không thích?” Đường Ngạo Thiên nhíu mày: “Phàm là gia đình có uy tín danh dự, tranh của tiểu thư đến tuổi lấy chồng đều ở đây, con không coi trúng ai hết hả?”
“Con không muốn thành thân!” Đường Hiên kháng nghị.
“Hồ đồ! Chẳng lẽ con cũng muốn học đại ca vô dụng của con?” Đường Ngạo Thiên giận dữ.
Con đúng là đang có ý đó. . . Trong lòng Đường Hiên yên lặng rơi lệ.
Nói là nói như vậy, nhưng lo lắng Đường Ngạo Thiên tức chết, Đường Hiên vẫn bất đắc dĩ, đi theo Đường Ngạo Thiên ra ngoài ăn vài bữa cơm.
Trên bữa tiệc, đương nhiên sẽ xuất hiện một thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Con gái của người giang hồ vốn không có quy củ nhiều như vậy, nhìn trúng thì nhìn trúng, thích là thích.
Chẳng qua Đường tiểu thiếu gia mắt cao hơn đỉnh, người nào cũng thấy chướng mắt.
Bấm tay tính toán, mình và Đại Hùng đã không gặp mặt gần nửa năm rồi. . .
Chỉ dựa vào thư, còn có ý nghĩa gì?
Lúc Đường Tiểu Hiên lo lắng, một ngày nọ rốt cục cái điều trông mong đã đến. . . à, tin tức tốt.
Trong phân đà nhà mình, có người phát động nội loạn, tuy bây giờ chuyện đã không đáng ngại nhưng cần gấp người đi thu dọn tàn cục.
Vì thế tiểu thiếu gia Đường gia tự thân xuất mã, dẫn người chậm rãi tiến đến thị sát.
Sau khi ra khỏi Vọng Xuyên Thành, Đường Tiểu Hiên hạnh phúc muốn rơi lệ.
Oa! Đại Hùng!
Đuổi Phó Đường Chủ đi xử lý sự vụ trước, Đường Hiên cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng đến Vân Nam thành, tới cửa tiêu cục nhà mình thì mắt choáng váng.
Đây. . . vẫn là. . . tiêu cục vừa nhỏ vừa tồi tàn trước kia sao?
“Tiểu thiếu gia!” Quản gia quét rác ở cửa thấy Đường Hiên, kinh hỉ kêu ra tiếng: “Mau, mau nói cho Tô lão bản, tiểu thiếu gia trở về”
Thật sự là nhà của mình? Đường Hiên trừng to mắt, bỏ ngựa lạ để chạy vào nhà, lớn như vậy. . . a, chạy loạn sẽ lạc đường.
Đang ngẩn người thì thấy Tô Ngọc chạy tới.
“Đại Hùng!” Đường Hiên bay vào lòng Tô Ngọc.
Tô Ngọc ôm tiểu bảo bối của mình, như muốn dùng hết tất cả sức lực.
“Hu hu hu. . . sao ngươi gầy thành như vậy?” Đường Hiên ôm đầu Tô Ngọc nhìn kỹ.
“Không gầy đâu, do trước kia ta quá mập.” Giọng nói Tô Ngọc dịu dàng.
“Hu hu hu. . .” Đường Tiểu Hiên giống con gấu koala, ôm chặt người Tô Ngọc không đi.
Đại Hùng ngay cả nói chuyện cũng nghe hay như vậy! Sau này mình sẽ không xa hắn lâu như vậy nữa
~ Lúc ăn cơm, Tô Ngọc phân phó, làm một bàn thức ăn lớn.
“Sao ngươi có nhiều tiền như vậy?” Đường Hiên rốt cục nhớ tới điều này.
“Tiền Lân thôn gặp lũ bất ngờ, vì thế ta liền dẫn theo những người này đi cứu, sau này gặp một người.” Tô Ngọc cười cười: “Mới bắt đầu ta không biết hắn là ai, chỉ cảm thấy người này rất tốt, sau đó liền thành bằng hữu, về sau mới biết được hắn là người trong triều đình.”
“Sau đó?” Đường Hiên dừng đũa lại.
“Sau khi ta trở về không bao lâu liền nhận được thánh chỉ, cho ta việc buôn bán muối ở Tây Nam, sau đó ban thưởng bảng hiệu hoàng thương cho ta.” Tô Ngọc thành thật nói.
“Bán muối?” Đường Hiên trừng to mắt.
Muối nghiệp luôn luôn bị triều đình quản, đất Thục hầm muối lại quan trọng nhất, sao có thể dễ dàng cho Tô Ngọc?
“Hắn nói cho quan viên tham ô hủ bại còn không bằng cho ta.” Tô Ngọc nhéo khuôn mặt Đường Hiên: “Vốn muốn phong chức vị cho ta, ta không muốn, cho nên mới. . .”
Đầu óc Đường Tiểu Hiên có phần choáng váng: “Người ngươi gặp là ai?”
“Lâm tướng quân.” Tô Ngọc lắc đầu cười cười: “Trước đây ta nghe qua cố sự của hắn, khi đó hắn là Chiến thần, được truyền bá như thần thoại, thấy mới biết được, kỳ thật Lâm tướng quân cực kỳ hiền hoà, bộ dáng còn rất đẹp.”
“Hừ hừ.” Đường Tiểu Hiên bất mãn. Nguồn :
Bộ dạng xinh đẹp!
“Tức giận à?” Tô Ngọc buồn cười nhìn y.
“Không có!” Cằm Đường Hiên hất lên trời.
Ta không có ghen!
Tô Ngọc cũng không khuyên y, chỉ ôm y vào trong ngực.
Trong vòng nửa năm nay, mình liều mạng tích góp gia nghiệp, chẳng qua muốn tương lai mình và y có thể ít rào cản một chút.
Không phải không phiền, nhưng cam tâm tình nguyện.
“Lần này ở nhà lâu hơn mấy ngày đi.” Tô Ngọc ôm y: “Ở hết năm rồi về, có được không?”
“Được.” Đường Hiên gật đầu: “Ta trở về Thiểm Trung với ngươi.”
“Về làm gì?” Tô Ngọc nhíu mày.
“Cướp lại những thứ thuộc về ngươi! Đường Hiên lấy ra xấp khế đất kia từ trong lồng ngực.
“Vân Sát Bảo?” Tô Ngọc lấy qua, lật xem một tờ.
“Coi như là mượn, tương lai chúng ta trả lại! Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Chúng ta đi cướp lại gia nghiệp của ngươi trước.”
“Không cần. ” Tô Ngọc lắc đầu, ôm Đường Hiên để lên chân mình, nghiêm túc nói: “Ta biết bọn người Dạ bảo chủ là người tốt, nhưng chúng ta không cần.”
“Nhưng. . .”
“Thứ của phụ thân, ta muốn dựa vào chính mình cướp về.” Tô Ngọc cắt ngang lời y, cúi đầu hôn nhẹ trán của y: “Ta cái gì cũng nghe theo ngươi, nhưng cái này, ngươi nghe ta, có được không?”
“Nhưng. . .” Đường Hiên mím môi.
Nhưng cứ để như thế, ngươi chừng nào mới có thể tới nhà của ta cầu hôn. . .
Tiểu Hử đã thành thân, mình lớn hơn y một tuổi đó.
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc vỗ vỗ y: “Có được không?”
“. . .Được.” Đường Hiên rầu rĩ đáp ứng.
Thôi, vậy mình chờ hai năm là được.
Dù sao thành thân hay không thành thân, mình và hắn cái gì cũng đã làm qua. . . cũng không có gì khác biệt.
Ưm. . .vì cái gì mà nghĩ tới chuyện này?!
Đường Hiên đỏ mặt, mình quả nhiên là kẻ lưu manh!