Sau khi Cố Tín tốt nghiệp trung học, anh tới thành phố A, khi đi chơi gặp một số người làm âm nhạc nổi tiếng, giúp anh làm ngôi sao ca nhạc, rồi anh định cư ở thành phố A.
Anh cũng không thường liên hệ với gia đình ở thành phố C, người duy nhất giao tình tốt với anh, là anh họ Tiêu Cố. Không nghĩ tới một ngày, anh có thể gặp lại bạn cũ.
Người đại diện của anh giúp anh và Chu Nghi Nhiên gặp lại nhau, cho họ ôn chuyện cũ.
“Cậu về nước khi nào thế?” Cố Tín lắc lắc chén trà bằng sứ, hỏi Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên nói: “Tháng trước, không ngờ khi trở về lại có cơ hội hợp tác với cậu, thật có duyên.”
Cố Tìn cười, anh làm nhạc rock, không liên quan gì đến dương cầm, nhưng gần đây anh thử nghiệm phong cách mới, nghĩ rằng nên có yếu tố dương cầm, nên để người đại diện đi liên hệ với nghệ sĩ dương cầm.
Không nghĩ rằng lại tìm được Chu Nghi Nhiên.
“Cậu còn nhận ra tôi, tôi cũng hơi ngoài ý muốn.” Anh uống một hớp trà, để chén xuống, “Giờ cậu định cư ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Trước khi cậu hoàn thành bản thu, tôi sẽ ở đây”, nói đến đây, anh dừng một chút, nhìn Cố Tín: “Còn cậu? Trở về thành phố C à?”
Cố Tín nhún vai: “Nhà tôi không thích tôi chơi nhạc.”
Con ngươi Chu Nghi Nghiên giật giật, khi còn bé, Cố Tín rất tự lập, đơn độc, lũ trẻ bọn họ tụ họp chơi đùa cũng không thấy anh tham gia, thật đau đầu. Anh cười, nói: “Tôi cũng làm nhạc mà.”
Cố Tín nhíu mày: “Cậu không giống tôi, trong mắt họ, cậu là nghệ sĩ dương cầm, còn tôi là người hát rong.”
Chu Nghi Nhiên cười khẽ: “Trước khi tới, tôi đã xem qua thông tin cơ bản của cậu, cậu được nhiều thành tựu đấy.”
Cố Tín khẽ lắc đầu, cười: “Cậu không thấy lễ trao giải vừa qua à? Golden Melody Award tôi đều thua trước nhóm Quả chanh.”
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không biết rõ về thị trường âm nhạc lắm, nhưng lần này cậu tìm tôi, bởi vì muốn có phong cách đột phá đúng không?”
“Đúng.” Cố Tín nói như đang suy tư điều gì đó.
Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa, người bán hàng bưng khay đi đến, mang thức ăn lên. Chu Nghi Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn Trung Quốc, cười với Cố Tín: “Bình thường khi ở nước ngoài, tôi rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, một mình cậu ở thành phố A, không nhớ nhà à?”
Cố Tín nói: “Không sao, tôi có anh họ bên cạnh.”
Chu Nghi Nhiên trầm ngâm, suy nghĩ về anh của Cố Tín: “Tôi có chút ấn tượng về người này, tên là Tiêu Cố à?”
Cố Tín bật cười: “Trí nhớ cậu tốt thật, anh ấy chỉ đến thành phố C một lần, từ hồi nhỏ xíu.”Chu Nghi Nhiên tự hào: “Tôi vẫn nhớ rõ, đó là vào tiệc sinh nhật mẹ Hoắc Lệ.”
Bọn họ dùng cơm ở Thiên Hạ cư, cũng là chi nhánh tiệm Xuyến Xuyến của Tiêu Cố.
Cơ bản là do ba ngày sau sẽ đi du lịch, nên mọi người đều cao hứng, ra sức làm việc hơn mọi ngày. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Mễ Tình không tham gia vào cuộc đi chơi.
“Mễ Tình Mễ Tình, cô nói tôi nên mặc quần áo gì đi chơi đây?” Thẩm Thi THi tranh thủ lúc rảnh rỗi, hỏi Mễ Tình phối quần áo thế nào.
Thẩm Thi Thi dù không phải nhân viên chính thức, nhưng đã làm hơn một năm rồi, nên ông chủ Tiêu ngoại lệ cho cô cùng đi với mọi người.
Mễ Tình nghe thấy, cười nhạt: “Phải cởi sạch mới xuống suối tắm, mặc quần áo gì có quan trọng à?”
Thẩm Thi Thi: “...”
Cô nói rất đúng.
Mễ Tình không nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Sau giờ tan tầm, cô một mình về nhà. Tiêu Cố và Husky đều chưa ngủ, thấy cô về, Husky vẫy đuôi đi tới: “Gâu!!”
Mễ Tình xoa đầu nó, tiếp tục đi vào trong, Tiêu Cố nhìn cô, hỏi: “Mai cô nghỉ à?”
Mễ Tình khựng lại, đáp: “Ừ, có gì không?”
Tiêu Cố nói: “Mai tôi đi siêu thị mua đồ dùng để đi du lịch, cô có muốn đi không?”
Mễ Tình hahaha: “Không, du lịch không phải dành cho tôi.” cô tình nguyện ngủ nguyên ngày trong nhà.
Khóe miệng Tiêu Cố cong lên một đường khó nhận thấy: “Ai nói không cho cô đi?”
Mễ Tình ngẩn người, nhìn anh: “Không phải chỉ có nhân viên làm trên một năm mới có tư cách đi thôi à?”
Tiêu Cố nói: “Tôi là ông chủ, tôi quyết định.”
Mễ Tình hạn hán lời.
Loại cảm giác này là ông chủ bá đạo yêu tôi..?
Cô lắc đầu, đem suy nghĩ này văng ra ngoài: “Anh nói rằng tôi cũng được đi?”
“Đúng.”
Mễ Tình trầm mặc, rồi nói: “Ồ, vậy mai tôi đi mua sắm với anh!” cô nói xong, bình tĩnh về phòng mình.
Khóa cửa phòng xong, Mễ Tình mở tủ quần áo, mắt sáng ngời tìm tòi bên trong.
Áo len cao cổ màu trắng thêu hoa, quần Âu bằng lụa mỏng màu đen dài qua gối, thêm áo khoác dài màu hồng, hoàn mỹ! Bây giờ đi chơi phải mặc thế này nè!
Mễ Tình thư thái rửa mặt xong, chờ đến hôm sau đi shopping cùng ông chủ.
Cô và Tiêu Cố hẹn nhau 10 giờ ra khỏi nhà, nhưng nghĩ đến thời gian trang điểm, cô dậy sớm hơn một chút. Cô mặc lên bộ đồ tối qua đã chọn, soi gương, mặc nó ra ngoài!
Cô mang theo túi xách, Tiêu Cố đã đi giày xong chờ ở cửa, Mễ Tình lấy điện thoại ra nhìn, giơ trước mặt Tiêu Cố: “Bây giờ là 9h59p, tôi chưa trễ đâu.”Tiêu Cố cười, xoay người mở cửa: “Đi thôi.”
“Gâu!!”
Husky cũng chen ra ngoài, lại bị Tiêu Cố ngăn lại: “Chó ngoan, mày ở lại trông nhà.”
“Gâu” Husky lại cầu cứu Mễ Tình.
Mễ Tình xoa đầu nó, nói: “Câu Đản, ở lại trông nhà.”
Husky: “...”
Có loại cảm giác mình là kỳ đà cản mũi, là người ngoài cuộc.
Mễ Tình ra ngoài cùng Tiêu Cố, bóng lưng Husky buồn thiu tịch mịch như tuyết trắng.
Khi xuống thang bộ, Mễ Tình sợ lại gặp phải ông Khưu, nhưng rồi lại bình an vô sự đi qua tầng 5. Tiêu Cố bên cạnh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc cô mang theo bao nhiêu bộ quần áo?”
Mễ Tình hơi ngạc nhiên: “Thế này đã là nhiều sao? Anh cũng biết tôi có nhiều quần áo lắm mà.”
...
Tiêu Cố cạn lời.
Sau khi đi khỏi hành lang, Mễ Tình đi tiếp ra ngoài, Tiêu Cố đứng trước gara dưới lầu, lấy trong túi ra một chuỗi chìa khóa, mở cửa gara.
Mễ Tình: “...”
Trong gara, có một chiếc xe Land Rover màu vàng, nhìn rất ngầu, Mễ Tình mở to mắt nhìn, hỏi: “Đây là xe của anh sao?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Cố hỏi ngược lại.
Mễ Tình: “...”
Hừm, lấy tiền lãi trong tiệm Xuyến Xuyến từ ngày cô bắt đầu vào làm ra đếm, chắc cũng đủ mua Land Rover rồi.
Tiêu Cố lái xe, Mễ Tình ngồi ghế phụ lái. Thắt chặt dây a toàn, cô nhìn Tiêu Cố: “Chúng ta đi đâu thế?”
“Trung tâm Ánh Sao, ở đó có nhiều đồ, đúng lúc tôi muốn mua nguyên liệu nấu ăn.” Tiêu Cố vừa trả lời vừa lái xe.
Anh lái xe rất ổn định, mấy góc quẹo đều bình tĩnh mà đi, Mễ Tình quan sát cảnh vật dọc đường đi, tuy cô tới thành phố A đã một tháng rồi, nhưng mới chỉ đi thăm thú ở ngoài được 2 ngày, sau lại... Chuyện cũ nghĩ lại mà ghê.
“Cô còn chưa đi một vòng thành phố sao?” Tiêu Cố bỗng nhiên hỏi.
Mễ Tình gật đầu, trên mặt hiện vẻ ai oán. Tiêu Cố đi qua một khúc cua, nói: “Khi nào rảnh rỗi, tôi đưa cô đi.”
“Thật sao?” Mễ Tình cao hứng nhìn anh, nhưng rồi lại lạnh nhạt nói, “Sao lại là anh đưa tôi đi?”
Tiêu Cố nói: “À, tôi gọi Tiểu Đức Tử đưa cô đi.”
Mễ Tình: “...”
Chọn một trong hai, quá khinh người!
Tiêu Cố đi hơn 20 phút đường xe, mới đến Trung tâm Ánh Sao. Từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, hai người vào siêu thị. Trong trung tâm, không khí giáng sinh đã tràn ngập mọi ngóc ngách, nhìn đâu cũng thấy đồ trang trí giáng sinh, trong siêu thị cũng bán cây thông Noel nhỏ và các đồ dùng đặc trưng của Giáng sinh.
Tiêu Cố vào khu thực phẩm, chọn nguyên liệu nấu ăn, Mễ Tình cũng đi theo chọn đồ ăn vặt.
Tiêu Cố nhìn cô cầm mấy túi khoai tây chiên cùng một hộp bánh quy, hứng thú hỏi: “Cô có tiền à? Hình như sắp phải đóng tiền phòng rồi.”
Mễ Tình: “...”
Anh mà không nhắc đến, cô cũng suýt quên. Trước cô tìm trên websit nhà đất, phòng thông thường 1 ngàn tệ 1 tháng, nhà một gian cũng 500 tệ, phòng như nhà Tiêu Cố cho thuê, tìm đỏ mắt cũng không có căn thứ hai.
“Bao giờ về tôi trả tiền nhà cho anh.” Cô mới nhận lương, rồi tiền học bổ túc của hai đứa bé kia, tình hình kinh tế coi như rộng rãi.
Nếu không... cô cũng đâu dám dạo trung tâm mua sắm.
Tiêu Cố nhướn mày, mặt mang ý cười: “Xem ra tôi có thể tăng tiền phòng.”
Mễ Tình khinh bỉ nhìn anh, mất hứng: “Tôi không có tiền mua thì không được phép ngắm à? Ngắm cũng không được à?”
“Rồi rồi.” Ánh mắt nhiều người nhìn sang bên này, Tiêu Cố nhanh chóng đồng tình với tiểu công chúa.
Mễ Tình là người cuồng Bunny, tủ quần áo của cô đều lấp đầy bởi trang phục của hãng Bunny. Cho nên khi đến khu quần áo, cô đi thẳng tới cửa hàng Bunny.
Cô nghĩ quả nhiên không sai, hãng đã bắt đầu bày bán bộ sưu tập mùa xuân, giá so với áo lông còn đắt hơn.
Nhưng kiểu dáng quần áo hãng này luôn mang đến cho Mễ Tình sự hứng thú, cô thử hết tất cả quần áo mỗi cái một lần, rồi lôi Tiêu Cố đi.
Nhân viên bán hàng: “...”
Đi đến cửa thang máy, Tiêu Cố bật cười: “Đi nhanh như thế làm gì? Cô lo lắng người nhân viên kia sẽ lao tới đánh cô à?”
Mễ Tình hít một hơi, kiềm chế rạo rực trong lòng: “Tôi sợ bước chậm một chút, tôi sẽ không nhin được mà mua hết.”
Tiêu Cố nói: “Nhưng cô không có tiền.”
Đây quả thực là nói thẳng tim đen, giết người không dao.