Bản Sonata Đào Hôn

Chương 22: Chương 22




Đồ ăn ở Hot Spring Resort cũng không tệ lắm, tuy Mễ Tình thấy chưa bằng Tiêu Cố làm, nhưng cũng coi như đặc sắc. Hơn nữa ông chủ Tiêu này nha, rất tốt, chưa gì đã chọn một bàn toàn rau, nhưng cũng có không ít thịt.

Mễ Tình ăn no bụng, Tiêu Cố nói mọi người vừa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, một giờ chiều lại đi suối nước nóng.

Nhưng mà khi ra ngoài du lịch, có rất ít người nguyện ý ngồi ngốc trong phòng, lãng phí thời gian, khó có được một ngày tiết trời đẹp như hôm nay, mọi người đều cầm điện thoại ra ngoài resort chụp ảnh lưu niệm.

Nhưng ngược lại, Mễ Tình rất muốn nghỉ ngơi, nên trở về phòng một mình. Hai ngày hôm nay chuẩn bị đồ đạc nhanh chóng, cô không có thời gian lên weibo, lúc này mới nhớ tới, cô lấy điện thoại kết nối wifi của resort, xem weibo Anh Thỏ.

Anh Thỏ cập nhật mới nhất vào 8h10p hôm qua, tải lên một video.

Khó có dịp anh đăng video, Mễ Tình phấn khởi mở ra xem.

Nội dung video là Chu Nghi Nhiên ngồi dưới cây thông Noel, bên cạnh là đàn dương cầm, khung cảnh như trong trung tâm thương mại. Anh chơi bài Merry Christmas, tuy là đàn dương cầm thông thường, nhưng chẳng ảnh hưởng đến tiếng đàn duy mỹ phát ra theo từng chuyển động của ngón tay.

Mễ Tình ngơ ngẩn, không phải vì tài năng phi phàm của anh, mà là cái này cái này cái này... Đây không phải là Trung tâm Thương mại Ánh sao sao, mấy hôm trước cô còn đi dạo qua!

Video đã chạy hết từ lâu, cô chậm rãi bỏ điện thoại xuống.

Anh Thỏ... tới thành phố A?

Cô trề môi, lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Anh tới thành phố A, nhưng cô lại đi du lịch, không biết đây là niềm tiếc nuối, hay sự may mắn nữa.

Nhưng nếu coi như cô không đi du lịch, thành phố A cũng to như thế, khả năng họ gặp nhau là rất thấp.

Mễ Tình thở dài, nằm xuống giường.

Bên ngoài Thẩm Thi Thi chụp thật nhiều ảnh phong cảnh, chọn mấy bức mình hài lòng nhất, kết nối wifi, đi đùa giỡn với tài khoản công chúng của Cố Tín.

Thẩm Thi Thi: [ hình ảnh ]

Thẩm Thi Thi: [ hình ảnh ]

Thẩm Thi Thi: Tôi đi du lịch này, resort đẹp lắm, đẹp cực!

Cố Tín: Ha ha [ mỉm cười ]

Cố Tín: Ra ngoài du ngoạn à, thật tốt -. –

Thẩm Thi Thi: Hắc hắc, ông chủ cho nhân viên đi suối nước nóng.

Thẩm Thi Thi: Háo sắc!

Suối nước nóng? Mấy hôm trước anh nghe Tiêu Cố nói tiệm Xuyến Xuyến đi suối nước nóng... Chả nhẽ lại trùng hợp như vậy?

Anh suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Tiêu Cố: “Tiệm Xuyến Xuyến của anh có nhân viên là Thẩm Thi Thi à?”

Một lát sau, Tiêu Cố hồi âm: “Có một người, sao vậy?”Cố Tín sửng sốt, nâng khóe miệng: “Không có gì, bao giờ rảnh em qua tiệm của anh ăn.”

Anh gửi xong hàng chữ này, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác. Cả tiệm của Tiêu Cố hôm nay đi du lịch, nên không lẽ Chu Nghi Nhiên tới tiệm Xuyến Xuyến bị mừng hụt à?

Chu Nghi Nhiên quả thật mừng hụt, Cố Tín đề cử tiệm Xuyến Xuyến này cho anh, anh liền tới thử một lần. Hôm nay rốt cuộc mới có thời gian đi ăn, không nghĩ tới “Cuối năm đi du lịch, ngừng kinh doanh 2 ngày.”

— bảng treo trước cửa viêt thế này.

Đúng lúc này, di động vang lên, Cố Tín gọi đến.

Chu Nghi Nhiên nhận điện: “Có chuyện gì thế?”

Giọng nói Cố Tín truyền từ loa ra: “Tôi vừa nghe nói tiệm anh họ tôi hai hôm nay nghỉ đi du lịch.”

Chu Nghi Nhiên cười: “À, tôi đang đứng trước cánh cửa tiệm đóng chặt đây.”

Cố Tín: “...”

“Xin lỗi.” Anh khẽ ngẩng đầu lên, tay nắm cửa, nói: “Hôm sau anh tôi mở tiệm, tôi dẫn anh đi ăn.”

“Được.” Chu Nghi Nghiên cúp điện thoại, liếc cửa tiệm Xuyến Xuyến, xoay người rời đi.

Qua một thời gian, Mễ Tình mang quần áo và đồ đạc theo mọi người đến suối.

Suối ở đây có riêng cho nam, nữ, cũng có phòng cho cả nam lẫn nữ. Dọc đường đi, có không ít thiếu nữ hưng phấn mà châu đầu ghé tai: “Chúng ta đi suối nước nóng hỗn hợp đi, nói không chừng có thể tắm cùng ông chủ Tiêu á.”

Tắm suối đương nhiên phải mặc ít, mấy cô đi suối hỗn hợp nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Đức Tử ngâm nước bên trong, không chút do dự mà rời đi.

Tiểu Đức Tử: “...”

Mễ Tình và Thẩm Thi Thi mặc bikini ngâm trong suối, tựa trên vách dưỡng thần. Trong chốc lát, nhân viên nữ vừa ghé qua suối hỗn hợp đều trở về, Thẩm Thi Thi cười nói với Mễ Tình: “Ông chủ Tiêu chắc không có ở đó, cô nhìn xem, mấy người đấy đều ủ rũ.”

“Ờ nhỉ..” Mễ Tình hơi hé mắt, mơ hồ nói. Đã lâu lắm cô chưa ngâm mình trong nước rồi, vốn định lần này đi hưởng thụ một chặp, nhưng ăn mặc ở suối nước nóng không thoải mái lắm, nếu chỉ bọc một cái khăn tắm ngâm nước thì hơi phóng túng quá.

Ai ôi, Mễ Tình hơi bi thương.

Khi bọn họ mới tới, có nghe nhân viên resort giới thiệu, ở đây có một cái suối nước nóng lộ thiên, là một dòng suối thiên nhiên, không lớn lắm, người đến ngâm mình cũng không ít. Nếu không thì đợi buổi tối trăng sao giăng đầy trời, tất cả mọi người đi ngủ, một mình cô đi tắm?

Ngâm suối được 4 tiếng, mọi người đều thử tất cả chức năng ở đây một lượt rồi lần lượt rời đi. Ăn cơm tối xong, tất nhiên còn phải hoạt động giải trí nữa.

Có người muốn thừa dịp đông vui kể chuyện ma, có người muốn chơi trò 'Giết người' hay là 'Nói thật hay mạo hiểm', có người muốn hát... Tiêu Cố nhận được nhiều ý kiến, liền đi thuê một phòng KTV lớn, để ai muốn làm gì thì làm.Mễ Tình quả thật hơi muốn nghe chuyện ma, tuy cô nghe xong sẽ run lẩy bẩy, nhưng quá trình nghe rất kích thích. Hơn nữa đây còn là resort thiên nhiene, nếu không có mấy lời đồn đại quỷ quái thì quả thật hơi có lỗi.

Thế nhưng trong KTV không có không khí kể chuyện ma, vài người muốn nghe trong chốc lát đều ca hát uống rượu chơi súc sắc.

Tiểu Vương nghiên cứu luật chơi trò 'Nói thật hay mạo hiểm' một lúc, liền gọi mọi người đến chơi.

Đạo cụ trò chơi là do Resort cung cấp, bên trong có đề thẻ, còn có cả thăm bằng trúc. Trước nhất, một người rút đề thẻ ra, mọi người rút thăm. Trong đống thăm có 2 cây đầu màu hồng, người bốc phải thăm đầu hồng phải thực hiện nhiệm vụ ghi trên thẻ.

Ngoại trừ hai người đang hát tình ca với nhau, những người còn lại đều bị Tiểu Vương kéo ra chơi game.

Tiểu Vương là chủ tọa, cô lấy trong đống thẻ ra một cái, vừa nhìn đã nở nụ cười.

Mọi nggời bất an nói: “Cái gì thế, đùa ít thôi, nói nhanh lên.”

Tiểu Vương húng hắng một tiếng, đọc to: “Hai người bốc phải thẻ màu hồng phải hôn môi, nếu không một người bị phạt uống bia, phải uống xong trong vòng 30 giây.”

...

Mọi người im lặng trong chốc lát, hơi nóng lòng muốn chơi thử.

...

Tiểu Vương lắc lắc ống đựng thẻ, đưa cho Tiêu Cố: “Ông chủ, anh đánh trận đầu đi.”

Tiêu Cố liếc ống thẻ, đưa tay rút một que. Sau khi lấy ra, mọi người rạo rực: “Thẻ đầu hồng! Khởi đầu của ông chủ tốt ghê!”

Tiêu Cố: “...”

Nữ nhân viên thấy người bốc phải thẻ hồng đầu tiên là Tiêu Cố, nên hơi mong đợi.

Có thể hôn ông chủ Tiêu, chả thiệt cái gì!

Tiểu Vương lại ho nhẹ, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Cây thứ hai Dung Dung tỷ tới bốc đi.” cô bí mật nháy mắt với Lâm Tĩnh Dung, ám chỉ cho cô ấy nên bốc cây nào.

Động tác nhỏ này không chỉ có chị Dung nhìn thấy, mà Thẩm Thi Thi cũng biết. Cô chớp mắt, nhưng không nghĩ rằng lại đụng vào tay Tiểu Vương, ống thẻ suýt bay ra ngoài.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý.” Thẩm Thi Thi rối rít xin lỗi, còn đẩy mấy que sắp rơi vào trong, lắc lại ống.

Tiểu Vương hơi bối rối, bị Thẩm Thi Thi làm lộn tung lên rồi, cô cũng không biết cái nào là thẻ hồng.

Lâm Tĩnh Dung chọn ngẫu nhiên một que rồi rút ra, thẻ bình thường.

Tiểu Vương tiếc nuối nhìn cô, trong ánh mắt còn có cả sự áy náy.

Những nhân viên khác thấy Lâm Tĩnh Dung không bốc được thẻ hồng, chờ mong trong lòng tăng lên bộn phần. Kết quả, thẻ hồng cứ lần lữa mãi không chịu ra, Thẩm Thi Thi tò mò: “Nếu như người bốc trúng thẻ hồng còn lại là đàn ông thì sao?

Một giây sau, không khí quỷ dị kéo đến, không ai trả lời điều này.

Thì sao? Ông chủ bảo thế nào thì sẽ làm như thế đó ~

Ống trúc truyền đến tay Mễ Tình, Thẩm Thi Thi ngồi đối diện làm động tác tay cố lên với cô.

Mễ Tình: “...”

Cô không muốn thêm dầu vào lửa nha.

Nhưng không biết do thần lực của Thẩm Thi Thi quá bá đạo, hay vận khí của cô tốt đột suất, mà cô rút được cây thẻ hồng còn lại.

Thấy trên đầu thẻ vết sơn màu đỏ, không gian trong phòng bắt đầu huyên náo, ngay cả hai người một mực hát karaoke từ nãy đến giờ, cũng ồn ào hóng hớt.

Hay cây thẻ hồng đều rút ra rồi, những người còn lại cũng không cần rút nữa. Mễ Tình bị ánh mắt mọi người bao vây, tâm trạng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Tiểu Vương nhíu mày nhìn Lâm Tĩnh Dung, Lâm Tĩnh Dung vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng không tự nhiên lắm.

Mễ Tình và Tiêu Cố bị mọi người đẩy đến ngồi ở giữa cạnh nhau, một người quẫn bách, một người trái lại ung dung thong thả.

“Được rồi, mọi người đừng ồn nữa, mặt Mễ Tình đỏ như mông khỉ rồi~” Thẩm Thi Thi miệng nói mọi người đừng ồn, nhưng lại là người ồn nhất.

Mễ Tình nhìn cô, bĩu môi.

Tiểu Vương vẫn không nói gì, Thẩm Thi Thi tự giác đảm nhiệm phần của chủ tọa: “Bây giờ, hai người hôn nhau, hoặc uống một chai bia trong vòng 30 giây.”

Cô vừa nói vừa rút từ gầm bàn ra một chai bia, còn cố tình đặt thật mạnh xuống, tạo ra tiếng “coong“.

Mễ Tình bối rối chết mất, uống xong một chai bia trong vòng 30 giây, đối với cô là điều không thể; nhưng hôn Tiêu Cố lại càng không! Nụ hôn đầu của cô còn chưa cho ai đâu!

Cân nhắc nặng nhẹ đôi bên, Mễ Tình quyết định liều mạng, uống rượu, có khi ngày mai còn được ngủ trong phòng một ngày.

Cô đang chuẩn bị cầm chai rượu lên, bả vai đã bị giữ lại.

Tiêu Cố nghiêng người sang, tiếng gần đến cô, khuôn mặt đẹp trai mơ hồ dưới ánh đèn mờ, phóng đại trước mắt cô.

Nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như lông vũ rơi trên môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.