Bản Sonata Đào Hôn

Chương 47: Chương 47




Về đến nhà, Mễ Tình lên giường ngủ nguyên ngày. Hôm sau, cô bị Tiêu Cố bắt đến quán giúp đỡ.

Dịp Tết nguyên đán nên lượng khách tăng vọt, không biết giúp gì trong quán, cô đành trở về hàng ngũ nhân viên phục vụ.

Hai ngày này, gần như Tiêu Cố đều ở trong quán, Mễ Tình mang theo ấm trà không đi nấu nước, trừng mắt lườm anh: “Không phải nói cho em là bà chủ à? Cuối cùng vẫn làm em gái chạy nước.”

Tiêu Cố không đáp, chỉ cười xoa đầu cô.

Trong đại sảnh, một vị khách nữ kéo tay Thẩm Thi Thi, chép miệng, hướng Mễ Tình nói: “Aida, cô nhân viên kia có quan hệ gì với ông chủ Tiêu thế?”

Thẩm Thi Thi nương theo ánh mắt vị khách nọ, cười híp mắt: “à, đó là bạn gái ông chủ, bà chủ chuẩn mực đấy.”

Vị khách nữ lập tức ôm ngực, như thể chịu đả kích lớn về tâm hồn: “Ông chủ Tiêu có bạn gái sao?”

“Vâng ạ.” Thẩm Thi Thi cười, gật đầu, “Hai người đó rất ngọt ngào, ngược chết Thiên Thiên là chó độc thân.”

Vị khách nữ: “...”

Điều ấy, cô cảm nhận được thấm thía.

Tiết Nguyên đán, không những lượng khách đến quán tăng nhanh, mà tình yêu của ông chủ với bà chủ cũng được lưu truyền với tốc độ bàn thờ.

Tết qua đi, Mễ Tình rốt cuộc cũng khôi phục việc cũ là dắt chó đi chơi, mỗi ngày chỉ cần đưa Cẩu Đản ra ngoài, là coi như hoàn thành công việc.

Khi Tiêu Cố xử lí xong chuyện ở chi nhánh mới rồi về nhà, Mễ Tình đang mặc quần yếm tai thỏ trong phòng khách trêu chó. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn, thấy Tiêu Cố đi vào, trong tay còn cầm bông hoa hồng.

Mễ Tình trợn mắt nhìn, hỏi: “Cô em nào tặng hoa cho anh đây?”

Tiêu Cố khẽ cười, đưa hoa trong tay cho cô: “Cho em đó, mấy ngày nay chịu khổ rồi.”

Mễ Tình cúi đầu nhìn bông hoa hồng đỏ được gói cẩn thận, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cố: “Lợi dụng hoa để ban ơn phước à?”

Tiêu Cố giơ tay cốc nhẹ vào đầu cô: “Anh vừa mới mua ở cửa hàng hoa xong.”

“À.” Mễ Tình khẽ nhíu mày, rồi lại bĩu môi nói, “Thật nhỏ mọn, người ta tặng hoa đều tặng cả bó, anh mới đưa một cành.”

Tiêu Cố cười, nói: “Đây là nhành hoa đẹp nhất trong cửa hàng rồi đấy.”

Mễ Tình bị anh chọc cười: “Đều là anh nghĩ ra cả, em đi cắm hoa đây.” cô lanh lợi hoạt bát chạy vào phòng ngủ, tìm một lọ thủy tinh, đổ nước rồi cắm cành hồng vào.

Đặt lọ thủy tinh lên bệ cửa sổ, cô lại hoạt bát chạy đến trước mặt Tiêu Cố, xoay một vòng: “Anh nhìn xem, hôm nay em có gì khác?”

Tiêu Cố đang chơi với Husky, nghe cô hỏi, động tác ngừng lại.

Lại nữa à?

Anh nhìn kĩ Mễ Tình mấy bận, vừa định há mồm nói, Mễ Tình đã cướp lời: “Anh thử nói em béo lên xem !”

Tiêu Cố bật cười, thử thăm dò: “Phấn mắt...”Lông mày Mễ Tình giật giật.

“Vẫn là loại cũ!” Tiêu Cố nhìn sắc mặt cô, sửa lại lời nói.

Mễ Tình nhìn anh, tiếp tục chờ đáp án.

Tâm trạng Tiêu Cố như đang bị ép chơi tìm điểm khác nhau, không phải phấn mắt. Anh nhìn lại cô, cô liên tục xòe móng tay được tỉa nhọn... Móng tay?

Tiêu Cố cảm thấy cả thế giới như mở rộng ra, sáng bừng lên: “Em mới làm nails à?”

“Đúng rồi!” Mễ Tình phấn khích huơ huơ tay trước mặt Tiêu Cố, mười ngón xòe ra, “Có đẹp không?”

Mười ngón tay cô sơn màu hồng nhạt, đầu móng tay nạm đá thủy tinh tinh xảo, còn có đôi tai thỏ xinh xắn.

Tinh xảo nhỏ nhắn như vậy, phải mất mấy tiếng mới làm xong, Tiêu Cố vô cùng ca ngợi: “Ừ, rất đẹp.”

Được anh khen ngợi, Mễ Tình mỉm cười, khoác tay anh: “Đúng rồi đúng rồi, em cực cực thích, xế chiều hôm nay em mới đi làm xong, mất hơn hai tiếng!” cô nói đến đây, lại tvrợn mắt nhìn Tiêu Cố, “Bây giờ em không còn là nhân viên phục vụ nữa rồi, anh không bắt em cắt móng tay nữa chứ?”

Tiêu Cố mỉm cười: “Ừ, em thích thì cứ giữ lại đi.”

“A, tốt quá!”” Mễ Tình lại tiếp tục xòe tay ngắm nghía.

Tiêu Cố hôn cô một cái, cúi đầu nhìn, hỏi: “Ngày mai anh đưa em đến Khải Thụy quốc tế.”

“Hả? Có chuyện gì ạ?”

“Mọi chuyện đều diễn ra như dự định của anh, chi nhánh mới ba tháng sau khai trương được rồi, bây giờ chúng ta có thể dọn đến Khải Thụy quốc tế ở, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

“À..” Mễ Tình gật đầu, tuy sớm biết phải dọn đi, nhưng đến lúc này rồi, cô vẫn thấy tiếc nuối.

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Tiêu Cố lại nói: “Một nửa số nhân viên ở tiệm chính sẽ đi qua đó, anh cũng để Thẩm Thi Thi đến chi nhánh mới, gần trường học của em ấy hơn.”

Nghe Tiêu Cố nói vậy, sự luyến tiếc của Mễ Tình giảm đi một nửa, lại nghĩ tới bồn tắm lớn ở bên kia, chút thương cảm còn lại cũng bay biến: “Bao giờ chúng ta chuyển sang đó?”

“Cuối tuần đi! Anh sẽ tìm công ty vệ sinh sang đó quét dọn lại một lượt. Còn nữa, đồ gia dụng bên kia cũng không nhiều, mai chúng ta đi sắm thêm.”

“Được, bốn cái rèm cửa phòng ngủ phải đổi thành màu hồng!”

Tiêu Cố: “...”

Thì ra cô vẫn nhớ vụ này..

Tiêu Cố hẹn công ty vệ sinh hôm sau đến dọn, buổi chiều anh đưa Mễ Tình đi siêu thị mua đồ.

Anh định đi xem đồ phòng bếp trước, nhưng lại bị Mễ Tình mạnh mẽ kéo đến tầng bán vải vóc: “Đi xem đồ trên giường đã.”

Tiêu Cố nghiền ngẫm nhìn cô: “Đồ nào dùng trên giường cơ?”

“Chính là...” Mễ Tình ban đầu định nói chăn ga gối đệm, nhưng đột nhiên lại hiểu ra ý của Tiêu Cố. Mặt co đỏ lựng, dừng bước nhìn anh: “Hay là đi mua đồ tẩy rửa trước đi, em mua bột tẩy trắng cho anh.”Tiêu Cố cúi đầu, cười khẽ.

Nhân viên bán hàng thấy có khách tới, tiếp đón vô cùng nhiệt tình: “Hai vị khách đây muốn mua gì ạ?”

Mễ Tình nói: “Chăn ga gối đệm ạ.”

Người kia gật đầu, hỏi: “Là giường kết hôn ạ?”

Mặt Mễ Tình lại đỏ ửng: “Không, không phải đâu ạ.”

Tiêu Cố nhìn cô, mỉm cười. Cô gái bán hàng lại cảm thấy không có gì xấu hổ, dẫn hai người đến khu hàng hóa: “Bộ uyên ương này bán rất chạy, nhìn rất tinh khôi, hoa được thêu tỉ mỉ, phần ren trang trí lại càng thêm ngọt ngào.”

Mễ Tình tỏ ý ghét bỏ: “Đỏ chói quá, có màu hồng không?”

“Có ạ.” người bán lại đưa hai người đi xem bộ khác, “Hệ liệt truyện cổ tích, in hình hoàng tử công chúa, tượng trưng cho tân hôn hạnh phúc, sống chung một nhà, áo gối in hoa lại thêm phần ý vị.”

Mễ Tình rất hài lòng, cô sờ mặt gối, rất mềm mại thư thái: “Bộ này rất đẹp, lấy bộ này đi!”

Tiêu Cố nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, gật đầu.

Mua chăn ga xong, Mễ Tình lại mua rèm cửa sổ cùng màu. Xong xuôi, Tiêu Cố đẩy xe hàng đến chỗ mua đồ dùng trong bếp.

Khi chọn dao nĩa, Mễ Tình đều lấy màu hồng nhạt. Tiêu Cố lo lắng trong nhà sẽ bị màu hồng nhạt chiếm giữ, nên vắt hết óc bới móc: “Em nhìn cái bát này đi, có vệt đen.”

Mễ Tình nhìn chỗ anh chỉ, quả thật có mấy vết đen nhỏ. Người bán hàng nhìn thấy, vội nói: “Cái này không ảnh hưởng đâu ạ, mấy ngày là hết.”

Tiêu Cố nói: “Đừng nói như kiểu dễ hết thế.”

Người bán hàng: “...”

Mễ Tình cũng ghét bỏ cái bát có vệt đen, vì vậy bỏ lại, rồi lại chọn bộ khác, cũng... màu hồng.

Tiêu Cố: “...”

Buổi mua sắm này thắng lợi trở về, nhưng hơn nửa đống đồ là màu hồng khiến Tiêu Cố không dám nhìn thẳng.

Về đến nhà đã gần năm giờ, Tiêu Cố xếp đồ đạc rồi bắt đầu nấu ăn. Mễ Tình vừa đứng bên làm trợ thủ, vừa liếc TV xem chương trình giải trí “Ngôi sao nổi tiếng.”

“Tử huyện thượng đế 4 sắp công chiếu rồi!” Nhìn màn hình TV xuất hiện gương mặt Mạc Trăn, Mễ Tình hưng phấn thét lên, “Mạc Thiên vương đẹp trai quá đi!”

Mễ Tình liếc một cái vào phòng khách, bỏ con dao xuống, “Mạc Trăn rất đẹp trai à?”

“Điều đó mà cũng phải nói à.” Ánh mắt Mễ Tình tiếc nuối rời khỏi màn hình, “Bao giờ chiếu phim đó chúng ta đi xem đi!”

Tiêu Cố đặt hai tay lên vai cô, mạnh mẽ xoay cô lại đối mặt với mình: “Anh và Mạc Trăn ai đẹp trai hơn??”

Mễ Tình đáp: “Mạc Trăn là nam thần của em!”

“À.” Tiêu Cố cởi tạp dề trên người ra, “Thế em đi tìm nam thần nấu cơm cho em ăn nha.”

Mễ Tình: “...”

Cô tiến đến gần Tiêu Cố để lấy lòng, kéo cánh tay anh: “Đừng như vậy mà, hai người các anh phong cách khác nhau, mỗi người một vẻ.”

Hai cánh tay Tiêu Cố khoác trước ngực, dựa vào bàn thủy tinh nhìn cô như cười như không: “Nói đi, ai đẹp trai hơn nào?”

Mễ Tình: “...”

“Sao anh lại ngốc nghếch quá vậy, như cô em gái nào ấy!” Mễ Tình bất mãn 'hừ' một tiếng.

Tiêu Cố vẫn thờ ơ, như đang đợi câu trả lời.

Mễ Tình vẫn nhớ đến cơm tối, đành quyết tâm liều mạng, thỏa hiệp nói: “Cũng tại em quá điên cuồng hâm mộ mấy người nổi tiếng, khi đó...” cô nói đến đây giọng đột nhiên vút lên, gằn từng chữ nói với Tiêu Cố, “Anh đẹp trai nhất! Được chưa?”

Tiêu Cố bỗng mỉm cười, đôi môi đẹp nhếch lên làm loạn lòng người.

Anh vươn tay xoa xoa đầu cô: “Ngoan.”

Mễ Tình: “...”

Anh đẩy tay Tiêu Cố ra, xụ mặt.

Hai gò má không nhịn được nóng lên.

Tiêu Cố làm cơm tối xong, Mễ Tình giúp anh bê thức ăn. Không chỉ có ba món mặn một món canh, Tiêu Cố còn dùng hoa quả mới mua hôm nay là một đĩa salad trái cây.

Salad trái cây không phải món gì hiếm lạ, nhưng chính tay Tiêu Cố làm Mễ Tình ngạc nhiên.

Vì anh dùng quả táo và cà chua bi làm hình thỏ.

“Trời ơi, đáng yêu quá đi!” Mễ Tình cầm một trái cà chua, dùng ngón tay chọc chọc vào con thỏ, “Sao anh làm được thế?”

Tiêu Cố nói: “So với điêu khắc thực phẩm Trung Quốc quá phức tạp, làm hình con thỏ coi như cấp bậc nhập môn thôi.”

“Tiêu Cố, anh thật lợi hại!” Mễ Tình vô cùng yêu thích thỏ táo và thỏ cà chua, không nỡ buông tay, cũng không nỡ ăn vào bụng.

Tiêu Cố cười với cô: “Anh thích nghe em khen anh đẹp trai cơ.”

Mễ Tình bật cười, thả lại thỏ cà chua vào bát, hai tay vòng qua eo anh: “Anh còn nhớ không, khi em vừa đến thành phố A, tiền bị trộm mất, việc không tìm được, khi đó em đã nói, ở cái chốn này đúng là không có cái gì tốt cả.” cô nói đến đây, khóe môi nâng lên, “Nhưng thật ra không phải như vậy, điều tốt đẹp nhất em gặp ở thành phố A này, chính là anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.