Khi Tiêu Cố dọn bàn mạt chược, Mễ Tình đã rời khỏi buổi tụ tập, về nhà.
Tiêu Cố ngồi ghế lái, lấy điện thoại gọi cho Mễ Tình. Chuông reo hai tiếng, Mễ Tình nhận: “Bác sĩ Tiêu, gọi kiểm tra à?”
Tiêu Cố mỉm cười: “Anh giải quyết xong chuyện Tống Nam Xuyên rồi, mai sẽ đến tìm em.”
Mễ Tình mở to mắt, không ngờ anh làm việc năng suất thế: “Anh giải quyết bằng cách nào?” Đừng nói là anh đi nhận lỗi nhé?! Cô cảm thấy với tính cách của Tiêu Cố, anh sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Tiêu Cố nhàn nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua thắng mấy ván mạt chược.”
Mễ Tình: “...”
Có phải anh đi gây thù chuốc oán không hả?
“Thế nên bọn họ thua khóc, quỳ xin lỗi anh à?”
Tiêu Cố bị cảnh tượng Mễ Tình vẽ ra làm cho bật cười: “Tiền Tống Nam Xuyên thua anh trả lại, còn tiền Cố Miện anh lấy hết.”
Mễ Tình hơi đau lòng cho vị anh họ đó, nhưng tâm trạng đó chỉ kéo dài trong chớp mắt. Cô hiếu kì hỏi chuyện khác: “Thôi kệ, Tống Nam Xuyên có đẹp trai không?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Em hỏi làm gì?”
Mễ Tình đáp: “Chỉ muốn biết em đã bỏ lỡ người thế nào thôi. Nếu anh ấy cực đẹp trai thì em thiệt rồi còn gì?”
Tiêu Cố mím môi, cười lạnh:“Hình như em quên mất ai mới là người đẹp trai nhất thì phải?”
Mễ Tình vui vẻ đáp: “Đẹp trai nhất thì không biết, nhưng làm màu nhất thì là anh!”
Con ngươi Tiêu Cố lấp loáng ý cười, không định nói chuyện Tống Nam Xuyên nữa: “Chiều nay em làm gì thế?”
Nói đến đây, giọng Mễ Tình vút cao: “Đi tụ tập bạn bè với Hoắc Lệ.”
“Tụ tập?” Tiêu Cố lại nhướn mày, nhưng lần này mang theo ý bất mãn rõ ràng, “Chu Nghi Nhiên cũng tới à?”
Mễ Tình mở to mắt, nói: “Vâng, hơn nữa, em nghe nói, ngày em bị bắt về nhà, anh ấy là người bảo Hoắc Lệ đi tìm em.”
“Đó là anh bảo Cố Tín hỏi cậu ấy.” Tiêu Cố mím môi mỏng, 'chậc' một cái, tại sao đã lăn qua Tống Nam Xuyên rồi, giữa đường còn nhảy ra Chu Nghi Nhiên. “Anh còn chút việc, em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh đến gặp em.”
“Được ạ, anh cũng nhớ ăn uống đầy đủ đó.”
Tiêu Cố mỉm cười: “Ừ.”
Anh cúp máy, lái xe thẳng về Cố gia.
Cố lão gia vốn ít đến công ty, nên bây giờ gặp mặt Tiêu Cố cũng ở trong thư phòng.
Khi Tiêu Cố đi vào, ông đang ngồi trên ghế, nhắm mắt.
“Ông ngoại.”
Anh gọi một tiếng, Cố lão gia từ từ mở mắt, nhìn Tiêu Cố gật đầu: “Giải quyết xong chuyện Tống gia rồi à?”
“Vâng ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông cũng không hỏi Tiêu Cố dùng cách nào, chỉ cầm chén trà trên bàn, mở nắm nhấp một ngụm trà đang tỏa hương nghi ngút, “Ông biết cháu không muốn ở lại thành phố C, nên cố ý điều cháu đi đến chi nhánh thành phố A. Chi nhánh ở thành phố A có nhiều tài nguyên, cơ hội hơn thành phố C, cho nên mặc dù cũng chỉ là một chi nhánh, nhưng ông muốn di chuyển trọng tâm dần dần sang bên đó.””Cháu hiểu ạ.” Tiêu Cố dừng lại, nhìn Cố lão gia, “Ngày mai cháu định đi đăng kí với Mễ Tình.”
Cố lão gia ngước mắt nhìn anh, đặt chén trà xuống, “Ừ, đây là chuyện vui. Sau khi các cháu về thành phố A, hôn lễ bên này ông sẽ xử lí, quyết định thời gian rồi các cháu về tiến hành là được.”
“Vậy làm phiền ông ngoại rồi ạ.”
Tiêu Cố ngồi trong thư phòng hơn mười phút rồi đi ra. Ra ngoài đúng lúc gặp bố Cố Tín, hai người chào nhau. Bố Cố Tín kéo anh sang một bên: “Mấy ngày nữa cháu đi chi nhánh bên kia à?”
Tiêu Cố gật đầu, bố Cố Tín khẽ trầm ngâm rồi nói: “Cháu phải hiểu, chi nhánh bên đó sẽ là trọng điểm sau này của cả công ty, ông đưa cháu qua đó, nhất định sẽ có người không vừa ý.”
Tiêu Cố không đáp, bố Cố Tín lại nói tiếp: “Bà ngoại cháu mất sớm, lúc nhỏ thường là mẹ cháu chăm sóc cho chú, chuyện của bà ấy chú cũng rất tiếc. Bây giờ cháu vào công ty, có vấn đề gì, có thể thương lượng với chú.”
“Cảm ơn chú ạ.”
“Không cần cảm ơn, từ nhỏ cháu đã chơi thân với Cố Tín, chú cũng coi cháu như con trai. Tình hình công ty bây giờ cháu cũng biết, Cố Miện dù chưa có thành tích gì nhưng sau lưng nó còn ba nó chống cho, anh trai bác cũng không phải tầm thường.”
“Cháu hiểu.”
Bố Cố Tín vỗ vai anh: “Cố Tín một mực muốn theo đuổi âm nhạc, chú không cản được, nhưng cháu đã về Cố gia rồi, chú út nhất định đứng về phía cháu.”
Tiêu Cố cười : “Chú, thực ra âm nhạc của Cố Tín rất hay, nếu có dịp, chú hãy mua album của nó nghe thử.”
“Chú ngại nghe nó gào khóc thảm thiết.” Nhắc tới con trai, bố Cố Tín mang vẻ ghét bỏ, “Lời chú muốn nói đã nói hết rồi, chú đi tìm ông đã, cháu có việc cứ đi trước đi.”
Tiêu Cố nhìn chú đi vào phòng Cố lão gia, rồi cũng xuống cầu thang.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cố đến Mễ gia đúng giờ.
Mễ Tình vẫn đang ăn sáng, thấy anh đi vào thì suýt nghẹn: “Anh đến sớm thế? Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Tiêu Cố đến gần cô, cười xoa đầu cô. Mễ Tình vừa tay ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn: “Hay anh ăn cháo? Cháo dì Minh nấu cực ngon.”
Tiêu Cố đang định đồng ý, bố Mễ ngồi cạnh đã ho khan: “Sáng sớm đã dính như keo cho ai xem? Tách xa nhau ra.”
Mễ Tình nhìn ông trề môi, buông tay ra khỏi Tiêu Cố, quay đầu nói với dì Minh: “Dì Minh ơi, giúp cháu nấu bát cháo nhé.”
“Được, chờ một chút.”
Dì Minh bận rộn ra ra vào vào bếp, Mễ Tình kéo ghế không bên cạnh, cười nói với Tiêu Cố: “Anh ngồi đi.”
Tiêu Cố ngồi xuống bên cạnh Mễ Tinh, không quên chào hỏi bố Mễ mẹ Mễ: “Cháu chào bác Mễ, dì Mễ ạ.”
Mễ Tình mở to mắt, nói: “Hay anh thử gọi 'bố', 'mẹ' đi.”
“Gọi bậy bạ cái gì?” Bố Mễ thả thìa vào trong bát, tức giận nhìn hai người.
Tiêu Cố vui vẻ cười với ông, nói: “Bên Tống gia đã hiểu cho áy náy của cháu rồi. Hôn sự giữa cháu và Mễ Tình sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai nhà sau này đâu ạ.”
Chuyện này bố Mễ đã nghe được từ Tống gia, nhưng chẳng qua ông không ưng Tiêu Cố. Chưa kết hôn đã làm con gái mình to bụng, người nào làm cha cũng vậy cả.
Mẹ Mễ thế mà lại thích Tiêu Cố, bà nhận bát cháo từ tay dì Minh, tự mình đưa cho Tiêu Cố: “Vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng đó.”
Tiêu Cố cười với bà, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp: “Cảm ơn dì Mễ ạ.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Mẹ Mễ thấy con rể Tiêu Cố càng nhìn càng đẹp trai, thảo nào có thể làm cho Tình Tình nhà họ thần hồn điên đảo.
Tiêu Cố ăn cháo xong, trước khi bố Mễ rời đi, nói với ông: “Hôm nay cháu đến còn một chuyện muốn thưa với hai bác, hôm nay cháu định đưa Mễ Tình đi đăng kí kết hôn ạ.”
Bố Mễ giật mình: “Ai đồng ý cho hai đứa kết hôn? Tôi còn đang suy nghĩ.”
Tiêu Cố cười nói: “Cháu có thể đợi bác từ từ suy nghĩ, nhưng bụng Mễ Tình không đợi được rồi.”
Bố Mễ: “...”
Rốt cuộc vẫn dùng đứa bé để áp chế ông!
Ông không nói gì, chỉ tức giận quay đi, mẹ Mễ nhìn ông rồi nhìn Tiêu Cố: “Hôn sự phải cử hành sớm thôi, không biết hai đứa định làm ngày bao nhiêu?”
Tiêu Cố nói: “Mẹ xem ngày nào thích hợp, bọn cháu sẽ làm ngay.” anh nói rồi dừng một chút, “Nhưng ông ngoại cử cháu đi chi nhánh công ty, hôm nay có khả năng chúng cháu sẽ về thành phố A.”
“Cái gì mà 'chúng cháu'?” Bố Mễ giận không có chỗ chút, “Một mình cậu về thôi, Mễ Tình ở nhà.”
“Mễ Tình phải đi với cháu.” Tiêu Cố nhìn bố Mễ, ở điểm này, anh sẽ không nhường bước. “Cô ấy đang mang thai, ở bên cạnh cháu, cháu sẽ chăm sóc. Việc chuẩn bị hôn lễ hai bác không cần lo lắng, ông ngoại nói sẽ đích thân chuẩn bị, đến ngày chúng con về tham gia là được ạ.”
Bố Mễ cười lạnh: “Con gái tôi nuôi bao năm như thế phải để cậu lo à? Tôi vẫn chưa yên tâm khi để nó đi với cậu.”
Mẹ Mễ kéo tay ông, khuyên lơn: “Con gái lớn rồi sớm muộn cũng phải lập gia đình? Lẽ nào ông định để nó ngồi ngốc cả đời à?”
Mễ Tình cũng nhanh chóng bày tỏ quan điểm, làm bộ mặt đáng thương: “Bố, lẽ nào bố định để đứa bé trong bụng đẻ ra không có bố?”
Bố Mễ: “...”
Sao lại nói quá lên như thế !
Tiêu Cố không phải không hiểu lòng bố Mễ, anh tiến lên một bước, bảo đảm với ông: “Cháu nhất định sẽ chăm sóc Mễ Tình thật chu đáo, không để cô ấy chịu bất cứ uất ức nào. Khi cô ấy muốn trở về, cháu sẽ đưa cô ấy về thăm hai bác. Mặt khác, cô ấy ở bên cạnh cháu, cháu sẽ dạy cô ấy một ít chuyện trong công ty, như vậy đối với việc tiếp quản Mễ thị sau này cũng có lợi.”
Bố Mễ cau mày không nói gì, ông vốn định để Mễ Tình đến Mễ thị, học chút ít kiến thức trước, nhưng Mễ Tình lại có thai, chia rẽ hai đứa bọn nó, quả thật cũng không hợp lí... Cho nên ông mới coi trọng Tống Nam Xuyên, ít nhất cậu ta ở thành phố C, không phải chạy đi chạy lại.
Chi nhánh công ty Cố thị ông cũng đã biết được chút ít, sau này sẽ là trọng điểm của Cố gia, nếu Cố lão gia đưa Tiêu Cố đến chi nhánh bên kia, tức là tỏ rõ ý trọng dụng anh. Năng lực của Tiêu Cố ông không hề nghi ngờ, Mễ Tình đi theo anh nhất định sẽ học được ít nhiều. Bố mẹ nói chung không thể bao bọc con cả đời được, về sau có Tiêu Cố giúp đỡ, ông cũng yên lòng.
Ông mấp máy môi, cầm áo khoác đang vắt trên thành ghế, đi về phía cửa: “Hai đứa yêu nhau muốn làm gì thì làm, bố cũng không quản được.”
Ông nói hết rồi ra ngoài, mẹ Mễ cầm đồ trên bàn rồi cũng đi theo. Đi mấy bước, bà quay lại nhìn Mễ Tình: “Tình Tình, con biết sổ hộ khẩu ở đâu chưa?”
Mễ Tình mừng rỡ gật đầu: “Biết ạ!”