Bản Sonata Đào Hôn

Chương 5: Chương 5




Câu hỏi này của Tiêu Cố, giáng cho Mễ Tình một chưởng cực mạnh.

Loại đau đớn này không phải do ăn vụng bị bắt quả tang, mà là khủng hoảng trên nhiều phương diện khác.

— Khóe miệng Tiêu Cố như có như không cười nhạo, làm cho trong thâm sâu Mễ Tình cảm thấy xoài sấy thực sự là thức ăn cho chó!

Mễ Tình cứng họng, lấy hết dũng khí nói: “Xoài khô... không phải thức ăn cho chó chứ?”

Tiêu Cố sửng sốt, mở miệng nói: “Xoài là tôi tự đi vườn trái cây chọn lựa, cạo sạch vỏ, cắt miếng, ngâm, phơi khô, đều do tôi làm, cô cho rằng làm tôi cho chó ăn?”

Mễ Tình: “...”

An tâm biết bao, không phải cho chó ăn.

Cô nhìn thoáng qua đôi mắt mang ý tức giận của Tiêu Cố, nghĩ thầm chính mình tốn sức lực mà bị xem như thức ăn cho chó, sẽ vô cùng bực mình: “Ài, chủ yếu tại vẻ mặt của chó anh lúc mời tôi ăn thức ăn của nó với việc theo chân nó ăn xoài khô giống nhau như đúc.”

Tiêu Cố: “...”

Anh thoáng trầm mặc, nói với Mễ Tình: “Thức ăn cho chó là của nó, nó mời cô cô có thể ăn, nhưng xoài sấy là của tôi, cô ăn mà không hỏi coi là lấy trộm, cô không biết sao?”

Mễ Tình nghe xong mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận đáp trả: “Xoài sấy bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh là được chứ gì! Nếu không phải do tôi quá đói thì cũng chẳng thèm gì xoài của anh, đến chó còn tốt hơn anh!”

Như hiểu được lời cô nói, Husky vui vẻ kêu một tiếng: “Gâu!”

Tiêu Cố cúi đầu nhìn con chó, nói với Mễ Tình: “Cô cho rằng ai chứa chấp cô?”

Mễ Tình bị hỏi đến nghẹn lời, không chịu thua kém: “Chứa chấp cái gì? Nói như kiểu cho thuê miễn phí, tôi không phải trả tiền nhà ấy!”

Tiêu Cố nở nụ cười: “Tiền thuê nhà của cô đâu?”

Mễ Tình: “...”

“Quần áo của tôi lập tức có thể bán được, anh cứ chờ đấy!” Cô nổi giận đùng đùng quăng ra những lời này, nhanh chóng trở về phòng.

Đem bát mì ăn liền không còn cọng nào để sang một bên, Mễ Tình mở trang giao dịch, xem xét một hồi.

Vẫn không có người đến tìm cô.

Cô mím môi nhục nhã, máy tính bỗng kêu “leng keng” một tiếng.

Nhị Lưỡng: Bạn có đó không, bộ trang phục kia trả thêm được nhiều nhất là 500 tệ, không hơn được. Hai chúng ta cùng giao dịch, nếu bạn đồng ý bán, tôi có thể tự đến lấy, bạn cũng không cần gửi chuyển phát nhanh, tôi gửi tiền mặt cho bạn.

Mễ Tình cắn môi suy nghĩ, ba nghìn tệ, quá thấp, nhưng giờ cô muốn nhanh chóng đem tiền thuê nhà đập vào mặt chủ nhà.

Hai con thỏ: Được, đồng ý.

Nhị Lưỡng: OK, xế chiều hôm nay, tầm 4h tan tầm, bạn hẹn địa chỉ đi.

Mễ Tình đưa địa chỉ quán trà sữa kế bên nhà cho Nhị Lưỡng, đối phương gửi một tấm ánh.

Nhị Lưỡng: Cái ống massage này có bán không? Tôi trả 300 tệ.Mễ Tình: “...”

Cô nhìn tấm ảnh người kia gửi, phóng to lên, trong gương chiếu ra bàn học ở góc trên, cái ống massage được khoanh tròn đỏ.

Hai con thỏ: Thật ngại quá, cái này tôi không định bán.

Cô mua ống massage hơn hai ngàn, giờ bán 300 tệ... Nghĩ cô ngu à?

Nhị Lưỡng: À, vậy thì thôi.

Mễ Tình tắt máy tính, thay đồ ngủ trưa, ba rưỡi mới bò dậy.

Cô gấp cẩn thận bộ trang phục màu hồng, tìm một cái túi lớn bỏ vào. Bát mì ăn liền buổi trưa còn để trên bàn, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, tiện thể mang vào rửa bát luôn.

Trang điểm sửa soạn tóc tai xong, cô mang quần áo đến trước cửa tiệm trà sữa chờ. Ra khỏi nhà, đúng lúc gặp Tiêu Cố và con Husky.

Tiêu Cố mặc áo khoác, trên tay cầm xích chó, đang đi giày. Nghe tiếng động sau lưng, anh quay đầu nhìn lướt qua, từ Mễ Tình đến túi lớn trong tay, mở cửa đi ra ngoài.

Mễ Tình bĩu môi, đi theo phía sau hắn đi ra ngoài.

Thang lầu trong rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ và một con chó. Lầu bảy nói cao thì không cao, nhưng muốn đi cần tốn một ít thời gian.

Mễ Tình nhìn theo bóng lưng của Tiêu Cố, mũ lông màu trắng, vô cùng ấm áp.

Cô thật muốn đưa tay đến lấy cái mũ đấy.

Tưởng tượng được dáng vẻ chủ nhà giận tím mặt, không phải, cô sao có thể nghĩ đến việc giựt mũ của một người đàn ông, thật buồn cười.

Cô “hừ” một tiếng, dời ánh mắt: “Anh dắt chó đi dạo à?”

Cô thuận miệng hỏi một câu,

Tiêu Cố dừng lại, nói: “Ừ, Husky sức khỏe tràn trề, nếu như không vận động đủ, nó sẽ phá nhà.”

“Gâu!” con chó đi trước hợp với tình hình mà kêu một tiếng.

Tiêu Cố mỗi ngày đều dẫn nó xuống lầu đi dạo hai lần, trước 7h sáng một lần, 4h chiều một lần nữa. Mễ Tình ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh không phải đi làm à?”

Tiêu Cố nói: “Cô đã từng nhìn thấy ông chủ nào ngồi ngốc ở công ty chưa?”

Mễ Tình im lặng, à, làm ông chủ thật khỏe.

“Thế anh làm gì mỗi ngày?” cô tò mò hỏi.

Tiêu Cố nói: “Chơi mạt chược.”

Mễ Tình: “...”

Nhà tư bản thật đáng sợ.

Trước mặt Tiêu Cố nở nụ cười, cũng đi đến cuối thang lầu. Husky xuống dưới, vui mừng chạy ra bên ngoài, Tiêu Cố lôi xích chó, sau lưng nó rảo bước nhanh.

Mễ Tình một mình ra khỏi tiểu khu, đi thẳng đến tiệm trà sữa. Ông chủ tiệm nhiệt tình đưa thực đơn cho cô, quan sát cô một hòi: “Người đẹp, trước đây chưa từng thấy qua cô.”

Mễ Tình cười cười: “Đúng, tôi vừa chuyển đến.” Cô mở thực đơn, gọi một ly nước chanh đơn giản.

4 rưỡi chiều, Nhị Lưỡng đứng giờ đến lấy đồ.”Hai con thỏ??” cô dò xét hỏi.

Mễ Tình gật đầu, cũng hỏi lại: “Nhị Lưỡng?”

Bên cạnh, ông chủ tiệm trêu ghẹo nói: “Bạn trên mạng gặp mặt à? Haha, đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người đều là phụ nữ gặp mặt nhau, có phải một trong hai cô trên mạng dùng nick đàn ông đúng không?”

Mễ Tình: “...”

Với trí tưởng tượng của ông chủ tiệm, mở quán trà sữa thật lãng phí tài năng, giới biên kịch thiếu những người như ông!!

Cô đem túi quần áo đặt trên bàn, nói với Nhị Lưỡng: “Cô xem hàng trước đi.”

Ông chủ tiệm lại nổ: “Trời ơi, các người giao dịch...? Xung quanh không có cảnh sát mai phục!!!”

Nhị Lưỡng xem mà hahahaha: “Chú à, chú thật thú vị, chúng tôi chỉ bán quần áo.”

Cơ bản là một tiếng “chú” đả kích ông chủ một tiếng, hắn ở bên im lặng.

Nhị Lưỡng đem áo khoác từ trong túi giấy ra, nhìn kĩ không có vấn đề, lấy từ trong ví ra một xấp Mao chủ tịch, đưa cho Mễ Tình: “Cô đếm đi.”

Mễ Tình cầm tiền trong tay, nói với ông chủ tiệm vẫn đang hồi sức: “Ông chủ, ông có máy đếm tiền không?”

Nhị Lưỡng liếc mắt, ông chủ gật đầu: “Có, tôi lấy cho cô.”

Mễ Tình dùng máy mới mượn đếm tiền, xong xuôi, lấy lại tiền, máy trả cho chủ tiệm.

Nhị Lưỡng gấp lại quần áo cẩn thận, nhìn Mễ Tình vài lần: “Gương mặt cô thật xinh đẹp.” lại quan sát người Mễ Tình, cười hỏi: “Áo khoác ngoài kẻ caro của cô cũng đẹp, cô có bán không?”

Mễ Tình lại cười cười: “Nếu bán tiếp, tôi sẽ không có quần áo mặc mất, nếu không có vấn đề gì, cứ như vậy đi.”

Nhị Lưỡng nhắc tới quần áo, cười híp mắt nói: “ Lần sau có cơ hội lại hợp tác nhé.”

Mễ Tình ha hả.

Cô ra khỏi tiệm trà sữa, Tiêu Cố vẫn còn dắt chó đi.

Chó của anh bình thường di dạo, giáo huấn cũng rất khá, không cần xích cũng không chạy mất tăm. Nhưng người đi đường thấy loại chó này vẫn sợ, nên hắn bình thường đều đi cùng, cho người qua đường cảm giác an toàn.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ ăn xào nướng, ông chủ còn cười kêu to: “Tiểu hắc, lại đi dạo cùng ông chủ Tiêu à!”

Husky đen hưng phấn mà kêu hai tiếng, kéo Tiêu Cố chạy xa.

Nói thật, Tiêu Cố hơn một năm nay dắt chó đi dạo, tiết kiệm được bao nhiêu tiền tập thể hình.

Đường đi quẹo qua hai học sinh giống như học sơ trung, vừa đi vừa đùa giỡn. Tiêu Cố suy nghĩ, hôm nay là thứ sáu, tan học sớm à.

Hai học sinh thấy Tiêu Cố, sửng sốt, sau đó ăn ý xoay người, chạy theo hướng ngược lại.

Tiêu Cố ở đằng sau hét: “Còn chạy? Nghĩ mình là chó kéo xe trượt tuyết ở Siberia à?”

Học sinh: “...”

Husky đen lôi Tiêu Cố chạy tới, ngăn hai học sinh lại.

Hai người lui về sau một bước, đứa bên trái miệng cọp gan thỏ rống lên: “Anh muốn làm gì? Người lớn bắt nạt trẻ nhỏ à?”

Tiêu Cố cười cười: “Muốn bắt nạt các cậu thì anh đây có rất nhiều thủ đoạn, không cần tự mình động thủ.”

Học sinh bên trái: “...”

Tiêu Cố lôi xích chó, làm con Husky đang muốn chạy đứng yên lại: “Có phải cậu em dùng số điện thoại của anh đây dán vào tờ quảng cáo cho thuê phòng không?”

Hai học sinh vùi đầu vờ không nghe thấy, Tiêu Cố cắn môi dưới, mở miệng nói: “Đi thôi, nếu không nói, anh đây đi tìm phụ huynh tìm hiểu vấn đề!”

Học sinh kia lại không nhịn được, cãi: “Anh chỉ biết tìm bố mẹ bọn em mách thôi à!”

Tiêu Cố nói: “Phương pháp không nằm ở số lượng nhiều hay ít, dùng được là được.”

Học sinh kia: “...”

Tiêu Cố lẳng lặng nhìn, như đang cho hai học sinh kia cơ hội tự thú.

Lúc Mễ Tình cầm tờ quảng cáo có in số điện thoại của anh, Tiêu Cố nghi ngờ ngay là hai thằng nhóc này rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, hai thằng nhóc con này thi học kỳ điểm kém, nên tìm anh hỗ trợ giả chữ ký bố mẹ ký tên. Loại lừa thầy dối bạn này, đương nhiên Tiêu Cố sẽ không làm, còn tiện báo luôn cho phụ huynh nhà chúng tới nhận con.

Không nghĩ tới, chúng nó còn biết trả thù.

Tên nhóc kia bị hắn đáp trả đến nỗi uất ức, không nín được nói lại: “Là chúng tôi thì sao? Không đăng số điện thoại của anh lên web bán thân, là đã hạ thủ lưu tình rồi.”

Đứa bên cạnh trách cứ nhìn: “Tao đã nói nên đem số điện thoại đăng lên chỗ cho vay nặng lãi. Lợi ích vay ở đây ấy!”

Tiêu Cố: “...”

Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên [2].

[2] Anh hùng xuất thiếu niên: anh hùng đều từ người trẻ tuổi mà ra.

Anh đặt tay lên vai đứa nhóc kia, cúi người xuống cùng hắn nhìn thẳng: “Thật cám ơn mấy đứa, anh đây đã thuận lợi tìm được người ở chung rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.