Bần Tăng

Chương 47: Chương 47: Bất Không sơn gửi thư




“Đạo chủ, là thiền viện Thiên Cơ…”

***

Sau khi Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu tìm được hậu nhân Võ thánh Lâu Chương, trên đường trở về bị Yêu Ma đạo chặn giết đẫm máu!

Chính đạo ngoại trừ Cố Chiêu ra, không một ai sống sót, toàn quân bị diệt!

Ngay cả bản thân Cố Chiêu có tu vi cao nhất cũng bị Đạo chủ Yêu Ma đạo – Thẩm Độc liên thủ với Tả sứ Gian Thiên Nhai – Bùi Vô Tịch vây công, bị trọng thương!

Tin tức vừa truyền ra, lập tức gây chấn động toàn bộ võ lâm.

Đã bao lâu rồi chưa xảy ra chuyện lớn cỡ này?

Mấy năm gần đây địa vị Yêu Ma đạo dần được củng cố, tạo thành cán cân thăng bằng đầy vi diệu với chính đạo, dăm ba trận đánh nhỏ lẻ thì vẫn thường có, nhưng mưa máu gió tanh kinh khủng đến vậy, đúng là lần đầu thấy.

Huống chi, lần này còn dính dáng đến Cố Chiêu – người lợi hại nhất trong thế hệ mới cùng lứa chính đạo!

Với cả…

Tuy tất cả mọi người chưa nói ra, nhưng đều âm thầm kinh hãi không thôi – hậu nhân Võ thánh, Lâu Chương.

Vốn chuyện Cố Chiêu đã tìm được hậu nhân Võ thánh có lọt ra ngoài, nhưng dù sao cũng chưa chứng thực, chỉ có số ít người khẳng định, cộng thêm không ai rõ hành tung cụ thể của họ.

Ai ngờ nói xảy ra chuyện là xảy ra chuyện thật?

Phần lớn người trên giang hồ đều biết việc tìm thấy hậu nhân Võ thánh và hậu nhân Võ thánh bị Yêu Ma đạo cướp đi gần như xảy ra cùng lúc. Có thể tưởng tượng được gây ra bao nhiêu chấn động.

Đừng nói đến chính đạo, ngay cả người của Yêu Ma đạo cũng chẳng ngờ, thứ nhất không nghĩ rằng Thẩm Độc mới vừa về Yêu Ma đạo đã gây ra động tĩnh lớn tới vậy, thứ hai khiếp sợ với sự tồn tại của hậu nhân Võ thánh, thứ ba không thể tin được người làm chuyện này cho Thẩm Độc lại chính là Bùi Vô Tịch…

Phe chính đạo chỉ biết tất cả người chính đạo đều chết hết còn mỗi mình Cố Chiêu, nào biết Yêu Ma đạo cũng chết cả một đám.

Người đến cửa khẩu Vĩnh Gia, gần như đi mười về không còn một.

Nói cách khác, tâm phúc Bùi Vô Tịch mang theo, hơn chín phần mười đều đã ngỏm cùng chính đạo.

Thế này mà gọi là chặn giết à?

Rõ ràng là một mũi tên trúng hai con chim, vừa cắt giảm thế lực của Bùi Vô Tịch, vừa đánh trọng thương Cố Chiêu, cướp hậu nhân Võ thánh về tay!

Không thể nói là không tàn nhẫn, không thể nói là không ác độc!

Từ Bồng Sơn đến cửa khẩu Ngũ Phong, thậm chí là Thiên Thủy Minh ở mãi đất Thục xa lắc xa lơ đều bày tỏ cực kỳ tức giận đối với chuyện này, tiếng hô hào thảo phạt nổi lên ầm ầm trên giang hồ. Còn có người lên án mạnh mẽ hành vi tàn sát đẫm máu Đông Hồ kiếm tông và Thủ Chính tông ở phụ cận Bất Không sơn của đại ma đầu Thẩm Độc, hô hoán đồng đạo khắp võ lâm đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thảo phạt Yêu Ma đạo.

Quần chúng trong võ lâm nhất thời nổi giận đùng đùng.

Còn Cố Chiêu đang bị thương lên tiếng với chính đạo, cũng lên tiếng với Yêu Ma đạo, mong Đạo chủ Yêu Ma đạo Thẩm Độc giơ cao đánh khẽ với Lâu công tử, dù sao thiền viện Thiên Cơ chỉ chấp nhận hậu nhân Võ thánh, chứ không phải một hậu nhân Võ thánh bị Yêu Ma đạo uy hiếp.

Người trên Yêu Ma đạo nghe vậy tất nhiên là xem thường.

Mà những người trước đó chắc chắn rằng Thẩm Độc đã đánh cắp 3 quyển Phật Tàng trong lúc trốn tại Bất Không sơn, hiện giờ không khỏi hoài nghi: Nếu như Thẩm Độc đã đánh cắp 3 quyển Phật Tàng thì cần gì phải cướp hậu nhân Võ thánh nữa? Nếu như Thẩm Độc tay không mà về, thì sao vị Tuệ tăng Thiện Tai của thiền viện Thiên Cơ còn bị phạt nặng?

Đủ loại ý kiến, mỗi người một kiểu.

Nhưng khi tin tức truyền đến tai Thẩm Độc, chả gây ra được tí bọt nước nào. Từ lúc vạch kế hoạch với Cố Chiêu trong thành Ích Dương, y đã biết tình hình hiện tại như thế nào rồi.

Điều duy nhất gây kinh ngạc, có lẽ là da mặt của Cố Chiêu.

“Vì không muốn tổn hại danh hiệu Bồng Sơn đệ nhất tiên, vì lừa dối đám chính đạo ngu si, thế mà dám không biết ngại nói bị bản đạo chủ liên hợp với Bùi tả sứ vây công. Quả nhiên là cái đồ không biết xấu hổ…”

Lúc ấy đã là ba ngày sau.

Thẩm Độc lười biếng ngồi sau án thư ở Đông Hôi các, trong tay cầm một quyển sách cổ không tên, không mặn không nhạt trào phúng đôi câu.

Ba cái ghế đặt dưới cửa sổ bên tay trái, người ngồi lần lượt là Diêu Thanh, Thôi Hồng, Bùi Vô Tịch. Phượng Tiêu mặc váy vàng nhạt bưng trà lên.

Lúc đưa cho Thôi Hồng thì bình thường.

Lúc đưa cho Bùi Vô Tịch thì lườm nguýt một cái.

Lúc đưa cho Diêu Thanh vẻ mặt vốn không tốt, nhưng bị ánh mắt Diêu Thanh lia qua, cô nàng lập tức rụt cổ, lè lưỡi, vội vã đặt chén trà xuống rồi đứng bên cạnh án thư của Thẩm Độc.

Thẩm Độc nhìn nàng một cái, rồi hỏi mọi người: “Các ngươi thấy thế nào?”

Bùi Vô Tịch rũ mắt nhìn chén trà, không lên tiếng.

Diêu Thanh thu ánh mắt trên người Phượng Tiêu về, cân nhắc một chút rồi đáp: “Đạo chủ, đợt trước ngài từ thiền viện Thiên Cơ đi ra, e rằng đã chọc giận con lừa trọc này nhỉ? Bây giờ mặc dù đã cướp Lâu Chương về tay, nhưng nếu ngang nhiên đi vào bức ép 3 quyển Phật Tàng, hẳn họ không chịu. Vả lại thiền viện Thiên Cơ dù không để ý tới chuyện thế tục, nhưng rất được chính đạo kính trọng. Nếu họ không những không cho mà còn muốn thừa dịp chúng ta lên núi để ra tay…”

Đây là điều đáng để lo ngại.

Thật ra, Thẩm Độc cũng nghĩ lại lần nữa chạm trán giữa mình với Tuệ tăng Thiện Tai, không khỏi cảm thấy hòa thượng của thiền viện Thiên Cơ không dễ nói chuyện.

Đến lúc đó tỉ lệ không ra tay, thực sự rất nhỏ.

Nhưng y cũng không định nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, chỉ đảo mắt, nhìn về phía Thôi Hồng cũng không nói câu nào giống Bùi Vô Tịch, cười bảo: “Thôi tiên sinh thấy thế nào?”

Bây giờ Thôi Hồng không còn là một trong hai vị Tả Hữu sứ, nhưng vẫn may mắn giữ vị trí Hộ pháp, cộng thêm địa vị của y ở Gian Thiên Nhai chưa bao giờ thấp, nên vào những cuộc họp bí mật Thẩm Độc cũng hay gọi y đến.

Chẳng qua y chẳng nói lời nào.

Bây giờ Thẩm Độc hỏi, y chỉ rũ mi thu mắt, ngồi nghiêm chỉnh trả lời: “Theo thuộc hạ thấy, thiền viện Thiên Cơ chỉ là vấn đề thứ hai, chuyện đầu tiên phải giải quyết là chính đạo muốn gây sự. Chẳng qua Đạo chủ dám phái người đi cướp, trong lòng chắc chắn đã có cách ứng đối từ lâu.”

Hừ.

Không hổ là một trong những người thông minh nhất Gian Thiên Nhai ngày xưa, chỉ tí manh mối thôi mà y đã nhìn ra được.

Tiếc rằng, Thẩm Độc cực kỳ không thích cảm giác bị nhìn thấu.

Ngón tay thon dài của y hơi động, chậm rãi khép quyển sách lại, không tỏ vẻ gì đối với suy đoán của Thôi Hồng, chỉ đặt sách lên bàn, nói: “Cố Chiêu bỗng dưng bị ăn một vố đau, còn mất hết mặt mũi trước mặt chính đạo toàn thiên hạ, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Đã như thế thì ta cần gì phải sợ hắn nữa? Lát nữa tìm một cây bút tốt lại đây, thông cáo võ lâm. Nói rằng bản đạo chủ cướp người không hề có ác ý, chỉ là thấy Lâu công tử yếu ớt bệnh tật, thực sự quá đáng thương, nên ta muốn mời danh y Nghê Thiên Thiên ở Tị Thiên cốc đến chữa bệnh, vốn có ý tốt mà thôi.”

Vừa nói xong, Phượng Tiêu đứng cạnh trợn mắt trừng trừng, oán khí đột ngột phun ra, nhắc nhở y: “Đạo chủ, Nghê tỷ tỷ đã đi rồi, chúng ta đi đâu tìm thần y giờ?”

Nói xong còn hung hăng lườm Bùi Vô Tịch một cái cháy mắt.

Bùi Vô Tịch nghe vậy, bàn tay bưng chén trà cứng đờ.

Hắn muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Thẩm Độc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, làm như không nghe thấy gì, cũng chẳng tỏ vẻ gì.

Đúng là Thẩm Độc quên mất điều này, nói đến đây mới chợt nhớ ra.

Lúc trước y và Cố Chiêu ước hẹn mượn danh nghĩa Nghê Thiên Thiên chữa trị cho Lâu Chương để ép đám ngụy quân tử chính đạo đi theo kế hoạch đã định, cộng thêm cuộc đối chọi gay gắt giữa y và Cố Chiêu, buộc phải giắt tay nhau cùng lên thiền viện Thiên Cơ đòi Phật Tàng, ắt hẳn sẽ thành công.

Nhưng bây giờ…

Không còn Nghê Thiên Thiên, không còn cái cớ nữa rồi.

Lúc đó Thẩm Độc không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại mới thấy Bùi Vô Tịch làm hỏng chuyện rồi.

Y nâng mắt, liếc nhìn Bùi Vô Tịch đang ngồi im lặng không nói tiếng nào, dường như trầm ngâm chốc lát, tiếp đó nói: “Thế này phiền phức rồi đây, nhưng không phải không giải quyết được. Bùi tả sứ, năm đó người do ngươi bắt về, vậy hôm nay đành phiền ngươi, đi bắt người thêm lần nữa. Xong việc này ta sẽ để nàng đi, kính xin nàng bình tĩnh chớ nóng nảy.”

“…”

Cuối cùng Bùi Vô Tịch cũng ngẩng đầu nhìn y, trong lòng thoáng chốc như trộn cả năm vị với nhau, đắng cay ngọt bùi, tất cả hòa quyện, khó lòng tách ra.

Hắn từng hỏi bản thân:

Để Nghê Thiên Thiên chạy mất, có hối hận không?

Cho đến ba ngày trước, Thẩm Độc phái hắn đi chịu chết. Đối mặt với Thiềm Cung kiếm của Cố Chiêu, hắn cứ ngỡ mình chắc chắn chết rồi, lúc ấy còn nghĩ, chết rồi cũng tốt.

Nhưng ngay sau đó, y từ trên trời bỗng giáng xuống…

Chỉ một câu “Người của ta, lúc nào cần đến ngươi xử trí!”, khiến hắn rơi vào cảm giác như đang nằm mơ.

Phải.

Đây chính là Thẩm Độc.

Khi ngươi cho rằng y vô tình với mình, bỗng nhận ra y có tình ý. Khi ngươi cho rằng y có tình cảm với mình, bỗng nhận ra y vô tình hơn ai khác.

Tưởng rằng nước lặng, bỗng nổi sóng to.

Cơ hội lựa chọn lần thứ hai, Thẩm Độc đặt trước mặt hắn.

Bùi Vô Tịch im lặng một lúc lâu mới đứng dậy đáp lời: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Hai người Diêu Thanh, Thôi Hồng không nói gì.

Phượng Tiêu thì tỏ vẻ rất tức giận, từ trước đến nay không biết giấu suy nghĩ của mình, phẫn nộ bảo: “Đạo chủ, ngài quên rồi à, lúc trước chính hắn đã để cho Nghê tỷ tỷ chạy mất! Hắn còn dám phản bội ngài, trời mới biết hắn ấp ủ dã tâm gì! Phái hắn đi bắt Nghê tỷ tỷ về, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, hắn giở trò thì sao?”

“Được rồi, năm đó Nghê Thiên Thiên do Bùi tả sứ bắt về, chỉ tạm ở lại Gian Thiên Nhai chúng ta thôi, đâu có quan hệ gì với bản đạo chủ. Cho nên Bùi tả sứ để nàng chạy đi cũng không có gì đáng trách.” Thẩm Độc thở dài, hiếm thấy kiên trì giảng giải cho cô nàng hiểu :

“Bây giờ muốn bắt Nghê Thiên Thiên về, đây là mệnh lệnh của ta, là chuyện lớn của Yêu Ma đạo. Trong lòng Bùi tả sứ hiểu mà, sẽ không nghịch ngợm đâu.”

“Nghịch ngợm…”

Dùng từ “nghịch ngợm” nhẹ nhàng như vậy để nói về hắn cũng được á?! Chẳng lẽ Bùi Vô Tịch bây giờ vẫn còn là nhóc con nhìn thấy người là sợ sệt khi xưa?

Phượng Tiêu trợn tròn mắt, bất mãn ra mặt.

Nhưng Thẩm Độc không muốn nói thêm gì nữa, quyết định y đưa ra xưa nay không ai có thể phản bác: “Cứ vậy mà làm. Còn việc canh phòng quanh Gian Thiên Nhai sẽ do Diêu Thanh phụ trách. Chỉ cần phát hiện có kẻ lạ mặt, lập tức bắt giữ, không bắt được thì giết ngay tại chỗ.”

“Vâng!”

Diêu Thanh đứng dậy, thắt lưng thẳng tắp, kiên nghị mạnh mẽ đáp lời.

Ba người đang định đi ra ngoài.

Không ngờ vừa đi tới cửa, bỗng có thị nữ tay cầm một bức thư vội vã bước vào: “Khởi bẩm Đạo chủ, Tôn hộ pháp vừa phái người đưa một bức thư tới, dặn phải trình cho ngài ngay.”

“Thư?”

Thẩm Độc liếc mắt nhìn thị nữ một cái, không định đứng dậy.

“Từ đâu tới, ai gửi?”

Thị nữ không dám đọc thư nên Phượng Tiêu tiến lên, thời điểm cầm lấy bức thư bỗng thấy hơi nao nao, vừa mở thư ra đọc, vẻ mặt lập tức nhăn nhúm, bẩm lại với Thẩm Độc: “Đạo chủ, là thiền viện Thiên Cơ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.