Thẩm Độc vẫn là Thẩm Độc, không hề có sự biến hóa nào cả.
Tại sao lại có người vì nhìn thấy chuỗi phật châu trên cổ tay y mà lầm tưởng rằng một đại ma đầu máu lạnh tàn nhẫn như y sẽ đổi tính trở nên nhân từ?
Phần lớn những người còn sống đều là kẻ thông minh khéo léo, biết toan tính, nhưng lúc hồi tưởng lại cảnh y dùng vẻ mặt bình tĩnh như thường nói ra lời giả dối, vẫn không nhịn được âm thầm than thở thay cho hạng người ngây thơ bị khuôn mặt ấy lừa.
Giang hồ rộng lớn, nhưng không có chỗ cho kẻ yếu và kẻ ngu.
Yêu Ma đạo, từ lúc Thẩm Độc xuất hiện trên đỉnh Hàn Tuyệt, đã khôi phục dáng vẻ khi xưa: Một Thẩm Độc lạnh nhạt ngồi ở trên cao, phía dưới là mọi người cúi đầu nghe lệnh không dám phản bác, trong không khí vương mùi máu tanh nồng nặc, hòa lẫn vào mây khói mù mịt trên đỉnh núi cao, khiến lòng người rét run.
Khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Độc không xử lý ai hết.
Y chỉ giống như ngày xưa, hỏi tình hình gần đây của các phân đà, nắm rõ xu hướng hiện nay trên giang hồ trong khoảng thời gian y không có mặt, cuối cùng mới điều chỉnh Yêu Ma đạo.
Bởi vì quãng thời gian trước, lúc Bùi Vô Tịch nắm quyền Yêu Ma đạo, đã gạt bỏ không ít phe đối lập, mà mới nãy Thẩm Độc còn giết thêm một đám, tất nhiên một vài phân đà và các thế lực không khỏi bị thiếu người quản lý. Trong thời điểm nhạy cảm thế này, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi cũng tạo thành lỗ hổng để chính đạo thừa cơ xông vào, nên cần phải nhanh chóng thu dọn hỗn loạn.
Thẩm Độc cũng không khiến mọi người thất vọng.
Hầu như không có bất kỳ khó khăn nào trong việc đưa ra quyết định, y hiểu rõ Yêu Ma đạo như lòng bàn tay, và không cảm thấy có ai là không thể thay thế. Nhanh chóng điều động người thích hợp đến vị trí thích hợp trong thời gian ngắn nhất.
Đến khi kết thúc cuộc họp, Yêu Ma đạo lại thành một Yêu Ma đạo gọn gàng ngăn nắp. Không ít người vì mất đi quyền lực mà buồn bã ủ rũ, cũng có một phần nhỏ âm thầm kích động vì đề bạt rơi từ trên trời xuống.
Tất cả những dao động trong lòng người, Thẩm Độc đều thấy rõ, nhưng tất cả những vui sướng đau buồn ấy không thể làm nội tâm như biển sâu của y gợn sóng, chỉ có điều y bỗng cảm thấy chán ngán khôn kể.
Một câu “Giải tán”, cuộc họp kết thúc.
Mọi người mặt mày tái nhợt lo sợ quỳ xuống, hô to cung tiễn, y chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bùi Vô Tịch một cái, rồi xoay người rời đi.
Lúc này ở bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Tất cả mọi người trên Gian Thiên Nhai đều cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, trước mặt chính là máu me be bét, thủ vệ lạnh lùng kéo lê những thi thể và quẳng chúng xuống vách núi cách đó xa xa.
Khi còn sống, bọn họ hô mưa gọi gió, nhưng khi chết cũng chỉ là một cái xác thối rữa mà thôi.
Ba người Diêu Thanh, Thôi Hồng và Bùi Vô Tịch đứng tại chỗ, sau khi mọi người mỗi người một ngả, bọn họ vẫn chưa rời đi.
Bùi Vô Tịch nhìn đăm đăm bảo tọa trên cao, không nói gì.
Diêu Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Vô Tịch, rồi đảo qua Thôi Hồng, có muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng thốt ra khỏi miệng chỉ có một câu: “Hai người các ngươi, tự lo lấy đi.”
Nói xong, nàng bước ra khỏi đỉnh Hàn Tuyệt.
Thôi Hồng không nhịn được đưa mắt nhìn theo, đàn ông hơn 30 tuổi, trên mặt có nét sâu lắng không sợ sóng lớn, dường như không hề lo lắng cho tình cảnh tương lai của mình, cũng chẳng hề phiền não vì mấy lời đầy thâm ý của Thẩm Độc lúc trước, chỉ nhìn chăm chăm bóng dáng đầy anh khí mà quyến rũ của Diêu Thanh lướt qua, nhìn rất lâu, mãi đến khi khuất bóng.
Bùi Vô Tịch vẫn chưa quay đầu lại.
Trên người hắn có vài vết sẹo, gương mặt trẻ trung mang theo dã tâm thuộc về người ở độ tuổi này, nhưng dục vọng bành trướng lại bị sự kín đáo thâm sâu kìm chế, khiến hắn thoạt nhìn như một ngọn núi trầm tĩnh, ở nơi sâu nhất đang tích tụ một nguồn sức mạnh hủy diệt thế gian.
Thôi Hồng mặc áo bào xanh đậm như màu của núi rừng, cúi đầu than một tiếng: “Thì ra ta đã nhìn lầm ngươi rồi. Bàn về tàn nhẫn, độc ác, ngươi hơn y gấp mười lần. Chỉ tiếc, khắp thiên hạ này, không gì uy hiếp được y, nên có thiếu tàn nhẫn, thiếu độc ác thì vẫn không thể trở thành nhược điểm trí mạng của y. Còn ngươi thì không. Ngươi có thể vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn lãnh khốc với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, nhưng lại không thể vứt bỏ một mình y. Cho nên y là nhược điểm của ngươi, là tâm can của ngươi. Lần này ngươi thất bại, thì vĩnh viễn không thể thắng. Trong Yêu Ma đạo thì không sao, y sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi định giải thích với vị kia thế nào?”
Giải thích?
Hắn cần giải thích à?
Nghe Thôi Hồng nói vậy, Bùi Vô Tịch chậm rãi xoay đầu lại nhìn y, hắn biết, so với giá trị vũ lực của Diêu Thanh, thì trí tuệ và mưu kế của Thôi Hồng cần thiết hơn nhiều, y thường đảm đương vị trí mưu sĩ ở Gian Thiên Nhai.
Y luôn toàn diện và cơ trí.
Bùi Vô Tịch từng tự nhủ, người này một lòng vì Yêu Ma đạo, không có xung đột lợi ích với hắn, nên những gì người này nói cũng không gây cản trở cho hắn.
Nhưng sự việc trên đời, nếu tất cả đều đi theo kế hoạch đã định sẵn, thì chẳng thú vị chút nào.
Sự tồn tại của Thẩm Độc, đã mang đến cho cuộc đời ngắn ngủi của hắn nỗi đau giằng xé và cả hạnh phúc bất ngờ.
Còn vị kia…
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề coi đó là việc gì to tát: “Lần này ta chịu hợp tác cùng gã, đã là phước đức cho gã lắm rồi. Không thành công thì sao, đủ năng lực gây khó dễ cho ta ư? Năm đó là bại tướng dưới tay Đạo chủ, nếu thật sự muốn vị trí Đạo chủ Yêu Ma đạo đến vậy, sao gã không tự thân đến mà cướp?”
Thôi Hồng không ngờ hắn sẽ nói thế.
Nhưng tỉnh táo lại, nghĩ kĩ một chút, có gì mà không hợp lý? Năm đó người kia thua dưới tay Thẩm Độc, bị trọng thương phải chạy trốn, bây giờ Thẩm Độc đã nắm giữ Yêu Ma đạo mười năm, tạo dựng ảnh hưởng sâu sắc, muốn lật đổ y sao có thể dễ dàng?
Từ đầu đến cuối, Bùi Vô Tịch và gã chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Nên ngay lúc này Thôi Hồng cũng chẳng biết nói gì hơn.
Trận nổi loạn hôm nay đã đi đến hồi kết, quan hệ giữa hai người họ tất nhiên cũng trở nên lúng túng, cuối cùng không có gì để nói thêm.
Bùi Vô Tịch cũng không ở lại lâu, hắn liếc qua cái đầu của Tào Tân lăn xuống dưới bậc thang, nhưng trong đầu thì hiện ra ánh mắt của Thẩm Độc khi ép hắn ngẩng đầu, tối đen, loáng thoáng thấy sát khí nhưng cuối cùng cũng tiêu tán…
Trong lòng đột nhiên đau xót.
Biết rõ y mới thật sự là ma đầu, là đầu sỏ gây tội, nhưng cớ sao, trong thoáng chốc ấy hắn bỗng cảm giác mình đã phản bội y, phụ lòng tin tưởng của y?
Đường núi dốc đứng gồ ghề, như một cái thang bắc thẳng lên trời uốn lượn quanh co trên Gian Thiên Nhai, mỗi một nơi hiểm yếu đều có người canh giữ. Lúc Bùi Vô Tịch bước ra khỏi đỉnh Hàn Tuyệt, ánh mắt người khác nhìn hắn, ít nhiều mang theo vài phần kì dị, lén lút đánh giá.
Nhưng Bùi Vô Tịch chẳng để ý.
Hắn đi xuống giữa sườn núi, không lâu sau đã đi hết nửa tầng núi, liền nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga tinh xảo xây dựng trên vị trí cheo leo hiểm trở.
Rường cột chạm trổ, nguy nga mỹ lệ.
Hành lang dài dằng dặc như rồng rắn quấn quanh, vài thị nữ xinh đẹp mặc quần áo sáng màu đang đi lại bên trên, vẻ mặt của đại đa số vẫn còn chút sợ hãi, chỉ có người đi đầu tiên là thoải mái trang nhã, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng.
Là Phượng Tiêu chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Thẩm Độc.
Bùi Vô Tịch từ đằng xa bước lại gần, vừa vặn đối mặt với nàng.
Thiếu nữ gương mặt trái xoan nhìn thấy hắn, bước chân chợt khựng lại, nụ cười thoải mái biến mất, hiển nhiên là đã biết biến cố phát sinh trên đỉnh Hàn Tuyệt vừa nãy và tình hình hiện giờ, nhưng vẫn canh cánh trong lòng một số việc hắn đã từng làm.
Nên bây giờ, vẻ mặt nàng không hề dễ chịu.
“Bùi tả sứ, Đạo chủ vừa mới nghỉ ngơi, cũng không nói muốn gặp ngài. Hơn nữa, thứ lỗi cho Phượng Tiêu cả gan, ta cảm thấy hiện giờ Đạo chủ cũng không muốn gặp ngài. Hay là ngài cứ về trước đi, có chuyện gì, chờ Đạo chủ nghỉ ngơi xong rồi hẵng nói sau.”
Phượng Tiêu nói chuyện không thèm nể mặt Bùi Vô Tịch, rất thiếu lễ độ.
Bùi Vô Tịch nhìn nàng một cái, dễ dàng nhận ra thái độ đối địch của nàng, nhưng không phản bác nửa chữ, chỉ cất bước tới bên cạnh nàng.
Phượng Tiêu muốn cản lại.
Bùi Vô Tịch dừng bước hỏi nàng một câu: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ngươi!”
Phượng Tiêu tức giận trợn tròn mắt hạnh, hai má cũng ửng hồng vì giận dữ, lồng ngực phập phồng, hận không thể xé xác Bùi Vô Tịch!
Nàng có gan, người bên cạnh thì không.
Mấy thị nữ chỉ lo xảy ra chuyện trong thời điểm nhạy cảm này, vội vàng giữ nàng lại.
Khắp Gian Thiên Nhai, có ai mà không biết Bùi Vô Tịch đặc biệt?
Mà các nàng còn là thị nữ phụ trách tất cả sinh hoạt thường ngày của Đạo chủ, tất nhiên biết nhiều hơn người khác.
Quan hệ của Đạo chủ cùng Bùi Vô Tịch, trong lòng các nàng cũng biết rõ.
Làm Đại tổng quản Gian Thiên Nhai, tất nhiên Phượng Tiêu rất có tiếng nói trước mặt Đạo chủ, mà còn một lòng suy nghĩ cho Đạo chủ, nên Đạo chủ khá coi trọng nàng.
Nhưng muốn so với Bùi Vô Tịch, vẫn còn kém xa.
Lúc này, mọi việc trên Yêu Ma đạo đã ổn định hơn, nhưng tình hình trong ngoài sắp tới vẫn chưa thể xác định, tốt hơn hết vẫn nên tránh tranh chấp vô ích.
Tất nhiên Phượng Tiêu hiểu, xưa nay luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng nàng cực kỳ ngứa mắt Bùi Vô Tịch, khó chịu với sự kiêu ngạo của hắn, và hơn hết là tức giận vì hắn dám phản bội Đạo chủ, hại Đạo chủ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài. Bây giờ vất vả lắm mới về được Gian Thiên Nhai, không những không vung một kiếm chém chết tên tiểu nhân hèn hạ này, mà còn để hắn giữ chức vụ cũ, thật sự khiến người ta hận đến nghiến răng!
Cơ mà nàng không học võ, trước mắt thực sự không làm gì được Bùi Vô Tịch.
Sau khi đối phương nói xong, nàng bị mọi người giữ lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Vô Tịch bước đi, tiến vào Đông Hôi các của Thẩm Độc.
Đến khi người đã khuất bóng, nàng mới tức giận mắng mỏ mấy cô nàng thị nữ không biết lớn nhỏ, không hiểu chuyện.
Trong giọng điệu tức giận, còn trộn lẫn chút gì đó nghẹn ngào, hòa vào gió lạnh và mây mù trên núi, lan ra xa.
Nhưng rơi vào tai Bùi Vô Tịch, bỗng có chút hoảng hốt.
Con đường trước mắt, kẹp giữa hai mặt bên cao cao của tòa nhà, bị sấp bóng, ánh sáng tươi mới bên ngoài khó lọt vào đây, nên nhìn khá u ám.
Giống như quay về buổi tối hôm đó nhiều năm trước…
Cũng mang trong lòng thấp thỏm và hoảng hốt thế này.
Lúc đó hắn còn là một thiếu niên mới mất cha mẹ không lâu, cõi lòng tràn ngập thù hận và sợ hãi cái chết, bị người ta không nói một lời dẫn vào trong này, để hắn đứng trước cửa.
Hắn cứ tưởng rằng, đại ma đầu kia muốn giết hắn.
“Tí tách, tí tách…”
Bước qua cánh cửa thứ nhất, tiếng đồng hồ nước đặt bên cạnh nhỏ giọt tí tách, ghi lại quãng thời gian đã qua, cũng đánh thức hắn khỏi kí ức hỗn độn.
Ba chữ “Đông Hôi các” xám trắng viết bằng thể chữ Lệ khắc trước hai cánh cửa đóng chặt, toát ra cảm giác áp bức, thiếu sức sống.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ “Đông Hôi”, Bùi Vô Tịch đã không thích rồi.
Hắn không hiểu sao Thẩm Độc lại đặt cái tên này cho nơi sinh hoạt thường ngày của mình, cũng giống như hắn không thể nhìn thấu y, không hiểu vì sao tha cho hắn một mạng, rồi nuôi hắn thành dáng vẻ bây giờ.
Bước chân chầm chậm, không thèm giấu diếm.
Trong không gian tĩnh lặng, Bùi Vô Tịch đứng trước cánh cửa này một lần nữa, duỗi bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên trên cửa. Hơi lạnh theo mặt gỗ nhẵn bóng truyền vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn không khỏi run lên, như năm đó lần đầu đứng ở nơi này, đứng trước cửa.
Mà bên kia cánh cửa, là con đường và vận mệnh tương lai mà hắn không biết.
“Kẽo kẹt” một tiếng vang nhỏ, không gõ cửa, cũng không lên tiếng, Bùi Vô Tịch đẩy cửa ra. Lúc đến hắn không che giấu hành tung của mình, không nói đến Thẩm Độc nội lực thâm hậu, tu vi siêu tuyệt, chỉ cần tập trung lắng nghe thôi cũng có thể nhận ra hắn đến.
Chỉ là y không có động tác gì đặc biệt.
Trong phòng cũng trải thảm nhung dày, rõ ràng đang giữa ban ngày, nhưng cửa sổ bốn phía đều đóng chặt, nên có hơi tối, vẫn phải thắp đèn.
Ánh lửa đong đưa hắt lên giá sách và bàn gỗ, lờ mờ.
Thẩm Độc nửa ngẩng đầu nửa dựa trên nhuyễn tháp dưới cửa sổ, một tay gối sau đầu, một tay khoát lên thành tháp, giữa ngón tay treo một chuỗi phật châu, còn hai mắt thì nhìn bức họa treo trên tường trước mặt.
Bùi Vô Tịch bước vào, y không giật mình, cũng không nhìn hắn, ngay cả ánh mắt đăm chiêu cũng chẳng xao động, như thể tất cả đều nằm trong dự tính của y, cũng như thể, vào giờ phút này không thèm quan tâm đến mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Đáy mắt đáy lòng, chỉ có một bức họa kia.
Hoa lan dại giữa trời đông đổ tuyết, chỉ có một đóa kia chưa nở và con bướm đang chờ đợi.
Một nét bút mang theo khí thế sát phạt, ác liệt, toát ra sự hờ hững và đối nghịch với sự đời. Còn một nét bút thì ôn hòa, bao dung, rõ ràng chỉ đang vẽ một vật chết, nhưng vẫn tỏa ra sự từ bi.
Gần như chỉ trong cái nhìn đầu tiên khi thấy bức tranh, trái tim Bùi Vô Tịch lập tức chìm xuống.
Đây không phải bức tranh mà Thẩm Độc trong hiểu biết của hắn sẽ ngắm…