“Lần này kẻ bị y phái đến đây tìm chết, thế mà là Bùi Vô Tịch ngốc nghếch kia.”
(*) Bái: Một con vật giống chó sói. Cả cụm “lang bái vi gian” ý chỉ hành vi cấu kết làm bậy với nhau.
***
Cửa khẩu Vĩnh Gia cách nơi Yêu Ma đạo tọa lạc không xa, đi hơn một ngày là đến. Sau khi nhận lệnh, Bùi Vô Tịch không nói hai lời cũng chẳng ngấm ngầm làm trò gì cả. Thành thật dắt theo tâm phúc ngày xưa đi chặn đường hậu nhân Võ thánh trong truyền thuyết.
Diêu Thanh thấy thế, ít nhiều có chút rối rắm.
Dù sao mấy năm nay cũng coi như nàng đã chứng kiến quá trình Bùi Vô Tịch từ một thằng oắt con yếu đuối, bò lên đến địa vị cao quý như bây giờ. Có tâm kế, có bản lĩnh. Tuy rằng về mặt võ công còn nhiều thiếu sót nhưng hắn mười lăm, mười sáu tuổi mới tập võ, chậm hơn người bình thường rất nhiều mà có thể luyện đến trình độ như hiện nay. Không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Tiếc rằng, cuối cùng lại đưa ra quyết định sai lầm.
“Quyết định lần này của ta, ngươi thấy thế nào?”
Có vẻ Thẩm Độc đã nhìn thấu nỗi lòng rối rắm của Diêu Thanh, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước đến mép đình Cô Nguyệt ngắm nghía núi mây, cất giọng thản nhiên hỏi.
Diêu Thanh châm chước chốc lát, lắc đầu nói: “Quyết định lần này của ngài cũng vì muốn tốt cho Bùi tả sứ. Qua đợt phản loạn vừa rồi, có thể thấy những người dưới tay hắn đều là kiện tướng đắc lực. Thứ nhất, tà tâm đã trỗi dậy thì khó mà tiêu trừ. Thứ hai, có vụ xử tội trước đó nên sẽ không còn tận tâm tận lực với Yêu Ma đạo nữa, nói cho cùng giữ lại cũng vô dụng. Lần này để họ Cố dạy dỗ bọn họ một phen, làm giảm sức mạnh của bọn họ. Như vậy có thể dập tắt khả năng Bùi tả sứ phản loạn lần thứ hai, ngài cũng không cần phải lo nghĩ chuyện xử lý hắn nữa.”
Nói cho cùng, Diêu Thanh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Độc đối xử với Bùi Vô Tịch khác người thường.
Còn Thẩm Độc nghe xong chỉ cười.
Nàng nào biết mối liên hệ giữa y và Cố Chiêu đâu?
Võ công của Cố Chiêu nổi danh thiên hạ, dù chưa hẳn đã thắng được y nhưng chuyện mang theo người để đối phó với thuộc hạ dưới tay Bùi Vô Tịch thì không phải nói đùa.
Có thể nói, chín phần mười người đi sẽ phải chết.
Nhưng chuyện này Thẩm Độc sẽ không nói cho Diêu Thanh biết.
Nghe suy đoán của Diêu Thanh xong, y trầm mặc chốc lát ánh mắt đảo qua, thoáng thấy Thôi Hồng đang đi tới từ đầu bên kia đường núi. Vì vậy không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Ngươi nói cũng có lý. Nhưng tính tình Cố Chiêu xảo quyệt, giống như ngươi đã nói chắc chắn không phải hạng người dễ sống chung, cho người chú ý tình hình bên ngoài, có việc gì thì bẩm báo với ta sau.”
“Vâng.”
Nói đến đây, Diêu Thanh biết mình có thể lui xuống rồi.
Nhưng lúc vừa hành lễ xong định xoay người rời đi, nàng bỗng thấy Thôi Hồng đứng bên cạnh chờ, nhịp tim đột nhiên rối loạn.
Đình Cô Nguyệt ở Gian Thiên Nhai có một con đường dài với những bậc thang được tạc từ đá, bây giờ Thôi Hồng đang đứng ở phía dưới, mây khói cuồn cuộn sau lưng y, áo bào trên người là màu xanh thẳm của núi rừng.
Thời điểm nàng nhìn qua, Thôi Hồng cũng đang nhìn nàng.
Hai người đến gần nhau nhưng không nói câu nào, chỉ liếc mắt nhìn, gật gật đầu, rồi lướt qua nhau.
Thôi Hồng bước trên thềm đá thật dài leo lên đình Cô Nguyệt, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thẩm Độc bật cười, bảo rằng: “Cứ tưởng ngươi sẽ không chủ động đến tìm ta chứ, không ngờ hôm nay lại tới.”
“Đạo chủ nhìn xa trông rộng, luôn liệu sự như thần.”
Khuôn mặt Thôi Hồng hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Thẩm Độc vịn tay, từ mặt bên của đình đi xuống.
Tiến về phía trước chính là một con đường nhỏ hẹp, hiểm trở ngay trên vách núi cheo leo, “Gian Thiên Nhai” thật sự nằm ở cuối đường là nơi ngắm cảnh tốt nhất.
Trong trí nhớ, đó cũng là nơi Thẩm Độc thích đến nhất.
Từ rất lâu trước kia, khi Thẩm Độc vẫn là con trai độc nhất của lão Đạo chủ, lúc còn rất nhỏ đã thích ngồi một mình ở đây. Nếu bình thường không tìm thấy người đâu thì chỉ cần đến đây là thấy.
Bình thường không nghĩ nhiều nhưng hôm nay nhìn bóng lưng Thẩm Độc. Một nghi vấn chôn dấu đã lâu nhưng ngày xưa y không chú ý đến, bỗng lặng lẽ dâng trào ——
Thẩm Độc thời niên thiếu vô cùng nhát gan, vậy tại sao vẫn ở lại Gian Thiên Nhai?
Nếu nhát gan, đoạn đường hiểm trở từ đình Cô Nguyệt đến Gian Thiên Nhai, y đi tới bằng cách nào?
“Thực ra năm đó, người cảm thấy ta không thể làm nên chuyện, chính là Thôi Hồng ngươi nhỉ?” Đoạn đường hiểm trở chỉ dài hơn một thước, Thẩm Độc bước đi thong thả, cứ như đang đi trên đất bằng.
“Bây giờ ta đã làm được đến mức này, ta luôn cảm thấy, chắc hẳn trong lòng ngươi kinh ngạc lắm.”
Kinh ngạc là có thật.
Nói chính xác hơn, tất cả mọi chuyện Thẩm Độc làm trong suốt mười năm nay gần như đã lật đổ toàn bộ nhận thức của y. Nên suốt mười năm, Thôi Hồng từng nghĩ, phải chăng mình đã nhìn lầm người.
Nhưng đến giờ phút này, vẫn cho rằng mình không hề nhìn lầm.
Y bước theo sau Thẩm Độc, tu vi công lực không thâm hậu bằng Thẩm Độc nên lúc đi đường hết sức cẩn thận, nói chuyện cũng giống vậy: “Lúc trước ai ai cũng cảm thấy ngài nhu nhược yếu đuối, quá mức lương thiện, không gánh nổi trọng trách. Thuộc hạ cũng giống vậy. Cho đến ngày hôm nay, ngài đã làm rất nhiều việc tàn nhẫn vượt quá sức tưởng tượng của kẻ khác và cả những chuyện khiến người ta không sao hiểu được. Thuộc hạ nhìn ngài lớn lên, thực sự cảm thấy rất khó tin. Nhưng thuộc hạ luôn tin rằng cho dù qua mười năm, nay đã biến thành một đại ma đầu thì bản chất con người vẫn không thay đổi. Yêu Ma đạo do ngài cai quản, chưa chắc đã tốt.”
“Lọc cọc…”
Bước chân thoáng dừng lại, đá vụn trên con đường nhỏ hẹp bị giẫm trúng, lăn xuống vực đâm thủng tầng tầng lớp lớp mây mù, chỉ chớp mắt đã mất dạng.
Thẩm Độc nghiêng người nhìn Thôi Hồng, trên mặt không chút ý cười: “Nên đến nay ngươi vẫn cho rằng, Đông Phương Kích tốt hơn ta, có đúng không?”
Đông Phương Kích.
Cái tên này thực sự đã lâu không xuất hiện trên Gian Thiên Nhai.
Từ ngày Thẩm Độc leo lên vị trí Đạo chủ Yêu Ma đạo, cái tên ấy đã trở thành điều cấm kỵ. Nếu ai không cẩn thận nhắc tới, liền nhận trừng phạt trách mắng, dần dần không ai dám nhắc đến nữa.
Nhưng hôm nay, chính Thẩm Độc bỗng thốt ra.
Chớp mắt, Thôi Hồng có phần hoảng hốt.
Thậm chí y bỗng dưng cảm thấy thời gian quay ngược về mười năm trước, Thẩm Độc vẫn còn là một thiếu niên nhút nhát dễ ngại ngùng, bên trên có một vị sư huynh Đông Phương Kích làm việc liều lĩnh lớn mật, nhanh nhạy cơ trí, bản lĩnh cùng tâm cơ của gã không hề kém cạnh Đạo chủ Yêu Ma đạo, đối đãi với các anh em trong nhà cũng rất tốt.
Nhưng ảo giác chỉ hiện lên trong chớp nhoáng rồi tan thành mây khói.
Lão Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân đã khuất, Đông Phương Kích bị Thẩm Độc đánh trọng thương, trốn xa tận chân trời góc bể, mười năm nay không dám mò về Yêu Ma đạo…
“Năm đó gã bị trọng thương phải bỏ chạy, rời khỏi Gian Thiên Nhai. Người bên ngoài đều nói gã bị ta đánh chết. Nhưng cả ngươi và ta đều biết, đêm ngày hôm đó gã vẫn còn giữ được một mạng, dựa vào căn cơ thâm hậu của mình gắng gượng trốn đi.”
Thẩm Độc chăm chú nhìn vực sâu dưới chân mình, âm thanh mông lung như mây như khói.
“Ta và gã xưa nay không đội trời chung, một mất một còn. Thôi Hồng, sao ngươi dám giật dây bắc cầu cho Bùi Vô Tịch với gã, định làm phản ta?”
Vù vù…
Gió lớn bên dưới vực sâu đột nhiên cuồn cuộn ùa tới, thổi tung quần áo màu sắc tối tăm nặng nề trên người Thẩm Độc, mười sáu hoa văn Thiên Ma yêu dị tà túy ẩn chứa sát khí nồng nặc.
Thôi Hồng từng nghĩ, Thẩm Độc vốn thông minh, sớm muộn gì cũng đoán ra được mọi chuyện từ những dấu vết còn sót lại. Nhưng hôm đó trên đỉnh Hàn Tuyệt, y thấy người nọ nhấc lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, vốn tưởng rằng muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, bỏ qua việc này.
Ai ngờ hôm nay bỗng nhấc lên, đột ngột đến mức khiến kẻ khác không kịp chuẩn bị!
Trong lúc nhất thời, y không sao trả lời được, đầu óc xưa nay nhanh nhạy cũng không tài nào tìm được cho mình một lý do hoàn chỉnh đủ để thuyết phục Thẩm Độc.
Thẩm Độc cứ yên lặng nhìn y, nhếch khóe môi: “Nếu ngươi không phải Thôi Hồng, không phải người nhìn ta lớn lên, từ nhỏ được ta gọi một tiếng “Thúc thúc”. Thì thời điểm vừa rồi ngươi không trả lời được, ta đã ném ngươi từ trên này xuống rồi. Ngươi có biết bên dưới vực sâu như thế nào không?”
“Thuộc hạ không biết.”
Ngón tay buông thõng bên người Thôi Hồng, lặng lẽ siết chặt.
Đối mặt với Thẩm Độc bây giờ, y không cách nào thong dong được nữa. Bởi vì người trước mắt vui giận bất thường, lúc giết người vẫn cười cười nói nói được.
Thẩm Độc thấy vẻ đề phòng của y, chả thèm để ý, chỉ tiếp tục cất bước, đi trên con đường chật hẹp mà chỉ cần sẩy chân thôi sẽ ngã tan xương nát thịt. Leo lên vách núi hiểm trở.
Vừa đi vừa nói.
“Bên dưới vực sâu là một khe núi tăm tối, xương cốt mục nát chất đầy. Vừa không cỏ cây, vừa không chim chóc, chỉ có đầm lầy với vài con trùng độc và một bộ ‘Lục Hợp Thần Quyết’ ….”
“…”
Lục Hợp Thần Quyết?!
Vốn dĩ đây chỉ là câu trần thuật hết sức bình thường, ngay cả bốn chữ cuối cùng cũng cực kỳ hời hợt, chẳng khác gì “đầm lầy”, “trùng độc” đằng trước nhưng vụt một cái, trong đầu Thôi Hồng “rầm” một tiếng, bỗng chốc nổ tung!
Vực sâu bên dưới Gian Thiên Nhai, là nơi Yêu Ma đạo xử lý thi thể. Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu thương gia đến đây hoặc đệ tử chính đạo đánh phá Yêu Ma đạo, chết như thế.
Nhưng chưa từng có người sống nào biết quang cảnh bên dưới.
Có lẽ cũng có người ngã xuống nhưng họ chưa từng thấy người sống nào bò lên.
Nếu trần gian có địa ngục, Thôi Hồng nghĩ rằng, cùng lắm cũng chỉ như cái vực sâu này thôi.
Nhưng vào đúng lúc này, vào thời khắc này, Thẩm Độc thân là Đạo chủ Yêu Ma đạo bỗng mở miệng miêu tả quang cảnh bên dưới Gian Thiên Nhai, còn nhắc tới Lục Hợp Thần Quyết!
Một khả năng trước nay chưa từng có trỗi dậy.
Thôi Hồng nghĩ lại, mười hai năm trước, thiếu niên Thẩm Độc mất tích suốt ba ngày liền, ngay cả trên Gian Thiên Nhai cũng không thấy đâu, làm tất cả mọi người trong Yêu Ma đạo sốt hết cả ruột.
Mãi đến 3 ngày sau, trong lúc mọi người còn đang rối loạn mới nhìn thấy y không biết trở về từ chỗ nào, cả người tả tơi nhếch nhác xuất hiện trên đỉnh Hàn Tuyệt.
Y cười bảo mọi người, rằng y ham chơi, không may lạc đường.
Lão Đạo chủ cực kỳ tức giận, còn đánh y một trận, rồi dặn dò đệ tử thân truyền Đông Phương Kích của ông trông coi sư đệ…
Vào lúc ấy, Đông Phương Kích cũng đang thời niên thiếu, có vẻ mặt gì?
Thôi Hồng cảm thấy mình không nhớ rõ lắm.
Y ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Độc đã đứng trên mỏm đá bằng phẳng nhô ra trên vách núi ở cuối con đường, ánh nắng sáng rực rọi từ trên cao xuống, khiến sắc mặt người nọ thoạt nhìn tái nhợt như thời niên thiếu.
—————–
“Phía trước không xa chính là cửa khẩu Vĩnh Gia, đây là nơi chúng ta ắt phải đi qua nếu muốn về Bồng Sơn, tin tức bị rò rỉ ra ngoài, sợ rằng trên đường không yên ổn, trước tiên cứ dừng lại nghỉ ngơi đã.”
Quan đạo bằng phẳng lại vừa lúc tiến vào một hẻm núi bằng phẳng.
Cố Chiêu cưỡi một con tuấn mã trắng như tuyết nhẹ nhàng phất tay áo, ra hiệu cho mọi người phía sau dừng lại, mình thì nhấc người xuống ngựa.
Lâu Chương ốm yếu xanh xao thêm phần nhút nhát theo sát phía sau hắn, có vẻ bình thường không hay cưỡi ngựa. Nên lúc đi xuống, động tác vụng hề, hai chân run rẩy.
Phía sau không thiếu người đang lặng lẽ đánh giá cậu ta.
Trong đám người theo sau không được mấy người là đệ tử Bồng Sơn, đa số đều tụ về đây để mai phục trên con đường dẫn vào thiền viện Thiên Cơ hòng vây giết Đạo chủ Yêu Ma đạo – Thẩm Độc.
Lúc Cố Chiêu “phát hiện” ra Lâu Chương, thì đường hoàng tuyên bố gì mà nhờ chính đạo giúp đỡ, sợ hậu nhân Võ Thánh bị kẻ xấu bắt đi nên mời đồng đạo khắp thiên hạ cùng hộ tống.
Ai có thể chối từ sức hấp dẫn của 3 quyển Phật Tàng?
Đây chính là hậu nhân của Võ Thánh đó!
Mặc dù trước mắt đang được Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu bảo vệ nhưng ai mà biết ngày mai sẽ thế nào? Không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tranh giành Phật Tàng, nhưng giả bộ đi cùng để bảo vệ nhằm thám thính tin tức cho môn phái của mình thì vẫn làm được.
Thế nên mới tập hợp thành một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn người.
Dọc theo đường đi họ một mực quan sát cái vị hậu nhân Võ Thánh tên “Lâu Chương” này, dễ dàng phát hiện ra cậu ta tay trói gà không chặt, thân thể ốm yếu bệnh tật, quả thực giống y đúc Lục Phi Tiên năm đó.
Giờ nhìn thấy dáng dấp yếu ớt khi xuống ngựa của cậu ta, không ít người sinh lòng coi thường.
Đi cùng với coi thường còn có nổi sóng lòng: Nhìn Lâu Chương thế kia, e rằng có lấy được Phật Tàng cũng không tu luyện nổi đâu nhỉ? Đến lúc đó…
Người với người không giống nhau, hiển nhiên tâm tư cũng không giống nhau.
Cố Chiêu nhấc túi nước dắt bên hông yên ngựa xuống, đi đến khe suối bên cạnh, cúi người múc nước. Nước suối trong suốt tôn lên tà áo xanh mát, mọi cử chỉ hành động đều mang theo tiên khí xuất trần.
Ngay lúc khom người, lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Đợt trước ở thành Ích Dương xảy ra xô xát với Thẩm Độc, chỉ vì một suy nghĩ sai lầm mà bị đối phương đâm kiếm xuyên qua vai. Với hắn mà nói đã là thiệt thòi to lớn trong những năm gần đây.
Người khác không thấy, nhưng hắn thì rõ.
Cái tên Thẩm Độc khốn kiếp ấy xưa nay ra tay vô cùng độc ác, khỏi phải nói lúc đó còn bị hắn chọc giận, một kiếm này nhiều lắm chỉ định giữ lại mạng cho hắn, chứ không tính lưu tình.
Tuy Thùy Hồng kiếm không phải thần binh nhưng cực kỳ sắc bén, tạo thành vết thương sâu hoắm, cộng thêm mấy ngày nay gấp rút lên đường, ngay cả thời gian chữa thương cũng chẳng có.
Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn tràn đầy u ám.
Nhưng khi đứng dậy nhìn về phía mọi người, nét u ám đã tản sạch sành sanh, đứng giữa chốn non nước tươi xanh, thoạt nhìn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Có người ngồi xuống, bắt đầu nghị luận tình hình bên trong thiền viện Thiên Cơ.
“Thực sự là đại ma đầu kia làm à?”
“Còn phải nói? Khắp thiên hạ ngoài ma đầu lòng dạ độc ác, hung hăng càn quấy ấy, thì còn ai dám làm ra chuyện như vậy?”
“Đúng vậy, nghe nói Tuệ tăng Thiện Tai vì việc ấy mà nhức hết cả đầu…”
“Ây da, các ngươi nói xem, huyên náo đến mức này rồi, 3 quyển Phật Tàng có phải nằm trong tay Thẩm Độc thật hay không?”
“Cũng chưa chắc đâu.”
“Thiền viện Thiên Cơ không nhắc một chữ nào về Phật Tàng, ta thấy hơi bất thường đấy. Hay là Phật Tàng bị mất thật rồi nhưng đám lừa trọc này sợ bị thiên hạ chỉ trích, không dám lộ ra nhể?”
“Có lý.”
“Cơ mà vẫn thấy sai sai…”
“Chẹp, các ngươi nghĩ nhiều như thế làm gì? Kia kìa, Cố công tử còn ở kia, hậu nhân Võ Thánh vẫn còn ở đấy! Chỉ cần dẫn cậu ta lên Bất Không sơn lấy tinh hoa võ học mà Võ Thánh để lại, đến lúc đó không phải rõ ràng hết rồi sao?”
————-
Mọi người bàn tán linh ta linh tinh cái gì, Cố Chiêu nghe thấy hết.
Nhưng Lâu Chương không tham dự vào, chỉ im lặng sắc mặt tái nhợt, thở hổn hà hổn hển đi từ bên kia tới, đứng lại gần chỗ Cố Chiêu.
Cố Chiêu liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.
Lâu Chương có vẻ hơi sợ hắn nhưng nhớ tới tin đồn liên quan đến 3 quyển Phật Tàng mấy ngày nay nghe được, đành lo ngại mở miệng hỏi: “Thiếu chủ, hiện tại người người đều nói Thẩm Độc đã đánh cắp 3 quyển Phật Tàng, chúng ta…”
“Người ta nói là việc người ta nói, đâu phải sự thật, cứ bình tĩnh đi.”
Thực ra trong lòng Cố Chiêu cũng đầy ngờ vực nhưng hắn khác người khác, bởi vì giữa hắn và Thẩm Độc có mối hợp tác liên quan đến Phật Tàng.
Nếu Thẩm Độc đã đánh cắp Phật Tàng rồi, thì sao còn phải tốn công tốn sức hợp tác chuyện hậu nhân Võ thánh với hắn nữa?
Nhưng y từng đánh giá về Thiện Tai trước mặt hắn.
Nguyên văn là: “Ngươi và ta cùng xông lên, nói không chừng có thể thắng được.”
Phải biết rằng Thẩm Độc trước giờ là kẻ mắt cao hơn đầu, không có tài cán mà muốn được y công nhận, quả thực khó như lên trời.
Nhưng y lại đánh giá cao Thiện Tai đến vậy.
Điều này chứng minh con lừa trọc tên là Thiện Tai nhất định vô cùng lợi hại, còn cho Thẩm Độc ăn một vố đau.
Như vậy, chiếu theo lẽ thường, bằng bản lĩnh của Thẩm Độc không thể nào đánh cắp 3 quyển Phật Tàng từ tay Thiện Tai được.
Cố Chiêu nghĩ vậy, rồi nhớ đến giao ước giữa hắn và Thẩm Độc, ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, nhẩm tính thời gian, ánh mắt hơi lóe lên, bảo rằng: “Chỉ cần y phái người đến cướp ngươi đúng giờ đã hẹn, vậy Phật Tàng chắc chắn không ở trong tay y.”
Lâu Chương nghe vậy, suy tư.
Đối với mối quan hệ giữa Thẩm Độc và Thiếu chủ, cậu ta không thể hiểu nổi, dù sao cậu cũng không giống Thông bá, chưa tiếp xúc nhiều với Thiếu chủ. Chỉ là ngày đó trong hẻm nhỏ tại thành Ích Dương, những chuyện không nên nghe, cậu đã nghe cả rồi…
Nhưng bây giờ nhiều người nhiều tai mắt, cuối cùng không dám hỏi nhiều nữa.
Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, quá trưa bắt đầu lên đường, đi về phía cửa khẩu Vĩnh Gia. Không ngờ rằng, lời nói lúc trước của Cố Chiêu thật sự linh nghiệm rồi. Trên quan đạo phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đám khách không mời mà đến tay cầm đao kiếm!
Nhoắng cái, bóng người xuất hiện kín đường!
Đến cướp người toàn là cao thủ, sau khi bọn họ tiến vào một đoạn đã vây kín cả trước lẫn sau, chặt đứt đường lui của tất cả mọi người!
Nhiều người sợ đến mức mất hồn mất vía.
Chỉ có Cố Chiêu ở phía trước ghìm ngựa, đuôi lông mày sắc nét như vẽ nhướng lên một độ cong khó nhận ra, bên môi nở nụ cười châm biếm.
Hừ, Thẩm Độc đúng là chịu chơi.
Lần này kẻ bị y phái đến đây tìm chết, thế mà là Bùi Vô Tịch ngốc nghếch kia.