Tất nhiên là nói đùa rồi!
Tào Tân đâu có bị ngu, vốn đã muốn tạo phản cùng Bùi Vô Tịch rồi, thì sao có thể vào sinh ra tử vì một người không coi trọng gã như Thẩm Độc?
Đừng nói là Thẩm Độc, ngay cả Bùi Vô Tịch cũng không có cửa đâu!
Nhưng gã dám nói thế ư?
Nói thế thì khác nào đang lừa dối Thẩm Độc, y không vui chắc chắn sẽ giết mình mất. Nên gần như không cần nghĩ, Tào Tân lập tức chọn ——
“Thuộc hạ trung thành tận tậm tuyệt đối với Đạo chủ, không hề có nửa lời dối trá!”
“Tốt!”
Thẩm Độc bật cười thành tiếng, hiếm khi khen ngợi gã đôi câu.
“Không ngờ Tào đà chủ trung thành can đảm như vậy, thật sự khiến người khác bội phục. Phóng mắt toàn Yêu Ma đạo, ai có thể chính trực bằng ngươi?”
Mấy lời này, nói ra tràn đầy chân thành và xúc động.
Trong nháy mắt, Tào Tân cũng phải có chút hoảng hốt: Sao không nghi ngờ chút nào, thậm chí còn tán thành với lời nói của mình?
Trong lòng Thẩm Độc, gã có sức nặng đến vậy ư?
Không.
Không hề.
Chắc chắn không hề!
Trái tim đột nhiên ngừng đập chốc lát, một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng gã.
Tào Tân không nhịn được, giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
“Đây là việc thuộc hạ phải làm. Đạo chủ uy phong sáng suốt, giờ đây đã bình yên trở về, ngày sau nếu có tranh đấu với đám ngụy quân tử tự xưng chính đạo, nhất định sẽ khiến bọn chúng phải ăn trái đắng. Gian Thiên Nhai ta có Đạo chủ, thật sự là trời xanh có mắt, thuộc hạ chúc mừng Đạo chủ!”
“Chúc mừng thì thôi không cần.”
Vẻ mặt hoảng sợ của gã, tất nhiên Thẩm Độc đã thấy, nhưng chẳng để trong lòng. Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như trước, nhưng vang lên trên đỉnh Hàn Tuyệt, bỗng khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.
“Tào đà chủ chịu vì bản Đạo chủ chết ngàn lần, trong lòng ta thực sự cảm động. Trung thành như vậy, sao có thể phụ lòng?
Ta đã bình yên trở về, Tào đà chủ cũng nên được đền bù mong ước.”
“Bùi tả sứ, từ trước đến nay ngươi và Tào đà chủ quan hệ thân thiết, vậy nhờ ngươi —— tiễn gã đi chết nhé.”
Cái, cái gì?!
Giọng nói thản nhiên nhẹ nhàng, rơi vào trong tai Tào Tân, quả thực như sét đánh giữa trời quang!
Thậm chí gã còn không thể tin vào tai mình: “Đạo chủ! Đạo chủ ta…”
Gã có muôn vàn lời biện giải, nhưng Thẩm Độc không muốn nghe, rốt cuộc y cũng hạ tầm mắt nhìn về phía Bùi Vô Tịch.
Bùi Vô Tịch cùng những người khác vẫn quỳ trên mặt đất.
Lúc này đây hắn không ngờ Thẩm Độc sẽ đột nhiên sai bảo mình, nên vừa nghe thấy thế, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, không thể cử động nổi.
Hắn phản bội Thẩm Độc.
Bây giờ Thẩm Độc trở về.
Sau đó y làm như không có chuyện gì xảy ra mà ra lệnh cho hắn, như bất kỳ một ngày nào trước đó, như từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra chuyện phản bội.
Nhưng…
Y nói, để hắn tiễn Tào Tân đi chết.
Bây giờ những người đứng trên đỉnh Hàn Tuyệt, có tư cách tham dự cuộc họp này, có ai mà không biết, hơn mười ngày trước, Tào Tân đã quy phục hắn, ủng hộ hắn?
Nhưng bây giờ Thẩm Độc muốn hắn động thủ với Tào Tân!
Nếu như hắn động thủ thật, từ nay về sau, người khác sẽ nghĩ gì, hắn sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh thế nào, không cần nghĩ nhiều đã có thể tưởng tượng ra.
Sâu trong cổ họng, tràn ra mùi vị cay đắng.
Giờ đây, người luôn tự xưng hiểu rõ Thẩm Độc như Bùi Vô Tịch, cũng sinh ra ảo giác không nhìn thấu y. Chỉ vì vẻ mặt y quá mức tự nhiên.
Cứ như tin tưởng hắn, nên mới để hắn làm chuyện này.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết ——
Thẩm Độc đang muốn ép hắn ra tay, ép hắn cắt đứt vây cánh, thế lực mà hắn vất vả lắm mới dựng lên được, ép hắn lật mặt, khiến hắn mất đi tin tưởng của tất cả mọi người trong Yêu Ma đạo.
Y muối nói cho tất cả mọi người biết rằng, Bùi Vô Tịch chỉ là con chó y nuôi.
Cả trái tim như bị búa tạ nện xuống, máu thịt be bét, máu me đầm đìa.
Nhưng Bùi Vô Tịch biết, mình không có tư cách đau khổ.
Hắn phản bội Thẩm Độc, hắn phụ lòng tin tưởng của y, nên rơi vào cảnh khốn cùng, khổ cực, cũng là báo ứng hắn phải chịu.
Tào Tân.
Tào Tân là cái thá gì?
Mặt mũi.
Mặt mũi có xá gì?
Cho dù Thẩm Độc muốn sao trên trời, hắn cũng nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng để lên trời hái cho y, chỉ cần y còn cho mình ở bên cạnh y…
Y còn muốn hắn.
Ngón tay phủ đầy vết chai, lặng lẽ siết chặt, rồi chậm rãi thả lỏng. Con mắt Bùi Vô Tịch, lóe sáng như vì sao Bắc Đẩu trên bầu trời đêm.
Sau chốc lát im lặng, cuối cùng hắn đứng dậy bước về phía Thẩm Độc trên bậc thang cao nhất ——
Quỳ gối.
Như tất cả những lần tiếp nhận mệnh lệnh của y trước đây, hắn chấp hành một cách quyết đoán.
Hắn kề sát vầng trán sứt mẻ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ khó phát hiện: “Thuộc hạ Bùi Vô Tịch, lĩnh mệnh.”
“Không, không!!!”
Nếu những lời Thẩm Độc nói làm cho gã không thể tin được, thì những lời Bùi Vô Tịch thốt ra bây giờ, đã khiến gã ngửi thấy mùi vị của nguy hiểm khiến cả người gã phát điên!
“Đạo chủ, Bùi tả sứ! Thuộc hạ thật sự trung thành…”
Thẩm Độc lạnh lùng nhìn.
Bùi Vô Tịch đứng dậy, nhấc Vô Thương đao giắt bên hông, bước về phía Tào Tân. Hắn từng bước áp sát, Tào Tân từng bước lăn lộn lùi về sau.
Kề cận cái chết làm cho cả mặt gã đều vặn vẹo.
“Bùi Vô Tịch!”
“Ngươi không thể giết ta!”
“Đạo chủ, đạo chủ! Là hắn phản bội ngươi, là hắn vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói! Vào thời khắc mấu chốt còn rút đao đâm sau lưng ngươi! Thuộc hạ không hề tạo phản, thuộc hạ bị hắn ép!!!”
Lúc trước còn cố giả dối bày tỏ lòng trung thành, hiện tại thì chẳng để tâm chuyện gì được nữa, Tào Tân gào khan cả họng.
Nhưng Thẩm Độc cứ làm như không nghe thấy gì.
Bùi Vô Tịch cũng không định dừng bước, chỉ có hàng lông mày sắc bén tỏa ra sát khí uy nghiêm đáng sợ!
Không…
Bùi Vô Tịch thực sự muốn giết gã!
Trong lòng Tào Tân chính thức tuyệt vọng, thậm chí gã còn không hiểu sao mọi chuyện bỗng dưng thành ra thế này, càng không hiểu vì sao mình phải chết!
Không cầu xin được, vậy thì, muốn sống, chỉ còn cách phản kích!
Ngay lúc lùi tới trước mặt Diêu Thanh, mắt thấy không thể lùi thêm được nữa, sự hung ác tức thì trào dâng trong gã, đôi mắt vốn kinh hãi nay đột nhiên biến đổi!
Tàn nhẫn âm u!
Nhìn thấy Bùi Vô Tịch đã nhấc đao đến gần, gã không chút do dự vỗ mạnh hông mình!
“Vút!”
Tiếng roi xé rách không khí vang lên!
Ngay tại thời khắc mấu chốt, đột nhiên Tào Tân rút bên hông ra cửu tiết tiên(*) làm bằng thép nguyên chất, vung về phía Bùi Vô Tịch!
(*) Nhuyễn tiên có 3 loại: bảy khúc, chín khúc (cửu tiết tiên), mười ba khúc.
Tất cả mọi người đồng loạt kinh hãi!
Trên mặt Bùi Vô Tịch càng lạnh lẽo hơn, dường như đã biết Tào Tân sẽ chó cùng rứt giậu, bàn tay không chút hoảng loạn, Vô Thương đao nhẹ nhàng xoay chuyển, vững vàng cản bước nhuyễn tiên!
Nhưng đao cứng roi mềm, mũi nhọn của roi vẫn tránh thoát, lướt qua bên mặt hắn!
Soạt!
Một vết máu lập tức chảy ra!
Bùi Vô Tịch vốn đã tàn khốc, những lúc chấp hành mệnh lệnh của Thẩm Độc như một đao phủ không có tình người, một loạt động tác giơ tay chém xuống như thói quen đã ăn sâu vào xương tủy hắn.
Như thể không hề biết đau đớn.
Vệt máu này, chỉ càng khiến gương mặt hắn đáng sợ hơn.
Có đủ sức trở thành Đà chủ phân đà Giang Âm, ngoài tâm cơ ra, tất nhiên bản lĩnh không thể kém cỏi. Dù võ công của Tào Tân không tính hàng đầu, nhưng đặt trên giang hồ cũng là một nhân vật tiếng tăm vang dội.
Huống chi, võ công của Bùi Vô Tịch từ trước đến giờ cũng không cao cường.
Ai cũng biết, hắn được Thẩm Độc cầm tay dạy dỗ, cắn răng chịu khổ mới luyện được, không phải kỳ tài võ học ngút trời gì.
Nên dưới tình huống Tào Tân đột nhiên phản kháng, đủ để chống cự dưới tay Bùi Vô Tịch một lúc.
Hai người lao vào đánh nhau.
Mọi người xung quanh lập tức tản ra.
Chỉ có Diêu Thanh đứng tại chỗ, cảnh giác đề phóng, ngón tay lặng lẽ đặt lên ám khí treo bên hông, đảo ánh mắt hỏi ý kiến Thẩm Độc đang thờ ơ lạnh nhạt ngồi trên bậc thang.
Thẩm Độc khẽ lắc đầu.
Diêu Thanh thấy vậy, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn thả tay ra, dập tắt ý định nhúng tay vào việc này, chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Khi con người bị ép đến đường cùng, sẽ bộc phát tiềm lực của mình.
Tào Tân cũng được xem như một nhân vật hung ác trong Đạo, ra tay với Bùi Vô Tịch, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn. Vừa đánh, gã vừa quan sát tình hình xung quanh, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Tiếc rằng, Bùi Vô Tịch sẽ không cho gã cơ hội ấy.
Dù thiên phú bình thường, nhưng hắn cũng được chính tay Thẩm Độc dạy dỗ.
Trước mặt Thẩm Độc, có lẽ hắn chỉ là một con chó ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy. Nhưng trước mặt người khác, sự thấp hèn và mềm mại không hề tồn tại, hắn là kẻ tàn nhẫn độc ác, một con sói hung dữ khó thuần.
Tào Tân chó cùng rứt giậu, trốn sao cho thoát bàn tay hắn đây?
Trận đấu kịch liệt, chỉ giằng co chốc lát, tay trái Bùi Vô Tịch đã đánh úp về phía lồng ngực gã, đánh cho đối phương hộc máu tươi.
Tiếp đó, cần cổ chợt lạnh toát, toàn bộ phần cơ thể từ cổ trở xuống đều mất cảm giác.
Thế giới trước mắt Tào Tân đột nhiên chao đảo, sau đó cảm giác bản thân rơi xuống, trong tầm nhìn xuất hiện một cơ thể cường tráng, không đầu. Máu tươi từ cổ tuôn ra như suối, nhuộm đỏ hoa văn lôi vân khắc trên thân đao.
Đao của Bùi Vô Tịch.
Đao của Thẩm Độc.
“Rầm” một tiếng.
Gã rơi xuống đất.
Hai con mắt trợn trừng không cam lòng, cảm xúc trên mặt, theo dòng máu chảy ra dần dần cứng lại.
Trên đỉnh Hàn Tuyệt, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng gió thổi bên ngoài.
Thẩm Độc nghiêng người dựa trên bảo tọa lót lông chồn mềm mại, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chết rồi à?”
Bùi Vô Tịch nhấc đầu kẻ kia lên, đi tới phía dưới bậc thang, quỳ gối, đặt đầu trước mặt mình và ngay dưới mắt Thẩm Độc.
“Hồi bẩm Đạo chủ, chết rồi.”
Thẩm Độc nhíu mày.
Y từ trên cao nhìn xuống, quan sát Bùi Vô Tịch hồi lâu, nhưng hắn chỉ cúi đầu, nên y không rõ vẻ mặt hiện giờ của hắn.
Vì vậy y đứng lên, bước chân chậm rãi thong thả đi xuống.
Dừng bước, ngay trước mặt Bùi Vô Tịch.
Đôi giày màu đen đứng trên bậc thang thứ hai, vừa vặn rơi vào tầm nhìn của hắn.
Hắn vẫn quỳ, không nhúc nhích.
Thẩm Độc đứng trước mặt hắn, trước tiên liếc mắt nhìn cái đầu đầm đìa máu tươi của Tào Tân, có vẻ không thích lắm, nên nhấc chân, mũi giày đạp vào, đá văng đầu kẻ kia đi.
Rồi chẳng nhìn nữa.
Y tiếp tục nhìn Bùi Vô Tịch, sau đó bỗng cúi người, hạ thấp thắt lưng, vươn tay ra, ngón tay túm lấy cái cằm sắc nét như đao của Bùi Vô Tịch, ép hắn ngẩng đầu lên.
Gương mặt tuấn lãng, vẫn còn vệt máu dài.
Nhưng trong mắt hắn, không hề có không cam lòng, cũng không hề có bất mãn hay khó chịu gì cả, chỉ có sự bình tĩnh đến mức tàn khốc. Đối với hắn, giết một người không là gì cả, đặc biệt là kẻ như Tào Tân.
Ít nhất, bề ngoài hắn vẫn là một thanh đao ngoan ngoãn, chất lượng.
Thẩm Độc cứ thế nhìn hắn thật lâu.
Mà ý định giết hắn trong đầu, cuối cùng đã dần dần chìm vào biển sâu, biến mất không còn tăm hơi.
Ngón tay vốn đang dùng sức, nay chậm rãi thả lỏng, rốt cuộc di chuyển, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua vết máu bị roi quất của Bùi Vô Tịch.
Máu tươi chưa khô lập tức nhuốm đỏ đầu ngón tay.
Sự đụng chạm của y, khiến đôi mắt đen thẳm u ám như biển sâu của Bùi Vô Tịch bỗng vụt lên ánh sáng lờ mờ, bên trong phản chiếu bóng hình y.
Cũng chỉ phản chiếu mỗi bóng hình y.
Thẩm Độc bật cười thành tiếng.
Y rút tay về, nhìn chằm chằm máu tươi trên đầu ngón tay trong chốc lát, như thể đang mê mẩn mùi vị của máu tươi, ghé sát ngón tay bên miệng, liếm máu tanh ngòn ngọt.
Trong mắt người khác, không thể nghi ngờ, y chính là ác quỷ sống ở nhân gian.
Nhưng có những lúc…
Không chỉ Bùi Vô Tịch, mà ngay cả y cũng tò mò: Vì sao sẵn lòng giữ lại mạng sống của hắn, còn dạy bảo hắn, nuôi nấng hắn, mặc kệ dã tâm của hắn bành trướng, mặc kệ hắn nảy sinh những ý nghĩ không nên có?
Có lẽ, chỉ vì ánh mắt kia.
Thẩm Độc chớp mắt, cuối cũng vẫn không nói gì thêm, chỉ duỗi bàn tay, phật châu trên cổ tay khẽ lắc lư, đặt trên đầu Bùi Vô Tịch vỗ hai cái, nói rằng: “Ngoan.”Chúi: Gu của tui là trung khuỷn công (*´∀`*) Tui không muốn đổi công hay np gì đâu nhưng thấy Bòi Bòi như cún cưng ấy mà thương quá (*´Д`)=з
Cúc: Ai kéo tau lại đi (T▽T) thấy thích Bùi Bùi vỡi =(((Mọe hay là toi chèo thuyền Tịch x Chiêu nhờ =)) để hai đứa về một nhà an ủi nhau. Hu hu có như vại toi mới yên tâm chèo thuyền Thẩm x Trọc được!!!!!