“Sống sống chết chết, có gì to tát đâu. Nghĩ thoáng chút đê…”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Nghe xong Thẩm Độc im lặng hồi lâu.
Xa xa sau lưng có vô số con mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng bất kể là y hay Cố Chiêu đều chẳng thèm quay đầu liếc mắt một cái, không vì bày mưu tính kế ngay trước mặt bàn dân thiên hạ mà chột dạ tí nào.
Cứ như họ đang nói về chuyện của Lâu Chương thật ấy.
Người bình thường đi đến đâu tính đến đó, người thông minh đi một bước tính ba bước, còn Cố Chiêu, đi một bước có lẽ phải tính hẳn mười bước, hai mươi bước, thậm chí nhiều hơn.
Nên Thẩm Độc chả thèm để ý lời hắn nói.
Phàm là những lời hắn nói, hoặc đã suy nghĩ đắn đo rất lâu, hoặc đang chuẩn bị ngẫm nghĩ kĩ càng vào những ngày tới.
Nếu là vế đầu thì không ai có thể thay đổi;
Còn vế sau tạm thời vẫn chưa xảy ra.
Cơ mà, chuyện đấy thì liên quan gì đến y?
Địa vị của thiền viện Thiên Cơ quá mức đặc biệt, còn Cố Chiêu là một kẻ dã tâm bừng bừng, dù kế hoạch có thế nào thì đầu tiên cũng phải khống chế được thiền viện Thiên Cơ.
Trước hết phải kéo khỏi thần đàn thì kế hoạch về sau mới thuận lợi được.
Thẩm Độc từ từ thu hồi tầm mắt, nói: “Cố Chiêu, ngươi lúc nào cũng biết tính xa, từ sau Hồng Môn yến ta gặp nạn phải dùng chim U Thức truyền tin cho ngươi, ngươi đã bắt đầu sắp đặt. Năm năm qua, ngươi hiểu ta rất rõ. Đầu tiên điều tra ra ta không chết, còn lên Bất Không sơn, sau đó biết ta không thể sống quá 2 năm nhất định sẽ bí quá hóa liều thăm dò thiền viện. Nếu không thì lúc đầu thấy ta đeo phật châu còn mang theo cuộn tranh xuống núi ngươi đã chẳng vờ như không thấy. Ngươi làm như không thấy, chẳng đếm xỉa gì, chỉ vì hành động của ta vừa đúng ý ngươi mà thôi. Còn lúc ấy ta đang đờ đẫn, thật sự quá lười để tâm đến ngươi.”
Lười…
Ồ.
Cố Chiêu không phản bác y, trái lại dùng ánh mắt cực kỳ sáng người nhìn y chăm chú: “Dựa vào đâu mà nói vừa đúng ý ta?”
“Bởi vì ngươi đã chú ý đến thiền viện Thiên Cơ từ lâu, cũng kiêng kỵ ta từ lâu rồi. Ta bước vào thiền viện, chẳng cần biết cuối cùng có mang thứ gì ra không thì trên giang hồ vẫn sẽ cho rằng ta lấy được thứ gì đó thôi. Sau đó ngươi sắp đặt ván cờ hậu nhân Võ thánh, nếu ta đồng ý thì sẽ như hôm nay. Nếu ta không sập bẫy, vậy ngươi sẽ mang Lâu Chương giả lên núi, chỉ là đến lúc đó trên giang hồ sẽ càng hoài nghi hơn thái độ thờ ơ của ta là vì thực ra ta đã lấy được Phật Tàng.”
Trên thực tế làm hay không thì cũng chả khác gì nhau.
Bởi vì Thẩm Độc là đại ma đầu Yêu Ma đạo, chỉ cần y có dính líu tí xíu với thiền viện Thiên Cơ thôi là người ta sẽ nghĩ ngay đến 3 quyển Phật Tàng.
“Ngươi nói xem nếu sáng nay ta không chỉ đến muộn mà còn dứt khoát vắng mặt thì toàn bộ giang hồ sẽ nghĩ sao?”
Thẩm Độc nở nụ cười.
“Tục ngữ có câu trộm không đi về tay không. Lâu Chương trong điện là giả, nhưng lần này ngươi lên núi chắc chắn không thể không có mưu đồ, cho nên hậu nhân Võ thánh thật nhất định đang ẩn nấp trong đám đông, thần không biết quỷ không hay lấy Phật Tàng. Đến lúc đó nhân sĩ giang hồ bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sẽ chẳng hoài nghi gì ngươi, mà sẽ hoài nghi ta – Đạo chủ Yêu Ma đạo chồng chất đầy điểm đáng ngờ. Đồng thời vu oan giá họa, mượn Phật Tàng khơi nguồn bất mãn của mọi người đối với thiền viện Thiên Cơ, thậm chí lôi Thiện Tai ra làm cái cớ khiến võ lâm thù hằn thiền viện Thiên Cơ. Như vậy một mũi tên trúng ba con chim, còn bản thân mình thì vẫn trong trong sạch sạch. Người nói xem nếu bây giờ ta lột quần áo của ngươi ra thì sẽ thấy cái gì?”
“Ồ? Thẩm đạo chủ muốn tự mình cởi quần áo cho Cố mỗ ư?”
Cố Chiêu hoàn toàn không có cảm giác hoảng sợ vì âm mưu quỷ kế bị vạch trần, ngược lại còn tỏ vẻ sung sướng nhàn nhã hơn bình thường.
“Ta đứng đây cho ngươi cởi luôn này.”
Thẩm Độc bỗng nhiên cười nhạo, chưa đến mức ra tay dưới con mắt của mọi người, huống chi Cố Chiêu thế nào không quan trọng, quan trọng là…y đã đạt được mục đích của mình, Phật Tàng sắp vào tay rồi.
“Bàn về thì thiên hạ chẳng ai sánh bằng ngươi.”
“Nhưng Thẩm đạo chủ không hiểu rõ sao?” Cố Chiêu từ chối cho ý kiến. “Vả lại đâu được tính là lừa ngươi, chẳng phải ta với ngươi vẫn luôn như vậy sao? Ta đi đường dương quan, ngươi đi cầu độc mộc, ta trong trong sạch sạch, ngươi lòng dạ độc ác, người giang hồ quen rồi, ngươi và ta cũng quen rồi.”
Đúng vậy.
Hắn trong trong sạch sạch, y lòng dạ độc ác.
Hắn quen rồi, y cũng quen rồi, đáng sợ hơn là trên giang hồ chẳng có ai nghi ngờ, hoặc có nghi ngờ thì cũng chẳng nổi lên sóng gió gì.
Thẩm Độc nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới từng đám từng đám người vây quanh hậu nhân Võ thánh minh tranh ám đấu, nhưng lời thốt ra khỏi miệng thì là: “Ta hẹn Trì Ẩm giờ Tý hai ngày sau phục kích Bồng Sơn ở Ngũ Phong Khẩu.”
Lông mày Cố Chiêu khẽ nhíu, thoáng chốc hiểu ra: “Quả nhiên gã không nén được tức giận. Ngũ Phong Khẩu là nơi Bồng Sơn phải đi qua, ngươi chọn chỗ này tất nhiên gã không nghi ngờ gì. Vậy thì chờ hai ngày sau, gió lớn thì phóng hỏa, đêm đến thì giết người, nhặt xác cho họ Trì.”
Thẩm Độc rũ mắt, không nói một lời, nhưng im lặng hồi lâu bỗng nhiên nói: “Lê lão mất rồi.”
“…”
Tin này Cố Chiêu đã biết, hắn cũng rõ trong việc ấy có nhiều điểm đáng ngờ, một người muốn an hưởng tuổi già đang yên đang lành đột nhiên tự sát chẳng để lại một câu, thấy thế nào cũng bất thường.
Chỉ là bây giờ hắn không muốn nói những điều ấy với Thẩm Độc.
“Trên giang hồ từ trước tới nay, “Rửa tay chậu vàng” nghe thì tốt đẹp lắm, nhưng một ngày nào đó rồi sẽ dẫn tới họa sát thân thôi.” Cố Chiêu nghiêng mặt, ánh mắt chằm chằm nhìn y. “Có người phóng hạ đồ đao(1) thì sẽ vạn kiếp bất phục(2). Nhưng so với việc trong tay không có đao thì điều đáng sợ hơn là trong lòng không còn đao. Từ giây phút bắt đầu rửa tay chậu vàng không đúc kiếm nữa, Lê Viêm đã biết kết cục của mình là gì.”
(1) Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật: ném đao chặt thịt, thành Phật ngay lập tức.
(2) Vạn kiếp khó có lại được.
Lời này rõ ràng không chỉ nhận xét Lê Viêm.
Thẩm Độc hiểu.
Y khép mắt mở ngón tay, cảm nhận làn gió mơn man qua kẽ tay dịu dàng mà mát lạnh, giọng nói của Cố Chiêu vẫn còn tiếp tục vang lên.
“Lê lão đúc kiếm không thích giết chóc, nên lão không đúc kiếm cho kẻ lão không ưa, chỉ hy vọng người thích hợp nhận được kiếm thích hợp có thể làm chuyện thích hợp. Nhưng lão không biết, tất cả những kẻ có lòng cầu kiếm, muốn cầm kiếm trong tay chỉ vì giết chóc mà thôi. Có đao kiếm sẽ có giết chóc. Dù đao kiếm đúc ra để ngừng giết chóc thì cuối cùng vẫn bị quấn vào giết chóc thôi.”
Hắn nhìn y, trong giọng nói thêm phần nhắc nhở.
“Thẩm Độc, con mẹ nó ngươi đừng có suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Suy nghĩ vớ vẩn” ư?
Thẩm Độc cảm thấy tất cả những suy nghĩ trong đầu mình đều cực kỳ bình thường, thậm chí còn tỉnh táo hơn những suy nghĩ tỉnh táo nhất trong suốt quãng đời dài dòng tẻ nhạt của y.
Nên y không nhận lời đánh giá của Cố Chiêu.
Lúc này chậm rãi mở mắt ra, lần thứ hai nhìn núi non rừng rậm kéo dài bên dưới thiền viện, sau đó hỏi Cố Chiêu: “Lần này ta làm bia đỡ đạn cho ngươi, nhưng giao ước vẫn còn. Cố Chiêu, nỗi oan uổng này, ta cõng, Phật Tàng ngươi có không?”
“…”
Đột nhiên hỏi vậy, giọng điệu và ngữ điệu vô cùng bình thản, nhưng trong lời nói không hề báo trước xuất hiện hai chữ “Phật Tàng”, dấy lên sóng to gió lớn sấm sét đùng đùng!
Cố Chiêu đứng bên cạnh Thẩm Độc thoáng chốc rơi vào im lặng.
Hai người nhìn nhau.
Cuối cùng Cố Chiêu dời mắt đi trước.
Một tay hắn chắp sau lưng nhưng ngón tay lặng lẽ siết chặt, như cõi lòng siết chặt lúc này đây, buộc tất cả những cảm xúc chân thật nhất, không mảy may lộ ra ngoài, chỉ nở nụ cười giả dối đáp: “Có. Nhưng dựa vào cái gì ta phải cho ngươi?”
Không cho?
Tại sao không cho?
Nháy mắt, trong lòng Thẩm Độc bỗng dâng lên nỗi ngỡ ngàng to lớn, và dường như câu hỏi trôi nổi trên bầu trời bấy lâu nay cuối cùng đã có đáp án chính xác, rơi xuống đáy vực, dập tan đốm lửa yếu ớt, như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đống tro tàn, cuối cùng chẳng còn sót lại chút hơi ấm nào.
“Thế ư…”
Y nhìn Cố Chiêu rất rất lâu, trong khoảnh khắc hiếm hoi lần đầu tiên hiểu được người này, không khỏi lắc đầu cười rộ lên.
Đó là sự bình tĩnh chấp nhận số phận.
Cố Chiêu nhìn y, cảm giác đầu tiên là nghẹt thở không sao hô hấp nổi, muốn xông lên tát vào mặt Thẩm Độc mấy cái cho y đừng cười nữa, rồi lớn tiếng chất vấn y “Sao ngươi còn cười được nữa”, nhưng hắn không phải người có tính tình như vậy.
Điều có thể làm duy nhất lúc này chỉ là nhìn y bước xuống bậc thang.
Hắn nhớ đêm qua sau khi mình lật từng trang từng trang 3 quyển Phật Tàng đã ngồi thẫn thờ suốt cả đêm.
Gió trên núi bỗng nhiên thổi mạnh.
Áo bào dày nặng mà ngột ngạt trên người Thẩm Độc bị gió xới tung, mười sáu hoa văn Thiên Ma vẫn dữ tợn và cổ xưa, nhưng dưới ánh nắng mặt trời bỗng toát ra vẻ ảm đạm lạ lùng.
Y đi mấy bước, nghĩ ngợi gì đó mà dừng bước.
Y xoay người, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu vẫn còn đứng dưới mái hiên đại điện, nhìn không chớp mắt, giọng nói mỏng như sương mù trên núi, cười khẽ khuyên hắn một câu: “Cố Chiêu, sống sống chết chết, có gì to tát đâu. Nghĩ thoáng chút đê…”