Cố Chiêu là ai?
Kẻ phong lưu trong lòng giang hồ hiệp khách, cứ mười người sẽ có chín người ngu xuẩn tin rằng hắn là “Tiên nhân” bi thiên mẫn nhân(1), nhưng trong mắt Thẩm Độc, mắng thằng cháu trai này một câu “Vương bát đản(2) ra vẻ đạo mạo” đã là nhẹ nhàng lắm rồi!
(1) Bi thiên mẫn nhân: Buồn trời thương người, ý chỉ người có lòng lo cho thiên hạ và thương xót muôn dân.
(2) Vương bát đản: Đồ con rùa/lưu manh/khốn nạn.
Không có đê tiện nhất, chỉ có đê tiện hơn!
Trong những năm quen thân với Cố Chiêu sau này, y đã thấm thía sâu sắc câu nói ấy, đối với người như thế, áp dụng rất thích hợp.
Giờ đây, nhìn thấy mười chữ trên thư, trong lòng y đã giúp Cố Chiêu lôi mười tám đời tổ tông lên hỏi thăm ba trăm lần, cố gắng làm tròn chữ hiếu.
Thuận tiện nguyền rủa hắn bị ngàn người đè vạn người cưỡi vào một ngày nào đó!
Nắm bức thư trong tay, khớp xương ngón tay Thẩm Độc trắng bệch, như thể muốn bóp nát tờ giấy, tốn thật nhiều công sức mới miễn cưỡng đè ép kích động muốn chửi ầm lên, hít một hơi thật sâu.
Hít, thở.
Sau đó mới bình tĩnh, tập trung đọc lại mười chữ nọ một lần nữa.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại 4 chữ mở đầu, rơi vào trầm tư.
Trong lòng suy đi tính lại.
Cái tên Cố Chiêu này chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng không phải kẻ cà lơ phất phơ, không thể dựa vào, cho nên sau khi rời lực chú ý khỏi mấy chữ “đáng tiếc quá cơ”, y dễ dàng phát hiện ra thông tin đối phương cung cấp.
“Phía Bắc Bất Không sơn…”
Hiện tại, hai phe chính tà đều phái không ít người chầu chực quanh phụ cận Bất Không sơn, có thể nói là “Thập diện mai phục”, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội giết chết đại ma đầu y đây.
Bồng Sơn, hay chính là Cố Chiêu, đương nhiên cũng có mặt.
Bốn chữ này của hắn, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng thực chất đang muốn nói với Thẩm Độc: Phía Bắc Bất Không sơn, ngươi ra đây, ta tiếp ứng.
Chẳng qua…
Có thể tin tưởng hắn hay không?
Thiền viện Thiên Cơ luôn luôn tách biệt khỏi giang hồ, nói thẳng ra môn phái này giống như “Chốn bồng lai” – người đời không thể biết rõ, không thể chạm tới.
Trước khi xảy ra sự việc của Võ thánh Lâu Đông Vọng, rất nhiều người còn không biết Bất Không sơn.
Sau chuyện ấy, Bất Không sơn mới dần dần xuất hiện trên bản đồ.
Thẩm Độc đã xem qua bản đồ, hơn nữa những ngày qua còn đi khắp nơi thăm dò, đương nhiên biết đường, cũng biết rõ địa hình “Phía Bắc Bất Không sơn”.
Nơi đó núi cao trùng điệp, quanh co uốn lượn.
Đại thế hiểm trở thì cũng thôi, quan trọng hơn chính là vô cùng hoang tàn vắng vẻ.
Không cần nghĩ cũng biết, đối với một người bị thương nặng, tứ cố vô thân mà nói, nếu đi theo con đường này, thật sự không dễ dàng chút nào, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ không tìm được ai tiếp ứng.
Vậy mà Cố Chiêu lại đề xuất con đường này.
Thú vị đấy.
Thẩm Độc nhìn chằm chằm bốn chữ này, suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nở nụ cười, nhưng không có chút nhu hòa nào, ngược lại ngày càng thêm ác liệt.
Quan hệ của y và Cố Chiêu…
Chỉ qua bốn chữ này thôi đã có thể thấy rõ.
Như thể kẻ thù, như thể bạn thân.
Có thể mặc kệ thiên hạ, bỏ qua cho đối phương hoặc cứu đối phương một mạng, cũng có thể trong thời khắc sống chết, vừa thể hiện “thiện ý”, vừa ngấm ngầm “ác ý”.
Bữa Hồng Môn yến lúc trước, Cố Chiêu thật lòng muốn y chết.
Thẩm Độc biết.
Cho nên cẩn thận suy ngẫm bốn chữ này, y cảm thấy trong ấy cất giấu sự thăm dò…
Trong thư viết cho Cố Chiêu, y vẫn chưa đề cập đến chyện thương thế của mình đã khôi phục hoàn toàn.
Còn Cố Chiêu hồi âm, lại nói thẳng rằng mình đang ở phía Bắc Bất Không sơn.
Nếu như muốn chạy trốn theo phương hướng này, tuy rằng không dễ bị phát hiện, nhưng độ khó rất cao. Một người bị thương nặng thì không tài nào làm được, trừ phi công lực của y đã khôi phục được bảy phần trở lên.
Nói cách khác, chỉ bằng bốn chữ này, Cố Chiêu có thể thông qua phản ứng và hồi âm của y để xác định tình hình thương thế cụ thể hiện giờ.
“Đa mưu túc trí, tâm cơ độc ác!”
Suy ngẫm sơ sơ, Thẩm Độc lập tức cảm giác được nguy hiểm trong đó, đầu lông mày hơi nhíu, chỉ từ từ vuốt ve tờ giấy, quấn quanh ngón tay mình.
“Tiếc rằng, vụ tai nạn lần này gặp được vận may quá tốt, không thể cho ngươi như nguyện…”
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu, nếu Cố Chiêu biết thương thế của y nặng hơn xưa, sao có thể không bỏ đá xuống giếng? Chỉ khi nào công lực của y khôi phục, hắn mới cân nhắc đến cái giá phải trả và hậu quả sau này.
Chỉ đi một bước, nhưng trên thực tế đã tính cả ba bước.
Ấy chính là Cố Chiêu.
Thẩm Độc hiểu rõ hắn, sau một hồi suy tư, y chuẩn bị giấy bút, nói rõ dự định của mình, gồm cả thời cơ rời khỏi Bất Không sơn, rồi để chim U Thức đem đi.
Nhưng giây phút đặt bút viết, không biết tại sao bỗng khựng lại.
Trong nháy mắt đó, đầu y bỗng lóe lên cảnh tượng mình trọng thương, ngã bên bia đá “Đình chiến”, ngửi thấy mùi đàn hương trắng nhạt nhòa, tầm mắt mơ hồ xuất hiện góc áo hòa thượng kia.
Còn có từng chi tiết nhỏ bé mấy ngày qua.
Ánh mắt thương hại của hòa thượng câm, ngón tay lật kinh thư bên dưới ngọn đèn dầu…
Mi mắt Thẩm Độc nhẹ nhàng run rẩy.
Y ngồi trước án thư hồi lâu, ánh mắt chậm rãi rơi xuống bức tranh cuộn tròn đặt bên cạnh, tiếp đó chậm rãi đặt bút xuống, kê lên gác bút.
Lầu đầu tiên, suốt mười năm qua.
Lần đầu tiên vì một người…
Chần chừ do dự.
Bức thư ấy, cuối cùng Thẩm Độc vẫn không viết.
Y buông giấy bút ra, thả chim U Thức đi, một lần nữa nhấc Thùy Hồng kiếm lên, khép cửa sổ lại, xoay người ra cửa chính, bước vào trong rừng trúc.
Lần này, không dùng khinh công, nên để lại một hàng dấu chân.
Rừng trúc rất sâu.
Thế mà ở giữa rừng sâu lại có một hồ nước phẳng lặng.
Mấy ngày trước đi qua đây, Thẩm Độc đã chú ý tới, nhưng lúc ấy đang vào hoàng hôn, tia sáng lờ mờ nên không thấy có gì đặc biệt, hôm nay tản bộ mang theo kiếm, giữa ban ngày ban mặt, đúng là khiến lòng yên ổn hơn.
Mười dặm rừng trúc, xanh bích kéo dài.
Tới nơi này, cứ như đục một lỗ trên miếng ngọc bích, hồ nước là Dương Chi bạch ngọc(*) khảm vào. Không quá rộng, cũng không quá mênh mông, nhưng khi ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rọi xuống, mặt hồ như đang phát sáng.
(*) Dương Chi bạch ngọc:
Gió nhẹ thổi mặt hồ gợn sóng, vài lá trúc dập dờn như con thuyền nhỏ.
Một hòn núi đá lởm chởm đứng lặng bên kia bờ hồ.
Địa hình từ đây dốc lên cao.
Ổn định tâm tình, thậm chí Thẩm Độc còn nghe thấy tiếng thác nước dội xối xả bên kia ngọn núi, chắc bên kia bờ hồ có hang động thiên nhiên.
Nhưng y không bước tới.
Nhấc kiếm trong tay, rút kiếm ra ngoài, Thùy Hồng kiếm trắng như tuyết dưới ánh mặt trời, lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo kiếm khí hờ hững.
Tâm chi sở chí, kiếm chi sở vãng(*)
(*) Hướng về trái tim, hướng về thanh kiếm.
Lúc hòa thượng quay về, lần theo dấu chân y tìm đến chỗ này, nhìn thấy y đang múa kiếm.
Người không ở ven hồ, mà ở trong hồ.
“Keng ——”
Nhấc kiếm, dậy sóng lớn, bọt nước bắn tung tóe như thác đổ, thân kiếm trắng tuyết dưới ánh mặt trời, nằm trong lòng bàn tay y, như con rồng bạc bay lượn!
Tín thủ niêm lai(*), kiếm như bạch ngọc, người như cầu vồng.
(*) Hạ bút thành văn, nước chảy mây trôi, ý chỉ động tác nhuần nhuyễn, không đứt quãng.
Rồi đột nhiên mũi kiếm dựng thẳng, chớp mắt, kiếm đi theo người, từ mặt hồ đâm về phía vòm trời!
Khí thế ác liệt!
Cách quá xa nên hòa thượng không tài nào nhìn rõ nét mặt của người đang múa kiếm bây giờ. Nhưng qua kiếm thế ác liệt, tùy hứng vẫn có thể thấy phần nào.
Kiếm, là trăm quân.
Y một thân trường bào tím sậm, toát ra uy thế nồng đậm, là tà ma, mà lại không giống tà ma.
Tà ma ngoại đạo không nên có gương mặt đẹp nhường ấy.
Có gương mặt đẹp nhường ấy không nên là tà ma ngoại đạo.
Nhưng Thẩm Độc, cố tình là như vậy.
Là đại ma đầu người người đuổi giết dưới gầm trời này, chỉ loáng thoáng thấy bóng dáng thôi cũng đủ khiến kẻ khác kinh sợ.
Hòa thượng cầm hộp cơm, bên trong đựng cháo và rau.
Trước mắt là người nọ múa kiếm khinh cuồng, bên tai là tiếng gió rền rĩ, tiếng kiếm rít gào, nhưng trong lòng lại là lời nói của mấy vị trưởng bối sư môn trên Đại Hùng Bảo Điện.
Đáy mắt không gợn sóng, lần đầu nhiễm chút ngẩn ngơ.
Phật châu rủ xuống trong lòng bàn tay hắn.
Thật nặng nề.
Trong lòng hòa thượng cũng thật nặng nề, hắn nhìn Thẩm Độc múa kiếm hồi lâu, không hề lên tiếng, chỉ men theo ven hồ, chậm rãi đi đến bờ hồ đối diện.
Ngay lúc hắn vừa đến, Thẩm Độc đã nhìn thấy hắn.
Chẳng qua hắn không lên tiếng quấy rầy, y cũng không dừng lại.
Mãi cho đến khi hoàn thành ba chiêu thức nhập môn của Lục Hợp kiếm pháp, hoàn toàn nắm rõ thực lực hiện tại của mình, y mới chĩa mũi kiếm quét nhẹ lên mặt hồ.
“Rào!”
Bọt nước tung tóe, rải trong không trung.
Ánh nắng phủ xuống, tức thì bị tán sắc thành cầu vồng bảy màu, phút chốc ấy thật rực rỡ.
Còn Thẩm Độc, mượn chút lực nhỏ bé không đáng kể, như cọng lông vũ bị gió cuốn theo, phiêu đãng, nhẹ nhàng, rơi xuống trước mặt hòa thượng.
“Xem ra ngươi cũng không ngốc lắm, biết đường mò theo dấu chân đi tìm ta. Mang theo đồ ăn?”
Hộp cơm lù lù xách trên tay, y hỏi thực phí lời.
Nhưng hòa thượng không hề biểu lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, chỉ liếc mắt nhìn y đút Thùy Hồng kiếm vào vỏ, tiếp đó chuyển mắt, nhìn về phía núi đá sau lưng.
“Nhìn gì?”
Múa kiếm một vòng, hoạt động gân cốt một chút, lúc này Thẩm Độc cảm thấy cả người khoan khoái, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt nhìn hòa thượng, thân mật vô ngần.
Hòa thượng lại nhìn y thêm cái nữa, nhưng không đáp lời, chỉ khẽ cười với y, xách hộp cơm, bước theo hướng mình vừa nhìn.
Tiếng nước rất lớn.
Lúc trước Thẩm Độc cũng tò mò không biết sau núi có cái gì, nhưng vừa mới luyện kiếm trên hồ, không rảnh đi xem, hơn nữa xuất phát từ sự cẩn thận nên không đi.
Nhìn hòa thượng, xem chừng đã từng tới đó?
Y cầm kiếm, nối gót theo sau hòa thượng, lúc này mới phát hiện ra lừa trọc cao hơn mình một chút.
Đứng đối diện thì không cảm giác được, chỉ khi đi sau lưng hắn, ngẩng nhìn gáy đối phương, y mới thấy tấm lưng hòa thượng sao mà rộng rãi, bờ vai sao mà rắn chắc.
Giống như hôm qua y lột sạch người ta, nhìn thấy lồng ngực cường tráng.
“Khụ khụ khụ…”
Bất tri bất giác suy nghĩ lệch hướng, Thẩm Độc ho sặc sụa, ánh mắt thoáng chốc lấp lánh, trên mặt không hiểu sao nóng ran.
May mà hòa thượng không quay đầu lại.
Để che giấu chột dạ trong thoáng chốc của mình, ổn định hơi thở xong, y lập tức mở miệng nói: “Lúc trước ngươi đi gấp gáp như vậy, trong chùa xảy ra chuyện lớn gì à?”
Đá tảng nhiều vô kể.
Đa số đều cực kỳ lớn, không biết duyên cớ làm sao, tất cả chất thành từng đống lộn xộn.
Nhưng hòa thượng dường như biết đường đi, rẽ trái ngoặt phải đâu vào đấy, dần dần đã có thể nghe thấy tiếng nước rõ ràng hơn.
Nghe thấy Thẩm Độc nói vậy, bước chân hắn dừng một chút, từ từ lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Thẩm Độc không tin lắm.
Ngoại trừ chuông sớm trống chiều, gõ chuông vào thời gian khác, ắt xảy ra chuyện lớn chết người.
Lúc trước y nghe thấy rõ ràng, cũng nhìn thấy hòa thượng đổi sắc mặt, thế mà giờ hắn lại bảo không có chuyện gì?
“Ha, ngươi cũng bị ta ngủ rồi, coi như đã thành người của ta. Không sắc giới cũng đã phá, Bất hoại thân cũng đã hủy, ngươi nói ngươi còn một lòng vì thiền viện Thiên Cơ như thế làm gì?”
Không hiểu sao trong lòng bỗng khó chịu, giọng điệu cũng vì thế mà mang theo ý châm biếm.
“Hòa thượng ơi, ngươi đúng là khuỷu tay xoay ra bên ngoài(*), ta thật sự rất ghen tị đấy.”
(*) Lo cho người ngoài mà không để tâm đến người nhà.
Chắc tại hai chữ “ghen tị” quá mức lạ lùng, quá mức buồn nôn, bước chân hòa thượng khựng lại, xoay người lặng lẽ liếc nhìn y.
Ánh mắt ấy…
Thâm thúy vô cùng. Như biển rộng giữa màn đêm, như nổi cơn sóng to gió lớn dữ dội.
“Đùa thôi mà!”
Không hiểu sao Thẩm Độc bỗng thấy lạnh gáy, thầm nghĩ mình đùa thế có hơi quá, vội nhún hai vai, xòe hai tay, tỏ vẻ “ta chỉ nói đùa một chút thôi mà”.
(*) Đùa thôi mà ~
“Không phải ngươi muốn dẫn ta đến chỗ nào đó sao? Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
“…”
Cuối cùng hòa thượng không nói lời nào, vẫn cứ đi trước dẫn đường.
Trong thời gian nói vài câu, hai ngươi đã băng qua rất nhiều đống đá lổn ngổn, ngước mắt nhìn lên có thể thấy dòng nước chảy ra từ khe hở giữa núi đá, chảy về phía hồ nước kia.
Đúng là sông ngầm.
Tiếng nước vốn có chút mơ hồ, giờ đây đã rõ ràng như sấm nổ.
Thẩm Độc ngẩng đầu nhìn, thấy ngay ngọn núi đá lớn hơn ngọn vừa rồi nhiều.
Bước theo hòa thượng vòng ra đằng sau núi đá, băng qua đường hầm u ám đào sâu vào trong núi, không gian trước mắt bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa, không đợi y kịp thích ứng với ánh mặt trời đột ngột xuất hiện, tiếng nước ầm ầm đã ập vào tai.
Tiếng vang điếc tai!
Ấy thế mà lại là một thác nước trắng xóa!
Nước dội từ trên sườn núi xuống, trải qua nhiều năm, hình thành một đầm đá(*) bên dưới sườn núi. Dòng nước theo sông ngầm, chảy ra hồ nước bên ngoài cách đó không xa.
(*) Đầm đá: Gốc “石潭” (thạch đàm), thác nước mài mòn tạo ra hồ, với đá tảng lởm chởm trên hồ. (Chúng ta hãy xem tạm ảnh hang động vịnh Hạ Long để tưởng tượng ;; A ;; Chúi rất khổ tâm.)
Núi đá to lớn, quanh năm bị dòng nước bào mòn, tạo thành những “hòn đảo biệt lập” trong đầm đá, hình thù kỳ quái.
Có hòn giống như một đóa hoa sen, cũng có hòn như búp măng, nấm, thậm chí lá cây, còn có cái lại như dáng tượng Phật. Hoặc ngồi, hoặc nằm, giữa dòng nước trong veo, lù lù bất động…
Thẩm Độc vất vả mãi mới thích ứng được với ánh sáng đột ngột, bỗng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thoáng chốc quên cả nói chuyện.
Nhìn một vòng xung quanh, lòng không khỏi sinh ra thán phục.
Địa hình nơi này khá cao, thế mà lại ở sâu trong lòng núi, quả là một hang động tuyệt đẹp. Trên mặt đất và trong đầm nước lởm chởm núi đá, vách đá vây bốn phía xung quanh.
Quả thực như một hố sụt(*) hình tròn!
(*) Hố sụt: thường được truyền thông gọi là hố địa ngục, hố tử thần, là hố sinh ra do sự sụt lún đất đá trên bề mặt khi đất bên dưới bị làm rỗng dần dần đến mức không còn đủ liên kết để đỡ các khối đất đá bên trên. (Tóm lại chỗ này là sự kết hợp của ảnh trên và ảnh này, thêm tượng phật khảm trên vách tường nữa là đủ)
Trên vách núi cũng có vết tích của việc bị nước ăn mòn, tạo thành rất nhiều lỗ thủng to to bé bé.
Chuyện này cũng không có gì kì lạ, không phải Thẩm Độc chưa thấy bao giờ.
Nhưng khi y quan sát kĩ càng vách đá xung quanh, thứ nhìn thấy không chỉ là lỗ thủng nhiều kích cỡ, mà còn vô số tượng phật đặt bên trong lỗ.
“Đây là nơi nào…”
Trong giọng nói của y, mang theo vẻ thán phục và kinh ngạc mà ngay chính y cũng không nhận ra, vừa thốt ra câu hỏi này, vừa ngoảnh mặt nhìn hòa thượng kế bên.
Dường như hòa thượng đã dự đoán được phản ứng của y, không hề tỏ ra kinh ngạc.
Có lẽ chỗ này là nơi hắn rất thích, nên vẻ nghiêm nghị trong mắt vì chuyện nghị sự trên bảo điện lúc trước, nay đã tản đi nhiều.
Thay vào đó là ý cười nhàn nhạt.
Hắn nghiêng người, dẫn Thẩm Độc nhìn về phía tảng đá cách họ gần đấy.
Tảng đá cao tầm ba thước, bám đầy rêu xanh.
Thẩm Độc theo ánh mắt hòa thượng nhìn sang, thấy ngay tảng đá này, cũng nhìn thấy chữ viết khắc trên đá đã bị rêu xanh phủ kín quá nửa.
Tiểu Tự Tại Thiên.
“Tiểu Tự Tại Thiên?”
Y tiến về phía trước, quét sạch rêu đi mới phát hiện bốn chữ này được khắc rất sâu vào đá, dù có dùng thanh đao sắc bén nhất thiên hạ, chỉ sợ cũng không thể nào đạt đến trình độ này.
Không biết do vị tuyệt thế cao thủ nào lưu lại.
Nhìn bề ngoài, chữ viết thiết họa ngân câu(1), dù không tỏa ra khí thế sát phạt tứ phương, nhưng khí chất kiêu ngạo ngông cuồng như toát ra từ từng nét chữ phả vào mặt người ta!
Chữ viết như vậy, dùng để khắc bia “Thất sát”(2) thì cực kỳ hợp.
(1) Thiết họa ngân câu: vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
(2) Tấm bia đá có bảy chữ “sát” được tìm trong quan tài của Trương Hiến Trung, để lại ấn tượng sâu sắc cho người Trung Quốc. Trong một thời gian dài, người ta xem ông như một ma vương giết người không gớm tay. Tóm lại, sát khí nồng nặc.
Nhưng để viết bốn chữ này thì…
Thẩm Độc chỉ cảm thấy quái dị không thể thốt thành lời, không khác nào chứng kiến một đại ma đầu giết người như ngóe ngồi chép kinh phật, miệng lẩm nhẩm “A di đà phật”.
“Đây là chữ tiền bối của thiền viện Thiên Cơ các ngươi để lại?”
Y nhìn hồi lâu, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bia đá khắc chữ, ngẩng đầu dò hỏi hòa thượng.
Hòa thượng lắc đầu.
Nhìn điệu bộ Thẩm Độc, hắn biết ngay đối phương định dùng cơm luôn ở đây, nên cúi người ngồi xổm, đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra, nhấc từng món một.
Ấy thế mà có cả mặn cả chay.
Đậu phụ luộc.
Gà nướng trà xanh.
Một bát cơm tẻ.
Một đôi đũa tre.
Thẩm Độc nhìn mà choáng váng.
Đương nhiên y chưa quên sau lần nghiền chết con kiến, đã lâu rồi hòa thượng không cho y ăn thịt, sao giờ lại cho?
Trong lòng nghi hoặc, con ngươi đảo loạn, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: “Tự dưng đối tốt với ta thế, không chỉ cho đồ ăn, mà còn cả thịt cả chay. Còn cố ý dẫn ta đến chỗ đẹp thế này, hòa thương à, ngươi dám nói ngươi không thích ta?”
Đương nhiên hòa thượng sẽ không đáp lời y.
Mấy lời vô vị thốt ra từ miệng y, lúc lướt qua tai hắn như biến thành làn gió nhẹ, không hề có độ tồn tại, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng Thẩm Độc thì thấy khó chịu.
Y vốn đã cầm đũa lên rồi, nhưng thấy lừa trọc bát phong bất động(*), tỏ vẻ chả nghe thấy gì sất, thực sự khiến y hận nghiến răng, sinh ra kích động dùng đũa thọc chết hắn.
(*) Bát phong bất động: Xuất phát từ câu thơ “Bát phong xuy bất động” tức là “Tám gió thổi không động”, tám ngọn gió là tám ngọn gió đời đại diện cho: Lợi (lợi lộc),Suy (hao tổn),Hủy (chê bai chỉ trích),Dự (gián tiếp khen ngợi người),Xưng (trực tiếp ca tụng người),Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
“Ngươi mà rời khỏi thiền viện Thiên Cơ ấy à? Sống không quá ba canh giờ!”
Câu này, được xem như lời cay độc.
Nhưng hòa thượng nghe vậy, chỉ chăm chú nhìn y một lát, không những không giận, còn ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của y, sau đó khẽ lắc đầu, nở nụ cười.
Như thể không đồng ý lời y nói.
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có thể bình yên vô sự?”
Thẩm Độc thực sự không thể tin được hòa thượng lấy đâu ra cái dũng khí phản bác lời y nói, đũa đã gắp đùi gà lên rồi, lập tức thả về.
“Đã nói với ngươi từ lâu rồi, ngươi xấu tính xấu nết, ta giết mỗi con kiến thôi mà ngươi cũng nhăn mặt, bên ngoài còn đầy kẻ giết người kia kìa, ngươi định nổi điên chắc? Hơn nữa, hừ, với võ công mèo cào của ngươi, người ta chỉ dùng một tay đã có thể đánh ngươi bẹp dí rồi. Ôi chao, vô tri, thật vô tri!”
Xấu tính xấu nết.
Võ công mèo cào.
Vô tri.
Hòa thượng nghe vậy, ý người trên mặt chẳng hề suy giảm, chỉ ngồi xếp bằng bên hồ nước, tay trái chắp trước ngực, tay phải bấm phật châu, từng hạt từng hạt chuyển động.
Không gian xung quanh, bởi vì thác nước kia mà cực kì ồn ã.
Nhưng trong lòng Thẩm Độc lại thanh tịnh bình yên.
Y cứ thế nhìn bóng hình hòa thượng lặng lẽ tĩnh tọa, tụng kinh, chậm rãi ăn quá nửa đồ ăn, nhưng càng ăn, càng cảm thấy như nhai sáp, thậm chí có vị gì đó như đắng chát chua xót dần dần lan khắp đầu lưỡi.
Rốt cuộc ăn không nổi nữa.
Thẩm Độc yên lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng buông đũa tre xuống, bên trong mắt phượng sâu thẳm tối tăm, ẩn dưới ác liệt và lệ khí là khao khát mỏng manh không dễ nhận ra.
Khóe môi cong lên, nhu hòa hiếm thấy, ấy thế mà nụ cười chẳng chút tự nhiên.
Y cảm thấy cổ họng mình hơi khô, nhưng lời vừa thốt khỏi miệng lại trôi chảy đến mức như đã tập nói trăm ngàn lần ——
“Hòa thượng, ta phải đi rồi. Ngươi có nguyện ý, đi cùng ta?”