“Tà ma ngoại đạo, gây hại muôn dân; trước đây suy nghĩ sai lầm, nay tỉnh ngộ rồi đương nhiên phải diệt trừ.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Ra sao ư?
Tất nhiên là siêu tốt, siêu tốt, siêu tốt rồi.
Thẩm Độc quay đầu liếc nhìn Bùi Vô Tịch một cái, thầm đáp trong lòng, nhưng lúc nhìn vẻ mặt hắn, không hiểu sao lặng lẽ nuốt lời bên môi xuống, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ngồi im trên ngựa nắm dây cương, mặc cho ngựa bước về phía trước.
Núi xanh như nhuộm mực, thấp thoáng trong bóng chiều tà.
Đi khoảng hơn một canh giờ nữa, sắc trời tối sầm.
Cố Chiêu và Lục Phàm dẫn người đi bên cạnh, lúc này quan sát sắc trời, ghìm ngựa trước một thâm cốc, cất giọng hỏi Thẩm Độc: “Giờ Thìn rồi, nếu đi thông đêm thì đêm nay sẽ tới được thiền viện. Không biết theo ý Thẩm đạo chủ, chúng ta nên đi tiếp hay dừng lại nghỉ ngơi?”
Tiếp tục đi về phía trước, đương nhiên đến thiền viện nhanh hơn, mà các hòa thượng lòng dạ từ bi chắc chắn sẽ để họ tá túc và dùng cơm trong viện, đỡ phải ngủ ngoài trời giữa nơi rừng rú.
Với tính tình Thẩm Độc trước đây tất nhiên muốn đi tiếp.
Nhưng giờ đâu giống khi xưa.
Trước mắt tuy rằng y đi cùng quần hùng chính đạo, nhưng dù sao cũng là tà ma từng xông vào điện Thiên Phật, còn giết vô số người, đêm khuya mò tới thiền viện, khó tránh khỏi quá mức hùng hổ dọa người.
Y không để ý mấy con lừa trọc khác trong thiền viện nghĩ gì, nhưng trong ấy còn hòa thượng kia.
Bởi thế chỉ trầm ngâm chốc lát, Thẩm Độc đưa ra quyết định nói với Cố Chiêu: “Không cần đi tiếp nữa, nói thế nào cũng là chùa cổ danh môn, đêm khuya còn quấy rầy quả thật quá thất lễ. Tối nay dừng chân ở đây đi, tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi mai hẵng lên thiền viện cho thỏa đáng.”
Nói chuyện khách khí gớm.
Người khác không biết Thẩm Độc thì không cảm thấy gì, nhưng đám người hiểu rõ y như Cố Chiêu, Diêu Thanh, toàn bộ kinh ngạc.
Nhưng chuyến này nằm hết trong tay y, có bất mãn cũng không thể nói ra, nên tất cả nghe lời ghìm ngựa dừng bước, tìm xung quanh xem có chỗ nào nghỉ ngơi.
Bọn họ men theo đường núi đi lên, khá quen môi trường xung quanh, rất nhanh tìm được một sơn cốc tránh gió.
Ban đêm hai phe chính tà cắt cử người canh gác.
Mặc dù bên Thẩm Độc và Yêu Ma đạo dừng lại nghỉ ngơi nhưng cũng vạch rõ địa bàn với phe chính đạo, mỗi người chiếm một bên.
Mấy ngày nay vội vã lên đường, mọi người bên Yêu Ma đạo đã biết thói quen của Thẩm Độc từ lâu, biết phải hầu hạ vị Đạo chủ quý giá này như nào.
Mới vừa đặt chân xuống đất đã lục tục đi chuẩn bị.
Một tiểu đội vào trong rừng săn bắn, men theo hạ du suối nước. Một nhóm khác mang túi lên thượng du múc nước, đem nước sạch sẽ mát lành về cho mọi người uống.
Ban đêm nổi lửa trại.
Thẩm Độc ngồi trên một tảng đá lớn, hai thanh kiếm Thùy Hồng và Tuyết Lộc bị y tiện tay đặt dưới chân, ánh lửa rọi lên hoa văn trên vỏ kiếm, nét mặt hiền hòa hiếm thấy.
Bùi Vô Tịch đi theo y lâu nay, đã bao giờ thấy vẻ mặt y như thế đâu?
Lập tức mang hai con thỏ rừng đã xử lý sạch sẽ đi tới, xuyên qua gậy gỗ vừa tước vỏ đặt lên giá lửa, không khỏi cười nhạo.
Thẩm Độc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không nói gì.
Bầu không khí buổi đêm trở nên hơi quái lạ.
Trên người con thỏ hoang đã lột sạch da vẫn còn dính máu, nhưng nhờ ngọn lửa dần dần liếm láp mà bắt đầu tỏa mùi thơm nức mũi khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Người của Yêu Ma đạo không hề kinh ngạc đối với cảnh tượng này, còn bên chính đạo mỗi lần nhìn thấy là một lần lạ mắt, mặc dù mấy ngày nay gấp rút lên đường đều thấy Bùi Vô Tịch nướng đồ ăn cho Thẩm Độc, nhưng lần nào bắt gặp cũng không nhịn được thầm cảm thán trong lòng một phen.
Dù sao Bùi Vô Tịch cũng là Tả sứ Gian Thiên Nhai mà.
Chính đạo không phải không biết lai lịch và xuất thân của hắn, trên giang hồ cũng đồn thổi hắn cực kỳ lợi hại, nhưng hầu hạ trước mặt Thẩm Độc luôn ngoan ngoãn vâng lời, không kể việc lớn việc nhỏ đều chăm sóc chu toàn.
Vì vậy quan hệ giữa hai người ngày một nhiều tin đồn hơn.
Cơ mà Thẩm Độc chả quan tâm.
Bùi Vô Tịch nướng thịt xong, xé miếng ngon nhất đưa cho y, y thản nhiên nhận lấy ăn.
Ăn no rồi dừng lại, uống một ngụm nước mát, dựa vào dưới tảng đá để nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài, đồng hành cùng chính đạo, nên khi ngủ cũng ngủ rất nông, dù sao vẫn phải phòng bị đối phương nửa đêm ra tay.
Chỉ là đêm đó, chắc do đến gần thiền viện Thiên Cơ quá rồi, Thẩm Độc nhắm mắt lại suốt một canh giờ mà vẫn chẳng ngủ được. Ngược lại, nội công thâm hậu giúp cảm quan của y cực kỳ nhạy bén, gió cuốn cỏ lay thôi cũng nghe rõ ràng.
Cứ trằn trọc suốt ba canh giờ vẫn còn tỉnh táo.
Thẩm Độc thầm thở dài, biết mình đêm nay chắc chẳng ngủ được đâu, vì vậy dứt khoát mở mắt ra.
Vầng trăng lưỡi liềm quấn sương mù trắng treo trên bầu trời rơi vào đáy mắt y.
Vách đá phía trên thâm cốc mọc đầy cỏ dại cổ thụ, sương mù ẩm ướt lượn lờ xung quanh.
Chợt có tiếng chim hót côn trùng kêu, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng.
Có cơn gió lạnh buổi đêm ùa qua, tiếng cành cây đung đưa xào xạc.
Thẩm Độc men theo âm thanh ngoảnh đầu, nhìn thấy rừng trúc kéo dài mấy chục dặm bên dưới ánh trăng.
Ban ngày màu xanh ngọc, ban đêm màu xanh sẫm.
Rừng trúc dày đặc rậm rạp, nhưng mỗi một cành mỗi một lá đều có ý thức riêng, như đang thầm thì nói chuyện.
Người Yêu Ma đạo và chính đạo cách đó không xa có vẻ đã ngủ say, chỉ có người canh gác vẫn đi lại, đề phòng lẫn nhau, nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thẩm Độc nhìn rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.
Nhưng rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ, trong khoảnh khắc ánh mắt y, tâm hồn y chạm vào rừng trúc, tất cả đều tan biết.
Y mở to mắt, ngồi không nhúc nhích ba khắc liền, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tiện tay nhặt hai thanh kiếm bên cạnh, vận khinh công bay lên, không tạo ra chút âm thanh nào, hóa thành một cái bóng quỷ mị biến mất tại chỗ.
Dưới chân núi phía sau Bất Không sơn, rừng trúc um tùm, lá rụng rơi đầy đất.
Gió thổi qua rừng trúc, gian nhà tranh đơn sơ mộc mạc trong rừng phát ra tiếng động.
Trong phòng không có ánh nến thắp sáng, tối đen như mực.
“Kẽo kẹt”, cánh cửa mở ra, tạo thành âm thanh ê răng.
Ánh trăng từ ngoài rọi vào bên trong.
Người vừa đến chạy rất gấp, lồng ngực vẫn còn phập phồng thở dốc không theo quy luật, thân hình cao lớn chìm dưới ánh trăng ngả một cái bóng dài, bỗng dưng bất động
Từng hạt bụi nhỏ bay nhảy trong không khí, dưới ánh trăng tạo thành màu trắng đục ảm đạm.
Căn nhà trúc vốn vấn vít mùi đàn hương, chẳng biết từ lúc nào đã nhạt bớt, dường như bị thời gian trôi qua pha loãng, không ngửi thấy nữa rồi.
Chỉ có mùi thuốc chan chát vẫn còn sót lại.
Chỉ là…
Không có ai.
Không có hòa thượng ấy.
Thẩm Độc nóng lòng đến đây chẳng vì lý do gì, ôm ấp tia hi vọng xa vời đẩy cửa ra, để rồi phút chốc rơi xuống hầm băng.
Đứng ở cửa hồi lâu y mới bước vào.
Cái bếp dùng trong ngày đông chỉ còn lại đống tro tàn lạnh lẽo, trên án thư không còn giấy và bút mực, trên giá sách cũng không còn đặt kinh Phật. Thậm chí, trong phòng bám đầy bụi bặm, bàn tay nhẹ nhàng quét qua giá sách, bụi dính đầy tay.
Toàn bộ gian nhà trở nên trống rỗng, giống như nơi này từ trước tới nay chưa từng có ai ở, còn tất cả tình yêu nảy nở trong căn nhà trúc nho nhỏ chỉ là một giấc mộng của y mà thôi.
Chạm không tới, tìm không thấy.
Thẩm Độc tràn đầy mất mát: Hòa thượng kia đã chuyển từ nơi này về thiền viện rồi ư?
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh buốt, bóng trúc lung lay.
Đêm khuya, thiền viện Thiên Cơ trên đỉnh Bất Không sơn, đèn đuốc tắt dần, kiến trúc rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có Tàng kinh các vẫn thấy ánh đèn lờ mờ rọi qua cửa sổ.
Duyên Diệt phương trượng đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài tối đen.
Sau lưng ông là một pho tượng Phật cao lớn, phía trước đặt bàn thờ hương khói nghi ngút, một hòa thượng tăng bào trắng như tuyết đưa lưng về phía cửa sổ đứng trước Phật, ngẩng đầu nhìn chăm chú đôi mắt đầy từ bi thương xót thiên hạ của Phật tổ.
Ánh nến mờ nhạt không thấy rõ mặt hắn.
Chỉ có thân hình mặc tăng bào rộng rãi ngả một cái bóng đen kéo dài phủ lên bồ đoàn cách đó không xa.
“Yêu Ma đạo lòng muông dạ thú, chính đạo lại vẽ đường cho hươu chạy, trơ mắt nhìn chúng cướp đoạt tinh hoa võ học Võ thánh để lại. Đệ tử dưới núi vừa báo, bọn họ đã dừng chân ở trong sơn cốc cách đây sáu dặm, e rằng ngày mai trời vừa sáng sẽ chạy lên thiền viện.”
Duyên Diệt nhìn rồi thở dài, xoay người lại.
“Người xuất gia lòng dạ từ bi, nhưng ngươi đã lựa chọn sai lầm, cứu tà ma gieo họa muôn dân. Bây giờ kẻ này quay đầu trở lại, nếu Phật Tàng rơi vào tay, không biết sẽ dấy lên gió tanh mưa máu cỡ nào. Đến lúc đó, ngươi định làm gì để đối phó đây?”
Hòa thượng không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt Phật trên cao, như muốn biết đôi mắt thương hại của Phật tổ rốt cuộc nhìn thấy cái gì, lại như muốn tìm đáp án phá giải câu đố nào đó từ đôi mắt tinh tường của ngài.
Nhưng Phật không nói, Phật không đáp.
Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tà ma ngoại đạo, gây hại muôn dân. Trước đây suy nghĩ sai lầm, nay tỉnh ngộ rồi đương nhiên phải diệt trừ.”