Lữ Tuấn lấy bản đồ ra, chỉ vào vị trí được khoanh vùng ở trung tâm Ma Lâm sơn mạch.
- Chính là nơi này.
Ngân Nguyệt Xà trầm ngâm phút chốc, xong nó mới khàn khàn mở miệng:
- Đây là nơi ở của Bách mục ma chu. Đúng là yêu thú cấp 9, sắp sửa độ kiếp, hoá hình. Một kẻ gian ác và vô cùng nguy hiểm. Tiêu diệt được nó xem như góp phần tạo phúc cho sơn mạch. Con này có Kim thuộc tính. Những sợi tơ mà nó bắn ra sắc nhọn tựa phi kiếm, sức công phá rất cao. Nhiều yêu thú khác, cho dù bộ da cứng thế nào, khi giao đấu với nó cũng bị xuyên thành con nhím, vô phương phản kháng.
Nhiệm vụ này của mọi người, e khó thực hiện.
Nghe xà vương khái quát sơ lược tình hình. Lữ Tuấn cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Theo ngũ hành tương sinh tương khắc. Ở đây, chỉ có Như Ý côn của Hiểu My mới có thể áp đảo được thuộc tính của nó. Thanh Phong Kiếm của hắn tuy rằng rất lợi hại nhưng vì không có thuộc tính hỗ trợ nên chưa được tính là bảo khí cấp cao. Yêu Nguyệt Đao của Trương Hàn Kiệt, Thiết Quân Chuỳ của Võ Thường Phong cũng thiếu sót như vậy. Tam Tiên Thương của Thái Thiếu Nam có lôi thuộc tính, Thanh Long Khiếu của đại sư huynh là mộc thuộc tính, nếu giao chiến với Bách Mục Ma chu, phần thắng không nhiều.
- Không ổn. Hiểu My, chúng ta phải nhanh chóng khởi hành trung tâm sơn mạch. Nếu không, nhóm đại sư huynh vô tình đụng độ Hắc Nha Lang hay Bách mục ma chu, sợ là lành ít, dữ nhiều.
Lữ Tuấn quay sang nhìn Hiểu My, sắc mặt cực khẩn trương, nóng vội.
- Vậy đi thôi. Hiểu My gật đầu, lại hướng về Ngân Nguyệt Xà lên tiếng: Chúng ta phải đi tiếp ứng, ngươi định trở về hay sao?
Trước câu hỏi của Hiểu My, Xà Vương không thèm trả lời. Ngược lại, nó rùng mình, hoá thành một tiểu bạch xà nhỏ xíu, dài chưa tới một tất, phóng vèo về phía cánh tay của cô, quấn lại như một chiếc vòng bạch ngọc.
- Ta là hộ vệ của Hoan Hỉ thần nên sẽ đồng hành cùng cô. Tiếng Ngân Nguyệt xà vang lên chắc nịch.
- Vậy được, từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Bạch cho thuận tiện, lại không để người khác nghi ngờ. Nhưng làm ơn, đã mượn tay ta lưu trú thì chớ có làm càn nhé. Coi chừng cắn trúng đó.
Ngân Nguyệt xà hết cách với cô rồi, nó liếc cặp mắt xinh đẹp của mình, có phần ghét bỏ: - Biết rồi.
………………………………………………………………………
Lúc hai người Lữ Tuấn trở lại nơi hạ trại của đoàn người, chỉ thấy Trường An thẫn thờ đợi chờ bên đống lửa, những người khác đều đã nghỉ ngơi.
- Sao đệ ngồi đây một mình? Hiểu My nhanh chóng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh đệ đệ.
- Đệ hơi lo cho tỷ. Hai người về là tốt rồi. Đệ bây giờ về nghỉ ngơi, tỷ nghĩ sớm đi.
Trường An cười với Hiểu My. Tuy nhiên, vừa quay lưng chuẩn bị đi nghỉ, đã nghe tiếng nhị sư huynh gọi lại:
- Trường An, ta có chuyện gấp muốn thông báo với mọi người. Đệ đi gọi Thường Phong cùng Khải Kỳ thức dậy. Hiểu My, muội mời Chu Nhược Hồng cô nương, người của Minh Tâm đan phái dù sao cần phải biết để tự mình quyết định.
Tỷ đệ Hiểu My theo phân phó của Lữ Tuấn mà thi hành. Một khắc sau, những người được gọi đã tập trung đầy đủ.
Nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mặt. Lữ Tuấn, không tiết lộ về lai lịch, thân thế của Hiểu My, chỉ thông báo đã tìm được Huyết Liên hoa, cũng thuật lại với mọi người về Bách Mục Ma Chu, nhấn mạnh sự nguy hiểm mà họ sắp phải đối mặt. Sau, mới nhìn về phía Chu Nhược Hồng đang đăm chiêu ở phía trước, ôn tồn hỏi.
- Chu cô nương, tình thế hết sức gây cấn, chúng ta bắt buộc phải tiến lên. Bên cô tính sao?
- Ta sẽ thảo luận lại với đồng môn. Đa tạ Lữ Tuấn huynh huy đã kịp thời nhắc nhở. Sáng mai gặp lại.
Nói xong, đại sư tỷ của Minh tâm đan phái đứng dậy cáo từ. Lữ Tuấn quay sang các sư đệ của mình, nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Mặc dù rất lo lắng cho hoàn cảnh của đại sư huynh và những người còn lại, nhưng chúng ta cũng không thể khởi hành lúc này. Mọi người trở lại tranh thủ nghỉ ngơi, trời vừa sáng, chúng ta lập tức xuất phát.
Mọi người nhìn nhau rồi im lặng trở về. Mang theo tâm trạng nặng nề lim dim chợp mắt.
Tinh mơ hôm sau, sương mù vẫn còn lượn lờ trên cành cây, ngọn cỏ, đoàn đội hai bên đã trang phục chỉnh tề, thu xếp ổn thoã mọi thứ xung quanh.
Chu Nhược Hồng bước đến trước mặt Hiểu My, đặt vào tay cô một túi lớn các loại đan dược.
- Đa tạ mọi người đã một đường giúp đỡ, hỗ trợ trong thời gian gần đây. Minh tâm đan phái chúng tôi không nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu, tiếp tục đi theo, e chỉ trễ nãi, liên luỵ mọi người.Vì vậy, xin cáo biệt, đợi ngày gặp lại.
Lữ Tuấn đoán trước quyết định của cô, cũng không có ngạc nhiên, chỉ trao đổi thêm mấy câu rồi nhìn theo mấy thân ảnh áo trắng xa dần, đến khi mất dạng.
Hiểu My đưa số đan dược vừa được tặng cho Trường An.
- Đệ đệ. Sinh mạng của mọi người lần này trông cậy vào đệ rồi.
- Tỷ yên tâm. Đệ sẽ cố hết sức. Nhưng tỷ tuyệt đối phải bảo trọng. Đệ không muốn trị thương cho tỷ đâu.
Hiểu My vờ tức giận, cốc lên đầu nó một cái: Thằng nhóc vô lương tâm, dám trù ẻo tỷ tỷ mình. Tỷ không đánh đệ là không được mà. A, còn chạy. Mau đứng lại mà chịu tội nè.
Tiếng hét của mỗ nữ nào đó mỗi lúc mỗi xa. Cả 5 người đều vận khinh công, bay vút về hướng của Bách Mục Ma Chu. Những gót chân liên tiếp giẫm lên ngọn cây tạo ra âm thanh vùn vụt. Gió mang theo hơi thở đầu ngày của sơn mạch, ào ào đuổi theo những thân ảnh áo xanh phi hành vội vã. Thỉnh thoảng, vang lên tiếng chim chóc đập cánh, giật mình.
- Đại sư huynh, đợi đệ.
…………………………………………………………………...
Mấy hôm sau.
Trung tâm của Ma Lâm sơn mạch là một khu vực âm u với nhiều đại thụ to mà gốc của nó ba người vòng tay ôm không hết. Trên mặt đất, đây đó xuất hiện mấy bộ xương khô của yêu thú, có bộ hoàn toàn mục nát, có bộ trắng hếu, mới tinh. Trông qua thật ghê rợn, doạ người.
Đoàn người của Đỗ Minh chầm chậm đạp chân trên xác lá vàng, phát ra thanh âm lạo xạo.
- Đại sư huynh, có chắc là chúng ta hẹn gặp bọn Hiểu My sư muội tại đây không? Sao đệ thấy chỗ này đáng sợ sao sao ấy.
Thái Thiếu Nam vuốt xuống mớ tơ trắng trên vai, miệng lầu bầu mấy tiếng.
- Chính xác là chỗ này, có lẽ chúng ta đến sớm rồi. Mọi người tìm nơi hạ trại.
Nói đoạn, Đỗ Minh lấy Truyền tin thạch trong tay, cố gắng gửi đi thông tin cho chưởng môn về tình hình hiện tại. Thử vài lần không được, đành cất vào.
Bỗng nhiên, từ sâu trong trung tâm sơn mạch, tiếng chém giết theo gió truyền tới, trong mơ hồ còn thoảng theo mùi máu tươi thoang thoảng.
- Có thể là đoàn người của nhị sư huynh không? Cao Y Y nhìn sang Đỗ Minh hỏi ý.
Đỗ Minh cũng không xác định được, bèn quay sang các sư đệ, phân phó mọi người:
- Thiếu Nam cùng Y Y. Hai người ở lại đây chờ bọn người Nhị sư đệ. Ta cùng Hàn Kiệt và Khải Du đến đó xem thử. Nhớ cẩn thận.
Nói xong, Đỗ Minh xoay người, cùng hai sư đệ lướt gió bay đi. Càng gần nơi chiến đấu, càng cảm nhận được sát khí nặng nề.
Lúc đến nơi, tình cảnh trước mắt làm người bình tĩnh như đại sư huynh cũng phải hoảng hốt, kinh hồn.
Trên mặt đất, một nhóm người không ngừng lăn lộn, môi thâm đen, mặt cũng nhuốm một màu xanh quỷ dị. Bên cạnh họ, có hai cái kén to, không ngừng phát ra tiếng gào thét thê thảm của nam nhân như tử thần đòi mạng. Đau đớn và sợ hãi đến tột cùng.
- Là nhóm người của Phi Tinh Tông Môn. Đại sư huynh, ta phải làm sao đây, họ trúng độc rất nặng.
Quách Khải Du tuy thân nam tử, nhưng nhìn tràng cảnh hiện hại, không khỏi xót xa.