Bảy nam tử - bảy vị tử thần trong đội thi đấu của Thần Dược Cư nhìn thấy khí thế mạnh mẽ và thần lực vừa được Trần Hiểu My thi triển, cả bọn cảm thấy thế giới này thật quá đảo điên. Lắc đầu thật nhanh, trước mắt không thể nào chấp nhận sự thật.
Hiểu My đắc ý, nhìn cả đám cai ngục AzKaban biểu tình cực kì thú vị. Mới vậy mà đã có thể hù dọa họ. Đúng là Thần Dược cư - đám người này đều vô dụng giống nhau, nhìn được mà xài không được. Haiz…
Bởi thế mới nói, đôi khi tạo hình hoành tráng nhưng diễn xuất lại chẳng ra gì. Ít ra, phải để cho khán giả thấy một chút khí thế phô thiên cái địa rồi hãy quay đầu bỏ chạy cũng không muộn.
Nghĩ vậy, khóe môi mỗ nữ khẽ nhếch lên một nụ cười đầy gian xảo.
- Ta đã cho phép các người rời khỏi đây sao?
Trương Cao Nghĩa sau khi hạ lệnh rút lui, vừa mới xoay lưng đã nghe bên tai giọng nói lười biếng nhưng lại vô cùng uy lực. Hắn đen mặt, quay lại nhìn:
- Các người đã không muốn trao đổi thì chúng ta đi. Nước giếng không phạm nước sông. Cớ sao ngăn cản làm gì?
- Hắc hắc. Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi. Đầu tiên là các ngươi đột ngột xuất hiện, phá vỡ giấc ngủ của ta, phá vỡ bầu không khí yên bình của ta, quấy rối quá trình ta khảo sát đồ đệ, lại đe dọa đồng đội của ta sợ hãi. Cuối cùng làm ảnh hưởng xấu đến khẩu vị của ta. Trước khi bồi thường, đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Vô sỉ. Quá vô sỉ. Chúng ta chỉ muốn đàm phán hòa bình, vậy mà ngươi lại nói như thể chúng ta gây ra tội lỗi tày trời. Chuyện bồi thường này, nhất định là không thể nào thực hiện.
Trương Cao Thắng tự cho là da mặt đường đệ hắn đã rất dày, nào ngờ, vị cô nương xinh đẹp này da mặt còn dày hơn. Đúng là nhân ngoại hữu nhân a.
Ngay cả đám người Hồ Phượng Nhi cũng không nghĩ đến Trần Hiểu My sẽ bắt bọn người Thần Dược Cư bồi thường. Thế nhưng chuyện bất ngờ hơn còn đợi phía sau. Bởi vì Trương Cao Nghĩa vậy mà chấp nhận. Hắn lạnh lùng nhìn lại đám người Dược Phong Cư và thân ảnh màu lam nhạt vẫn nhàn nhã, ung dung, nén giận vào lòng, lên tiếng:
- Muốn bồi thường thế nào? Nói trực tiếp ra đi.
- Mỗi một lỗi lầm mà các ngươi gây ra, phải bủ đắp bằng 3000 lượng bạc. Các người tổng cộng đến 18000 lượng. Thế nào? Cái giá này quá hời rồi phải không?
Mười tám ngàn lượng. Con số này tuy không nhiều, nhưng mà nhất thời bọn hắn không mang quá nhiều bạc trong người. Biết lấy đâu ra?
- Tạm thời chúng ta không mang theo đủ ngân lượng. Tìm cách khác đi.
Trương Cao Nghĩa đen mặt trả giá, kì kèo.
- Chuyện nhỏ. Các ngươi chỉ cần để lại những cái áo choàng thấy gớm trên người cùng ngọc bội tùy thân. Sau đó có thể ly khai.
A, hóa ra mục tiêu của cô nàng là những bộ trang phục đặc chế của Thần Dược Cư. Cái này tuy quan trọng, nhưng không khó để giao ra, còn ngọc bội tùy thân thì không giao ra được. Ai biết bọn họ sẽ sử dụng nó để gây ra việc gì tổn hại cho lợi ích của Trương Gia và Thần Dược Cư vốn nổi danh với lịch sử lâu đời.
- Áo choàng, chúng ta có thể giao cho cô. Nhưng ngọc bội tùy thân thì không thể. Nếu cô cứ khăng khăng khó dễ, chúng ta không tiếc cá chết lưới rách tới cùng.
Thấy Trương Cao Nghĩa kiên quyết đến vậy, Hiểu My cũng không tiếp tục ép uổng, tuy cô không sợ đánh đấm với bọn chúng một hồi, nhưng mà ép cho chó cùng rứt dậu, tức nước vỡ bờ… thì cũng chẳng có gì hay.
Cuối cùng, Trần Hiểu My đồng ý để hắn viết giấy nợ. Sau đó thì để cho A Thủy tịch thu áo choàng của bọn cai ngục cổ đại. Hắc hắc. Dĩ nhiên, lúc này Thủy thuật của vị thái tử tộc Giao nhân đã có đất dụng võ. Âm thầm hạ chút thứ đặc biệt lên trang phục còn lại trên người họ. Thần không biết, quỷ không hay cũng đã có thể chỉnh chết người à nha.
Sau khi thấy mọi việc đâu vào đấy theo đúng kế hoạch của mình. Trần Hiểu My mới chậm rì rì lên tiếng:
- Được rồi. Các ngươi bây giờ đã có thể rời khỏi đây. Nhưng mà đừng quên giấy nợ này. Sau khi rời khỏi Ngải Lâm, nhớ mang theo ngân lượng đến Mộng Phong Cư giao nộp.
- Chúng ta sẽ ghi nhớ thật kỹ món nợ hôm nay. Sớm muộn gì cũng trả đủ. Nếu ngươi không còn ý kiến gì nữa, xin cáo từ tại đây.
Trương Cao Nghĩa vừa dứt lời thì hừ lạnh, mang theo nhân thủ lập tức rút lui.
Chờ đến khi thân ảnh bọn hắn hoàn toàn biến mất. Hồ Phượng Nhi mới khẩn trương quay sang, trao đổi về quyết định vừa rồi của Hiểu My.
- Trần cô nương. Đa tạ đã giải vây giúp chúng ta. Nhưng không biết cô tịch thu mấy cái áo xấu xí của bọn họ để làm gì?
Trần Hiểu My kêu A Thủy giao mớ vải xanh đen vừa lấy được vào tay của Ngọc Tam Lang. Tỷ đệ Hồ Phượng Nhi và Ngọc Tam Lang còn ngơ ngác thì nghe thấy Hiểu My đề nghị bọn họ tìm hiểu bí ẩn trong mớ áo choàng này xem sao.
Đúng là một câu thức tỉnh hoàn toàn người trong mộng. Cả ba người bọn họ lập tức chia nhau mỗi người một cái, ghì đầu vào quan sát. Sau nửa canh giờ thì người nào người nấy kinh ngạc ngẩng đầu lên. Đôi mắt phát sáng lập lòe, có cảm giác như vừa nắm được một bí ẩn vô cùng trọng đại.
- Quả nhiên là thế!
Trần Hiểu My nghe bọn họ báo cáo lại, chỉ gật gù đánh giá một câu đơn giản cực kì.
………………………………………………………………………….
Một canh giờ nữa lại trôi qua. Lúc này, các đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng lần lượt trở lại Đan Thành.
Nhóm người của Trần Hiểu My đi chầm chậm trở về, không lâu sau đó, họ nghe được tiếng dã thú rít gào, tiếng chém giết xen lẩn những tiếng thét gào vô cùng hoang dại.
- Xem ra, có kịch hay để nhìn rồi. Đại Kim. Ngươi đi trước dò đường. Chỉ cần đứng một bên mà nhìn là được. Còn nếu như tình thế khẩn cấp, có thể tùy tình huống mà ra tay. Khiêm tốn một chút.
- Dạ. tiểu thư.
Đại Kim nhanh chóng tiếp cận nơi diễn ra trận kịch chiến. Vừa tới nơi, hắn đã nhíu chặt cặp mày. Vì trước mặt là một đàn sói lớn đang vây công nhóm năm người. Đây đều là những người mà y từng gặp gỡ, trong đầu cũng có chút ấn tượng. Hình như họ là Tam Kiếm Thánh, đi chung với nhóm người Thảo Minh Đường vào Ngải Lâm.
Tam Kiếm Thánh võ công cao cường, đối phó với đám sói này không quá khó khăn, nhưng mà hai vị công tử Hứa Trọng- Hứa Sơn thì không được may mắn như thế. Hứa Trọng đã bị con sói lớn cắn trọng thương, cánh tay phải gần như đứt rời ra, lủng lẳng một bên. Máu loang dài đáng sợ.
Hứa Sơn thì chân phải cũng đã bị cắn mất một tảng thịt rất lớn. Mùi máu tanh nồng càng kích thích khứu giác và tính hung tàn của đám sói hoang. Chúng lồng lộn nhào lên. Tranh thủ lúc này, ba người tam kiếm thánh phi thân rời đi, ánh mắt hối tiếc và ngập tràn áy náy của lão đại vẫn không làm chậm bước chân của chính hắn. Để lại sau lưng bầy dã thú rít gào và những tiếng hét dài đầy phẫn hận của hai huynh đệ Hứa gia.
Hứa Trọng – Hứa Sơn nhìn nhau lần cuối. Họ đều có thể thấy được sự oan ức, không cam lòng trong đáy mắt cả hai. Nhưng sau đó, tất cả mọi nỗi niềm đều hóa thành hai nụ cười nhẹ bâng.
- Phụ thân. Chúng con đến với người đây.
Lời trăn trối cuối cùng vang lên, họ nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong ập tới. Thế nhưng, mọi chuyện tiếp theo lại xảy ra không như dự định. Họ mở mắt ra nhìn.
Ngây dại!
Toàn bộ đám sói đều đang quỳ rọp trên mặt đất, bốn chân run rẩy, đầu cúi thật thấp, rên lên những âm thanh cầu khẩn, van xin.
Sau đó, như bị điều gì đó sai khiến, bọn sói lần lượt rút lui. Không còn quan tâm đến hai nhân loại đã không còn chút sức lực nào để phòng thân. Cũng chả tức giận vì miếng thịt đã vào miệng còn phải nhả ra, vụt mất.
- Đại ca
- Nhị đệ
Hai huynh đệ nghi vấn, quay sang hỏi lẫn nhau. Họ vẫn không tin được là vừa thoát chết chỉ trong khoảng khắc mà thôi. Thế nhưng, vui sướng nhanh chóng qua đi, cả hai lại phải đối mặt với tình thế hết sức khó khăn. Phụ thân qua đời, hai bọn họ lại trọng thương, làm thế nào để ra khỏi Ngải Lâm này, đó lại là vấn đề vô cùng nan giải.
- Hai người vẫn ổn chứ.
Đúng lúc này, thanh âm nam tử khàn khàn, trầm thấp vang lên. Huynh đệ họ Hứa nhìn lên thì thấy một nam tử trường bào lam nhạt, làn da ngăm đen và ngũ quan chẳng có điểm gì nổi bật, thế nhưng, uy áp phát ra từ trên người hắn lại khiến bọn họ có chút e sợ. Dù chỉ là suy đoán, nhưng họ nhanh chóng khẳng định, vừa ra tay cứu họ, chính là nam tử trước mặt này.
Hứa Trọng một tay ôm lấy cánh tay lung lay sắp sửa rơi xuống. Tiến lại trước mặt Đại Kim, gương mặt tái nhớt yếu ớt nở một nụ cười.
- Đa tạ huynh đệ đã ra tay tương trợ. Ơn cứu mạng, huynh đệ chúng tôi xin nguyện khắc ghi. Nếu kiếp này tới đây, kiếp sau xin tiếp tục báo đáp.
- Ha, báo đáp thì không cần. Chúng ta dù sao cũng gặp gỡ một lần rồi. Hồ Phượng Nhi của Dược Phong Cư và tiểu thư nhà ta là bằng hữu với nhau. Vì thế, ta mới cứu hai người. Đi thôi, ta sẽ đưa hai người đến hội ngộ cùng bọn họ.
Nghe nhắc đến Hồ Phượng Nhi. Hai huynh đệ Hứa Trọng nhìn nhau. Trong trí nhớ hiện lên thanh ảnh một cô nương váy áo màu xanh, lúc đầu, phụ thân Hứa Minh trước lúc vào Ngải Lâm còn kêu bọn hắn ra chào. Không ngờ có thể gặp lại trong tình cảnh thế này.
Phụ thân linh thiên. Tuy không còn trên đời nhưng vẫn quan tâm, che chở bọn họ.
Nghĩ thế, cả hai đau đớn ngập lòng.
Cố nén những giọt nước mắt mặn chát vào trong, hai người khẽ gật đầu với Đại Kim, rồi dắt dìu nhau, chuẩn bị theo Đại Kim đi về phía trước.
- Khoan đã.
Đại Kim lúc này lại ngăn cản họ. Huynh đệ họ Hứa một phen hoảng hốt, chìm nổi. Đang suy nghĩ phải chăng vị đại ca này hối tiếc, không muốn dẫn họ cùng đi.
Ngờ đâu, một bàn tay to lớn xòe ra, bốn viên đan dược tròn bóng, nhẵn nhụi đập vào mắt khiến cả hai kinh sợ vô cùng.
Đây là Đan dược – loại đan dược quý báu trong truyền thuyết. Họ chắc chắn không nhìn nhầm. Nhưng mà vị đại ca này cho bọn họ xem là vì lẽ gì? Thứ quý giá như thế, nếu sở hữu, giấu đi còn không kịp a.
- Vị đại ca này, đây là…
- Dĩ nhiên là đan dược. Hai người mau chóng phục dụng đi. Tuy ta không biết với hai người hiệu quả ra sao, nhưng mà thứ này là tiểu thư cho ta. Chắc sẽ không phải thứ vô dụng.