Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 110: Chương 110: Chu thẩm bưu hãn




Ma Lâm Thành

Trong một toà đại viên vô cùng lớn, tường được xây bằng loại đá xanh cứng rắn. Cây to, đại thụ che một góc sân vuông, bao quanh lấy một thao trường to bằng một sân vận động.

Trên sân, rất nhiều người đang tụ tập. Đa phần là thanh, thiếu niên, đứa lớn chừng hai mươi mấy, ba mươi, đứa nhỏ độ mười mấy tuổi hoa, có nam, có nữ. Bọn chúng được xếp thành hàng và phân chia theo khu vực, theo loại vũ khí hiện đang sử dụng. Trước mắt lũ trẻ, các vị lão sư đang thao thao bất tuyệt, nhiệt tình giảng dạy, huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, kỹ thuật diệt sát đối thủ trong môi trường tự nhiên.

Các huynh đệ trong Thần Võ Binh Đoàn tình nguyện ở lại, đã làm rất tốt nhiệm vụ được giao. Tất cả bọn họ đều mong muốn góp sức mình vào sự phát triển chung của tổ chức. Dù có tiếc nuối vì không được theo lão đại xông xáo giang hồ. Nhưng họ hiểu được thế mạnh và điểm yếu của mình. Vì thế, trong thời gian ở lại, không những chỉ cố gắng hoàn thành thật tốt các nhiệm vụ mà Bào thúc đã giao. Đồng thời, còn tự nhận trách nhiệm huấn luyện đám trẻ con. Mong muốn khi đoàn người Hiểu My trở về, họ có thể ngẩng cao đầu đón chờ một câu khen ngợi.

Bào quản gia lúc này đang chỉ huy những người khác quét dọn trên dưới tổng đàn một vòng thật kỹ từ trong ra ngoài. Ngày nào hắn cũng làm việc này. Hi vọng khi lão đại quay về, mọi thứ đều sẵn sàng, không đến nỗi bó tay, bó chân… Hiểu My tuy là một nữ nhân mà mười ngón tay không dính dầu mỡ, tro bụi. Thế nhưng, bản thân cô lại là một người đặt ra yêu cầu rất cao trong sinh hoạt. Ai ai cũng biết danh.

Chu thẩm – nương tử của Bào quản gia thì loay hoay hướng dẫn các phụ nhân, chuẩn bị bữa cơm trưa cho già trẻ trong binh đoàn.

Trong thời gian này, Chu thẩm đã nhận thêm vài phụ nữ chất phát, hiền lành, hỗ trợ cơm nước, giặt giũ cho các thành viên. Lại bên cạnh Bào thúc một thời gian, Chu thẩm đã ra dáng một nữ thủ lĩnh đầy năng lực.

Thật ra, nếu nói thời gian mà Lão đại không có mặt ở đây, có chuyện chuyện gì nổi bật nhất đã xảy ra thì chính là sự xuất hiện của Bình Mẫn Quân cách đây hơn nửa tháng.

Sáng hôm đó, khi mặt trời vừa lên cao, các nam nhân trong binh đoàn đã ra ngoài làm nhiệm vụ. Chu Thẩm dẫn theo vài phụ nhân ra chợ, mua ít thực phẩm, rau xanh.

Tuy nhiên, khi đến giữa chợ, Chu thẩm lại bắt gặp tràng cảnh một đôi nam nữ đang lôi kéo, giằng co. Người nữ dáng vẻ có chút chật vật, nhưng mà bộ dáng đoan trang, nhan sắc cũng chẳng tầm thường. Vừa nhìn qua cũng biết là cô nương nhà lành chứ không phải những phụ nữ bướm hoa, làm nghề không đoan chính.

Còn tên nam nhân thì gương mặt có chút quen thuộc. Hắn là Trương Đại Bảo, đại nhi tử của Trương chưởng quầy, nhà chuyên buôn bán thịt heo.

Không biết vị cô nương kia xui xẻo thế nào mà đụng phải hắn. Rồi bị hắn lôi kéo, hai người cứ vậy giằng co.

Đáng hận nhất là cả một đám đông bu lại xung quanh, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Thế nhưng, không một ai tiến lên ngăn cản.

Con người a. Đôi khi là động vật máu lạnh. Vô cảm với nỗi đau và bất hạnh của kẻ khác. Tàn nhẫn hơn cả yêu thú trong sơn mạch Ma Lâm. Nhìn thấy một cô nương yếu đuối bị bắt nạt, thế mà họ cứ dững dưng, xem kịch vui giữa chợ.

Nam tử đó luôn mồm nói cô nương kia là một trong các tỷ muội của Bách Hoa Viện. Hắn đã bỏ tiền ra nhưng mà cô nàng này nhận tiền rồi bỏ chạy, không chịu làm tròn phận sự của mình. Giờ hắn kiên quyết buộc cô phải đi theo hắn. Bất chấp nữ nhân khóc lóc phân bua.

Chu Thẩm mới nhìn qua thôi đã biết ngay hắn nói láo, vu oan cho người ta, mưu đồ chiếm đoạt con gái nhà lành chứ nào phải như những lời hắn phun ra vừa nãy.

Máu nóng nhanh chóng nổi lên. Chu Thẩm đi tới trước mặt gã nam tử đê tiện, giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt hắn. Làm cho hắn choáng váng, đám đông ồ lớn, cảm giác chẳng thật chút nào.

Chu Thẩm kéo vị cô nương đang sợ hãi, ngác ngơ ra phía sau lưng mình bảo vệ.

Bình Mẫn Quân đang lúc tuyệt vọng, bi phẫn vì gặp phải đăng đồ tử, lại bởi bản thân là người xa lạ, lời nói chẳng ai tin. Cô đang cân nhắc có nên dùng cái chết để giữ gìn trinh tiết hay không thì đột nhiên được cứu tinh ra tay giúp đỡ. Dù đây chỉ là một phụ nhân nhưng cô lại thấy an ủi vô cùng.

Chu thẩm bưu hãn đứng trước mặt Trương Đại Bảo, hét lớn vào mặt hắn và cả đám người xung quanh.

- Tên đàn ông thối tha này. Ngươi không chạy về nhà báo hiếu mẹ cha. Thân cao mấy thước mà suốt ngày lêu lỏng, bất nạt con gái nhà lành. Ngươi không sợ tổ tông ngươi dưới suối vàng vì tức giận mà đội mồ sống dậy, bóp cổ ngươi à. Đồ đê tiện.

Còn các người nữa. Cả đám dân chúng nhìn thấy tiểu cô nương bị ức hiếp, không cứu giúp mà còn bu lại, chỉ trỏ xem kịch vui. Các người không có lương tâm hay sao? Nếu lỡ một ngày thân nhân của mình cũng rơi vào trường hợp này, lẽ nào các người cũng đứng một bên vỗ tay cổ vũ?

Giọng nói đầy tức giận của Chu thẩm vang lên. Trương Đại Bảo một tay bưng lấy cái má đau rát đứng nghe, mặt càng lúc càng đen lại.

- Mụ già kia, chuyện của ta liên quan gì đến mụ. Ta bỏ tiền ra bao vị cô nương này, vậy thì người này thuộc về ta. Tại sao mụ phải chen vào. Mau về nhà dạy con của mụ đó. Đừng nghĩ rằng mụ là phụ nữ mà ta không dám đánh nha.

Trương Đại Bảo vừa nói xong, bỗng nhiên, bên cạnh hắn, một nhóm phụ nhân khác xông ra bao vây, mặt mày người nào người nấy dữ tợn. Tay lăm lăm mấy cái chày chán bột, giá, muôi gỗ nấu ăn… tưởng như nếu hắn tiếp tục phát ra bất cứ âm thanh nào, tất cả những thứ này sẽ đập lên người hắn không thương tiếc.

Chu thẩm phun toẹt một bãi nước bọt xuống đất. Chỉ vào mặt hắn, mắt đỏ ngầu sòng sọc.

- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Ngươi xem người ta là hạng người gì mà bỏ tiền ra bao.

Sau đó, Chu Thẩm quay sang dân chúng xung quanh, tiếp tục lớn tiếng: Còn các ngươi nữa. Không biết nhân cách của hắn thế nào hay sao? Lời nói rắm thúi vậy cũng tin.

Ta nói cho mọi người hay. Vị cô nương này là cháu gái của phu quân ta. Mới ở xa tìm đến. Ai dám vô cơ gây sự. Mời trực tiếp đến Thần Võ Binh Đoàn.

Lời vừa nói xong, dân chúng liền hối hận, xấu hổ hướng Chu thẩm và vị cô nương này gửi lời xin lỗi rồi quay đi. Mặt Trương Đại Bảo lập tức biến sắc. Thần Võ Binh Đoàn là nơi thế nào a? Cả Ma Lâm Thành không ai không biết. Hắn hôm nay quá xui xẻo rồi. Nhìn thấy vị cô nương xinh đẹp, thân cô thế cô nên mới nổi lòng tham. Ai ngờ đâu người ta lại có chỗ dựa quá to. Hắn chẳng thể nào trêu chọc nổi.

Trương Đại Bảo suy nghĩ đảo qua, hắn quyết định chuồn đi. Nên nhìn Chu Thẩm và mấy người phụ nữ xung quanh, xuống nước dỗ ngọt.

- Vị đại thẩm này. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm. Ha ha … Là ta mắt chó, nhận nhầm người. Ta xin lỗi thẩm. Xin lỗi tiểu muội muội. Ta có thể đi được chưa a?

Vừa thấy hắn muốn trốn, vòng vây nữ nhân xiết chặt, cảnh giác nhiều hơn. Chu Thẩm cười lạnh, liếc mắt khinh thường nhìn hắn.

- Ngươi nói nghe đơn giản nhỉ? Làm ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm của người ta rồi xin lỗi là xong, nếu hôm nay, ngươi không quỳ xuống xin lỗi đàng hoàng, đừng mong rời khỏi đây. Bằng không, chúng ta sẽ tìm đến nhà của ngươi, kêu phụ mẫu của ngươi ra giải thích.

Trương Đại Bảo xanh mét mặt mày. Dù hắn đê tiện. Nhưng mà bắt hắn quỳ gối xuống chân nữ nhân thì hắn còn mặt mũi nào lăn lộn tại Ma Lâm Thành. Chính vì vậy mà hắn liên tục mở miệng xin tha. Hứa sẽ bồi thường cho tiểu cô nương xứng đáng.

Bình Mẫn Quân từ nơi khác đến nên cũng không muốn làm căng thẳng, gây thù chuốc oán với dân bản địa nơi đây. Vì thế, sau một hồi để cho Trương Đại Bảo chật vật, nếm đủ khó khăn thì cũng lên tiếng nói đỡ cho hắn. Yêu cầu hắn khom người, xin lỗi thật to là được rồi. Không cần phải quỳ như thế.

Chu Thẩm thật ra cũng muốn hù doạ Trương Đại Bảo và xem thử phản ứng của vị cô nương này mà thôi. Nếu Mẫn Quân kiên quyết bắt hắn quỳ hoặc ngay từ đầu đã lên tiếng xin tha cho hắn thì Chu thẩm sẽ không nói thêm một lời mà mạnh mẽ bỏ đi.

Nhưng phản ứng của Bình Mẫn Quân quả thật khiến Chu Thẩm rất hài lòng. Bà nhìn sang Trương Đại Bảo, răng dạy một hồi rồi để hắn cui người, xin lỗi công khai.

Trương Đại Bảo ngoan ngoãn làm theo. Sau đó vội vã biến đi. Giống như chỉ cần nhìn Chu Thẩm thêm một lần là hắn sẽ lăn ra chết.

Trương Đại Bảo quanh quẩn một vòng rồi mới dám trở về nhà. Thế nhưng, hắn đâu biết, chuyện xảy ra trên phố đã truyền đến tai cha của hắn.

Trương chưởng quầy tuy là một tên đồ tể, chuyên bán thịt heo nhưng mà hắn cũng là một người khôn khéo, biết tiến, biết lùi.

Vừa nghe hàng xóm nói thằng nghịch tử không nên thân của lão ra đường, cưỡng đoạt con gái nhà lành, mà đối tượng lại là cháu gái của Bào quản gia của binh đoàn Thần Võ.. Lão có cảm giác trời đất quay cuồng, hận không thể đập chết thằng con bất hiếu cho bỏ tức.

Vì vậy mà khi Trương Đại Bảo vừa bước chân vào nhà, đã bị cha của hắn không nói không rằng, trói gô lại như trói heo. Sau đó mang theo hắn và rất nhiều lễ vật đến đại bản doanh của Thần Võ Binh Đoàn bồi tội.

Tất nhiên đây là những chuyện xảy ra về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.