Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 83: Chương 83: Đại nạn Hùng tộc




Lại nói, trong thời gian này, tại phía đông, nơi mặt trời xuất hiện, có một thân ảnh áo tím đang lướt đi giữa bạt ngàn rừng xanh, bốn bề gió lộng.

Càng đi càng lên cao. Càng lên cao thì càng thoát ly khỏi khu vực của những gốc đại thụ cổ kính, lâu năm. Thay vào đó, lác đát khắp nơi là những bụi rậm cây lá tốt tươi, đầu cành điểm tô những chùm hoa bé xinh trắng muốt.

Băng qua một rừng bụi gai cao hơn đầu người, trước mắt xuất hiện một tường thành cao to, hùng vỹ. Đáng ngạc nhiên nhất, tường thành không phải xây dựng bằng đá mà nhìn qua lại như từ đất tạo nên. Nhưng đất này lại kiên cố, vững bền và có khả năng tái tạo nhanh trong chớp mắt. Cho dù có dùng đại bác oanh nó một lỗ thật to thì chỉ mới dợm chân bước lên đã thấy tường thành vẹn nguyên như chưa từng tổn hại. Đây chính là sức mạnh của thổ thuộc tính. Toà thành này cũng chính là Hùng Thành - lãnh địa của Hùng tộc, một trong bốn bộ tộc thú nhân phát triển nhất tại bờ bắc của mảnh thiên địa này.

Lãnh đại gia đối diện bức tường cao hơn trăm trượng, đôi mắt lạnh lùng khẽ nhướng, khoé môi cũng lại câu lên. Sau đó, hắn vận nội công, điểm nhẹ mũi chân, cả người đã vút lên cao rồi vô thanh đáp xuống mặt đất phía bên kia, bắt đầu hành trình điều tra đơn lẻ.

Bình thường, võ công của hắn đã rất cao. Giờ thêm trí nhớ kiếp trước phục hồi, Lãnh Nguyệt công tử thoắt cái như trở về chính bộ dáng của Nguyệt Phu thần lúc còn trên Thiên Huyền Vũ. Tuy nhiên, vị phu thần này cũng rất biết nặng nhẹ, đắn đo. Hắn không trực tiếp đối diện với các tộc nhân lưng hùm vai gấu nơi đây mà chọn ẩn mình, định vừa tìm kiếm thông tin, vừa lần mò đến nơi ở của tộc trưởng, hỏi thăm về Tâm huyết chân long và Hộ Tâm hoa cho Thái Thiếu Nam của Kiếm Phái Vô Cực.

............................................................................................................................................................

Hùng Thành lúc này loạn thành một mối.

Hai tháng nay, án mạng liên tiếp xảy ra. Nạn nhân chính lại là những nhân tài, thế hệ trẻ của bộ tộc. Khi phát hiện thi thể của họ, tất cả đều trở về hình dạng bản thể, huyết dịch cả người bị hấp khô, tinh hạch trong đầu cũng bị moi ra. Cặp mắt trợn lên kinh hãi. Điều này giáng một đòn vô cùng mạnh mẽ vào tâm lý chung của mọi người.

Lão tộc trưởng Hùng tộc một đêm đầu bạc trắng. Mọi người tăng cường đề phòng, lập tổ đội điều tra cả ngày lẫn đêm, nhưng sự vụ đau lòng vẫn cứ thế xảy ra.

Nếu tình hình không thay đổi, e là sớm muộn gì, Hùng tộc cũng sụp đổ, không thể phục hồi.

……………………………………………………………………….

Lãnh Nguyệt trà trộn vào trong thành, chưa đến một ngày, mọi thứ cũng đã hiểu sơ sơ. Hắn hoá trang một chút để thân thể trở nên to lớn, miệng rộng, da ngâm, tác phong thô kệch, hoà vào dòng người qua lại trên phố đông rồi tiến vào một tửu điếm bình dân, thu thập thông tin tình báo.

Âm thanh ồn ào, hỗn tạp liên tiếp truyền vào tai. Lãnh chưởng môn tay nâng chung rượu, nhíu nhíu mày lắng nghe, đầu lại không ngừng hiện lên suy đoán.

Hấp thu huyết dịch và tinh hạch của thú nhân – xem ra đây là hành động của đám yêu thú biến dị siêu cường rồi. Hung thủ không chỉ có một a.

Sau nghi cân nhắc một hồi. Lãnh đại gia quyết định gia nhập vào một đội tuần tra. Hi vọng theo chân bọn họ sẽ phát hiện ra chân tướng.

…………………………………………………………….

Đêm nay không trăng. Cả Hùng thành chìm vào trong bóng đêm tịch mịch. Ánh sáng từ những toà viện nhỏ hai bên không đủ chiếu sáng từng góc phố, con đường. Tộc nhân Hùng tộc vâng theo lệnh tộc trưởng, đóng cửa bế quan, tránh cho bản thân rơi vào nguy hiểm.

Lúc này, một đội tuần tra đang đi lại trên phố vắng hoe. Tên đội trưởng đi đầu mặt đăm đăm nghiêm nghị. Giọng hắn oang oang hướng về gần mười tên tộc nhân ở phía sau lưng.

- Để ý thật kỹ hai bên, thấy bất cứ điểm nào khả nghi cũng phải lập tức báo lên. Nhớ chưa?

- Dạ nhớ, đội trưởng.

Cả đám nam tử Hùng tộc đồng loạt hét vang. Họ đề cao tinh thần, chân đều đặn lướt đi, mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động ở phía trước con đường lẫn hai bên dãy phố.

Thế nhưng, chỉ một khắc sau đó, từ ngay sau lưng họ, ba tiếng hét kinh hoảng vang lên đột ngột rồi trở nên im bặt.

Đội tuần tra lập tức quay lại, phá cửa một tiểu viện nhỏ. Vừa xông vào đã thấy trên sân ba bóng đen bất động nằm dài trên mặt đất.

Tên đội trưởng vội vàng tiến tới, mặt xanh lét, giọng nói cũng run run:

- Chúng ta đến chậm rồi.

Lại thêm ba sinh mạnh đáng quý ra đi. Lãnh đại gia tăng cường đề phòng, dùng ánh mắt tinh tế kiểm tra thi thể một vòng thật kỹ trước sau. Phát hiện một số vết tích khả nghi, bèn vờ vĩnh báo lên cho toàn đội.

- Lúc chúng ta nghe được tiếng hét đã ngay tức khắc quay lại đây. Khoảng thời gian này chỉ vài hơi thở. Vậy mà hung thủ đã kịp lúc ra tay rồi an toàn rút lui, không một ai phát hiện. Điều này thật quá dị kỳ.

Thêm nữa, ngoại trừ đầu lâu vỡ toát, tinh hạch bị móc ra, ta không thấy bất cứ vết thương nào khác trên thân thể nạn nhân. Vậy, hung thủ hấp thụ huyết khí của họ bằng cách nào? Đó là chưa nói, thể trọng của hùng tộc bọn ta tuy không phải lớn nhất trong bộ tộc thú nhân, nhưng cũng không nhỏ. Kẻ nào lại có thể trong vài hơi thở hút khô toàn bộ huyết dịch của một lúc ba người như họ?

Những vấn đề này, các tộc nhân Hùng tộc phát hiện đã lâu. Chỉ là họ không có manh mối để tiếp tục điều tra. Tuy nhiên, Lãnh Nguyệt lại khôi phục ký ức kiếp trước, cẩn thận phân tích một chút đã có thể khẳng định. Đây chính là thủ pháp quen thuộc của bọn Hạt tử, tay sai dưới trướng của Yêu thần.

Hạt tử là một loài yêu thú vô cùng kinh khủng. Mặc dù thể hình nhỏ bé, chiếc lực không cao. Nhưng với khả năng tàng hình cùng sức sinh sản vô địch, bất cứ nơi nào chúng xuất hiện đều không tránh khỏi diệt sát toàn tộc, không sinh mạng nào có thể sống sót, phục hồi.

Mỗi lần hành động. Hạt vương dẫn đầu, vừa xác định con mồi, nó sẽ nhanh chóng dùng những cái chân sắc bén vô địch của mình, chẻ đầu lâu, đoạt tinh hạch đối phương. Sau đó, đám Hạt tử sẽ ngay vết thương tràn vô, hấp thụ máu huyết con mồi khi còn nóng hổi. Cả ngàn con cùng lúc tranh nhau, không đến vài hơi thở thì mấy xác khô cứ thế hình thành.

Trước khi rời đi, chúng sẽ đẻ trứng lại trong thi thể nạn nhân. Đợi đến ngày trăng tròn, mấy vạn trứng sẽ phá vỏ, Hạt tử mới được sinh ra. Cứ thế tiếp tục diệt sát khắp nơi. Cho đến khi không còn sinh mạng sống nào, chúng sẽ kéo đi nơi khác.

Hai vạn năm trước, trong cuộc chiến giữa các vị thần. Bọn Hạt tử này tưởng đâu đã chết hết dưới thần hoả phượng hoàng. Ngờ đâu, thời điểm này lại bất thình lình xuất hiện. Xem ra, Yêu thần đã chuẩn bị không ít thủ đoạn để ngăn cản bước tiến của Hiểu My.

Lãnh Nguyệt làm bộ hoảng sợ, nói ra một ít thông tin. Tên đội trưởng vừa nghe, ánh mắt đã sáng lên. Hắn vội vã kéo Lãnh đại gia đi gặp tộc trưởng, đây có thể là hi vọng của toàn bộ tộc nhân.

Nửa canh giờ sau. Trong một cung điện lớn tại trung tâm Hùng thành. Lãnh đại gia đang đứng đối diện cùng tộc trưởng. Xung quanh là các trưởng lão Hùng Tộc. Hắn chầm chậm mang sự việc có liên quan lần nữa nói ra.

Cao tầng Hùng tộc hết sức ngạc nhiên. Họ trước giờ chưa từng nghe qua loài yêu thú Hạc Tử tại bờ bắc hay cả Huyền thiên đại lục. Hơn nữa, lời nói phiến diện của một người, thật khó lòng tin được.

Các trưởng lão xôn xao nhìn về vị tộc trưởng đang nhắm mắt lim dim trên chiếc ghế lớn giữa đại điện. Một lúc sau mới thấy lão nhân gia nhướng mắt, mở lời. Nhưng câu đầu tiên thốt ra là cho tất cả bọn họ ra ngoài, chỉ để lại mỗi Lãnh Nguyệt trong bộ dáng hoá trang tự cho là xuất quỷ nhập thần, không ai phát hiện.

Nhìn cánh cửa đại điện nặng nề đóng lại. Vị tộc trưởng đưa ánh mắt có sức xuyên thấu cao độ, quét lên thân ảnh tên tộc nhân nhàn nhã đứng trong sảnh, thẳng tắp bóng lưng. Giọng ông ấy trầm trầm:

- Ngươi, thật ra là ai?

- Tộc trưởng, ta chỉ là một tộc nhân bình thường của Hùng tộc a.

Lãnh đại gia giả hồ đồ trả lời.

- Đừng hí lộng ta. Tuy ta đã già, nhưng đầu óc cũng không phải phế vật. Toàn bộ Hùng tộc này, không một ai biết chuyện về Hạt tử. Loài yêu thú này đã biến mất theo dòng lịch sử mấy vạn năm. Ngươi chắc chắn thân phận không tầm thường. Ta quan tâm nhất lúc này, đó là Ngươi đến Hùng tộc ta nhằm mục đích gì? Tại sao không trực tiếp dùng chân diện thật mà phải giả đò, hoá trang như vậy?

Lãnh Nguyệt buông xuống vẻ cà lơ phất phơ khi nãy. Ánh mắt cũng trở nên sắc bén, nghiêm nghị. Dịch chuyển các khớp xương, cơ thịt trong thân thể, chẳng mất chốc, một dung nhan yêu nghiệt nam tử đã xuất hiện trước mắt vị tộc trưởng già.

Tộc trưởng ngỡ ngàng bởi sự biến hoá của thân ảnh đối phương. Hồi sau, ông đứng lên, giơ tay ra làm một tư thế mời. Rồi ông đi trước dẫn đường, họ tiến sâu vào lòng đất bên trong đại diện.

Khi cánh cửa thạch động của mật thất được mở ra. Lãnh Nguyệt công tử che giấu đề phòng, theo vị lão nhân Hùng tộc bước vào bên trong. Vừa nhìn thấy những bức tranh treo trên bốn phía vách tường, một cảm giác ngạc nhiên lập tức dâng lên không thể nào ngừng lại.

Đó là chân dung Hoan hỉ thần cùng thập nhị đại tướng của hai vạn năm trước. Trên chiếc bàn độc nhất giữa căn phòng còn có một cuộn da yêu thú được luyện chế thành di chỉ tổ tiên, cạnh bên là một quyển sách thật dày. Lãnh Nguyệt nhìn thấy trên bìa sách bốn chữ vàng rực: Huyền Thiên kỳ sử.

Tộc trưởng dừng chân trước chân dung rất giống vị nam tử trước mặt. Sau, lão quay lại, cung kính vòng tay, khom người thật sâu trước mặt Lãnh đại gia:

- Tộc trưởng Hùng tộc đời thứ 20. Bái kiến Nguyệt tướng quân.

Lãnh Nguyệt ra hiệu cho lão đứng dậy. Sau mới dịch chuyển một vòng, quan sát các bức chân dung. Hồi ức của hắn đang trở về với cuộc đại chiến của Thần hơn hai vạn năm về trước.

Tộc trưởng im lặng chờ đợi, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra.

Thời gian cứ thế trôi đi. Thật lâu sau, tiếng nói thanh lãnh của Nguyệt phu thần mới nhàn nhã cất lên, phá vỡ bầu không khí chẳng chút tự nhiện giữa hai người hiện tại.

- Hoá ra, đây chính là nội tình thật sự của Hùng tộc tại Huyền Thiên đại lục. Xem ra, Yêu thần chọn ra tay với Hùng tộc cũng không phải sự ngẫu nhiên mà là có mục đích rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.