Giọng nói khàn khàn của Ngân Nguyệt Xà vang lên. Nó nhìn hồng y nữ nhân, miệng phát ra âm thanh khặc khặc.
- Bái kiên Ngân hộ vệ.
- Ha ha, xem ra nha đầu ngươi khôi phục cũng khá tốt.
- Dạ, cũng chỉ là một chút ký ức rõ nét, còn lại đều rất mơ hồ.
Đông Phương Nhược cung kính trả lời.
Kim Phượng chướng mắt cái vẻ đắc ý, vênh váo của xà xương. Đá một cước vào thân thể thon dài của nó trên mặt đất. Tiểu Bạch bị đau la lên làm mọi người thư giãn một phen. Ha ha. Thì ra đây là nghĩa đen của câu nói: Cười trên nỗi đau của người khác. Quả nhiên thoải mái nha!
Lúc này, Đông Phương Nhược tiến tới trước mặt Hiểu My, cung kính mở lời:
- Sư phụ, Lạc phu thần vẫn không biết bí mật thân thế của mình, chúng ta có nên nhắc nhở ngài ấy không?
- Cứ để mọi chuyện tự nhiên. Đôi khi không biết mới là hạnh phúc. Hơn nữa, tạm thời hãy gọi ta là Hiểu My hoặc Trần cô nương. Ta cũng gọi cô là Đông Phương thành chủ. Vậy thuận tiện hơn.
Hiểu My chầm chậm trả lời. Đối với Lạc Vô Trần, tuy quen thuộc nhưng tình cảm vẫn chưa sâu sắc. Cô không muốn vác trên vai thêm một gánh nặng cảm tình khó lòng trả được.
Tiếp theo, chủ đề của cuộc thảo luận tập trung vào chuyến khởi hành đến Bạch Nhật Thành.
Từ Đông Phương Nhược, Hiểu My nhận được thông tin, đường phi hành xuyên qua Huyền Hải vô vàn nguy hiểm, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều yêu thú tập kích giữa chừng. Đây là nguyên nhân mà mỗi năm, không ít thú nhân vượt biển đến bờ nam này, nhưng đặt chân đến được thành Hư Không lại không có bao nhiêu. Đa phần đều chôn thân dưới đại dương bao la, làm mồi trong bụng các loài hải tộc. Vì thế, sử dụng truyền tống trận của Lữ Gia là biện pháp an toàn nhất cho cả đội.
Nhắc đến thú nhân, Hiểu My nhớ ngay đến các tỷ muội Bách Hoa viện tại Ma Lâm Thành và tạo hình đặc biệt của bản thân ở Sơn cốc thần bí kia. Suy nghĩ một thoáng, cô mới lựa lời dò hỏi:
- Đông Phương thành chủ, nghe nói bộ tộc thú nhân sống ở Tây Phương Thành khá đông, vậy cô quản lý họ thế nào, rồi vấn đề nhân sủng là họ tự chủ trương hay có báo qua cô và những người quản lý của thành Hư Không nắm rõ?
- Dạ, mỗi thú nhân đến Hư Không Thành đều phải đăng ký, để lại tư liệu cụ thể. Bên cạnh đó, mọi hoạt động của họ đều có sự giám sát âm thầm của các thành viên lãnh đạo Hư Không Thành. Nếu hoạt động của họ đe doạ đến trật tự kỷ cương hoặc gây thiệt hại về nhân mạng, sẽ bị trục xuất về bờ bên kia Huyền Hải.
Về chuyện nhân sủng, họ cũng khai báo để lập hồ sơ. Nhưng có một số người lén lút thu mua qua môi giới, chỉ là số lượng chắc không nhiều.
- Họ đối xử với nhân sủng thế nào? Ta nghe nói có rất nhiều cô nương bị chà đạp thê thảm, sống không bằng chết?
- Bình thường, Thú nhân đối xử với nhân sủng không đến nỗi quá tệ. Nhưng cũng có vài trường hợp vượt quá phạm vi chấp nhận. Những trường hợp đó, nếu bị phát hiện sẽ được tố cáo lên trên, chúng tôi sẽ có đoàn thẩm tra và đưa ra biện pháp xử lý nhằm bảo vệ quyền lợi cho nhân tộc.
Đông Phương Nhược nghiêm túc giải đáp tất cả các nghi vấn của Hiểu My. Những người khác thì im lặng, lắng nghe hai nữ nhân chuyện trò qua lại.
Hiểu My tập trung phân tích thông tin nhận được. Cặp mày nhíu chặt, muốn đụng vào nhau. Lát sau, cô mới từ từ lên tiếng.
- Vậy khoảng 15 năm trước, Hư Không thành có trục xuất thú nhân nào không?
- Dạ, chuyện này xin chờ đệ tử tra lại. Sau đó sẽ cho ngài câu trả lời chính xác nhất.
Mọi người nhìn nhau, gật đầu.
Vừa lúc Lạc Vô Trần tiến vào, thông báo về việc an bày cho các huynh đệ của Binh Đoàn thần võ. Sau đó, họ cùng nhau dùng cơm trưa, rồi chia nhau về phòng nghỉ. Hiểu My hẹn mọi người chiều nay du ngoạn Hư Không Thành trước khi đến phủ thành chủ của Đông Phương Nhược.
…………………………………………………………………
Buổi tối, ánh trăng vằng vặc soi xuống thế gian, Hư Không Thành khoác lên mình một màu vàng non huyền ảo. Phố phường càng về khuya lại càng trở nên tấp nập khác thường. Đây là thời điểm để Á nhân và thú nhân hoạt động. Họ cũng đi lại, trao đổi, bán buôn.
Tỷ đệ Hiểu My cùng hai vị sư huynh của Vô Cực kiếm phái đang có mặt tại một khu chợ của bộ tộc thú nhân nằm ở phía bắc Hư Không Thành.
Lạc Vô Trần dẫn bọn họ đến gặp một vị bằng hữu. Nghe nói người này là thần thú Hắc Viên tu luyện hoá hình.
Bộ tộc Hắc viên là một trong các bộ tộc linh trí cao nhất. Vì thế, mặc dù không phải thần thú phi hành, nhưng họ vẫn tìm được cách để đến được thành Hư Không. Chỉ là cái giá phải trả cũng tương xứng với những gì nhận được.
Bốn người bọn họ dừng chân trước một tiểu viện đèn đuốc sáng trưng. Trên bảng hiệu bằng gỗ treo trước cửa có khắc năm chữ đỏ rực: Hùng Viên đại lạc viện.
Đọc cái tên, Hiểu My rất đỗi tò mò.
Lạc Vô Trần nhìn biểu hiện của cô, nhẹ giọng giải thích.
- Vị bằng hữu này là một người khá hài hước. Chỉ thích làm theo ý mình. Huynh ấy có sở thích sưu tầm các loại công pháp của nhân loại và trao đổi bằng tinh hạch yêu thú hoặc thiên tài địa bảo tương đương. Nếu sư muội muốn giao dịch với thú nhân thì huynh ấy là một lựa chọn đáng tin cậy.
- Hả, được Vô Trần sư huynh không ngừng nói tốt, vị bằng hữu này quả nhiên đáng để kết giao nha. Lữ Tuấn hài hước mở lời.
Vô Trần cười nhẹ, dẫn mọi người vào trong. Tiến thẳng đến chính sảnh của tiểu viện.
Vừa qua khỏi cửa, đã thấy giữa phòng bày một mâm thức ăn, hai vò rượu to và mấy cái bát cỡ lớn. Vô Trần ngồi xuống. Tự nhiên đổ rượu ra bát, đặt trước mặt đám Hiểu My. Giọng hắn ấm áp vang lên:
- Mọi người không cần câu nệ. Gia chủ đã chuẩn bị sẵn sàng, ta không nên khách sáo làm gì.
- Phong cách thật đặc biệt nha. Hiểu My chậc lưỡi đánh giá.
Các đệ tử Vô cực kiếm phái hồ hởi ăn uống, đàm đạo. Đang lúc cao trào thì từ bên ngoài, một bóng dáng to lớn vọt vô. Giọng nói ầm ầm vang dội:
- Cuối cùng ta cũng thành công. Ha ha ha. Ha ha ha….
Vừa dứt tràng cười, thân ảnh màu đen ấy đã lao đến cạnh bên Lạc Vô Trần, khuôn mặt vuông vức ngập tràn kích động.
- Huynh đệ, xem ra huynh đã mang vận may đến cho ta rồi. Ta đã nghiên cứu Hầu Nhi Tửu này mấy mươi năm. Vậy mà hôm nay, vừa đúng lúc mọi người tới thì điều chế thành. Đến đến, ta mời mọi người nếm thử?
- Hầu Nhi Tửu – Giọng nói Trường An đầy kinh ngạc. – Nghe nói đây là loại linh tửu có thể tăng cường sức mạnh và sinh lực cho thú nhân lẫn loài người?
Chủ nhân toà tiểu viện lập tức quay sang nhìn người vừa lên tiếng.
- Á nhân? Ha ha ha ha. Tiểu đệ này đúng là hiểu biết không tệ. Mọi người đã là huynh đệ của Lạc lão huynh thì cũng là huynh đệ của ta. Hùng A Đại ta vậy là có thêm nhiều bằng hữu mới rồi.
Nói rồi, Hùng A Đại ngồi xuống ghế chủ vị bên cạnh Lạc Vô Trần. Nâng niu bình rượu bằng gỗ trên tay, rót vào bát từng người một.
Hiểu My nhấp thử một ngụm, khoang miệng lập tức tràn ngập hương thơm, cảm giác ấm nóng lan truyền khắp tứ chi bách hải, cả người như tăng thêm một tia sức mạnh.
- Hảo tửu. Hùng đại ca. Hầu Nhi Tửu của huynh đúng là tuyệt thế linh tửu nha. Nếu có thể vừa thưởng thức, vừa múa Tuý quyền thì cũng có thể vô địch thiên hạ chứ không phải chơi nha.
Nhìn cặp mắt lấp lánh ánh sáng của Hiểu My, Hùng A Đại không cần suy nghĩ, lập tức mở lời.
- Muội chính là Trần Hiểu My rồi. Ta đã nghe Lạc Vô Trần giới thiệu về muội. Người quả nhiên thú vị.
- Quá khen, quá khen. Mỗ nữ khiêm tốn đón nhận. Sau đó, nghe Hùng A Đại tiếp tục lên tiếng.
- Hiểu My muội tử, vừa nghe muội nói đến Tuý Quyền. Đó là loại võ thuật như thế nào? Ta thật tò mò nha.
Hiểu My cố gắng lục lọi trí nhớ từ kiếp trước. Một lần xem phim võ thuật Trung Quốc, Hiểu My rất thích cách đánh võ say mang đậm chất hài này. Vì thế đã tốn không ít thời gian lướt web, tìm hiểu thông tin.
- Tuý quyền, còn gọi là Tuý bát tiên quyền, là loại võ thuật được sáng tạo ra dựa vào giai thoại của tám vị tiên nhân luôn sống tiêu dao cùng năm tháng. Khi uống rượu, múa võ, đánh kiếm đều hình say và ý say. Đặc biệt, khi luyện loại võ thuậy này là càng say, đánh càng hay, thân ảnh, cước bộ linh hoạt, biến ảo không ngừng khiến địch thủ vô phương chống đỡ.
- Hả? Có loại võ công tuyệt diệu đến vậy sao? Cả bốn nam nhân hưng phấn tột cùng.
- Quả thật, nếu trên đời có loại võ công như muội nói thì quá hợp cho đám nam nhân như bọn huynh rồi. Lạc Vô Trần chậm rì rì lên tiếng, sau đó, đón nhận một tràn vỗ tay của các sư huynh đệ.
Hiểu My tiếp tục thưởng thức Hầu Nhi Tửu mà Hùng A Đại châm thêm trong bát, ngoác miệng, gật đầu xác nhận: Có, có. Hình như muội còn nhớ được ca quyết của môn võ này nữa.
- Thật sao? Hùng A đại sáp vô. Thân hình to lớn còn hơn cả nhị thúc Ngạo Thần Quân hoàn toàn che lấp bóng dáng mảnh mai của nữ nhân đã bắt đầu loạng choạng.
- Hiểu My, ca quyết như thế nào? Lữ Tuấn cũng không dằn được mong muốn trong lòng, vội vàng lên tiếng hỏi.
Mỗ nữ đặt bát rượu lên bàn, dùng tay vỗ vỗ trán, cố tập trung nhớ lại phần ca quyết Tuý Tửu quyền mà cô đọc được trên trang mạng. Một thoáng sau mới ngẩng đầu, miệng ngâm nga khe khẽ: “Đảo điên nuốt nhả, nổi chẳng ngã. Ngất ngưởng té thúc lật lăn khéo. Lăn tiến mà cao, lăn ảo diệu. Tùy thế sấp ngửa người khó theo“.