Nghe được tin báo của gã sai vặt, đoàn người rồng rắn kéo nhau đến khách phòng dành cho Hiểu My trước đây.
Vừa đặt chân qua cửa, đã thấy thân ảnh áo xanh đen ngay ngắn ngồi đợi. Gương mặt tuyệt sắc vẫn còn tái nhợt nhưng cả người lại toát ra một khí thế áp đảo chúng nhân. Chỉ là trong số những chúng nhân đó, không bao gồm nhóm người vừa xuất hiện.
Lãnh gia nhanh chóng đứng lên:
- Tuy không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng chắc mọi người cũng đoán ra. Lãnh Nguyệt ta xin đa tạ ơn cứu mạng của chư vị.
- Kim Phượng bái kiến Nguyệt phu thần.
Kim hộ vệ bước tới hành lễ, chính thức thừa nhận thân phận của hắn, đồng thời buộc hắn vào cùng một chiến tuyến với bọn Hiểu My.
Lãnh Nguyệt là nhân vật nào, sao lại không hiểu ý tứ trong câu nói của nữ nhân áo vàng trước mặt. Hắn ưu nhã đáp lời.
- Ta còn phải đa tạ tâm huyết của Kim Phượng cô nương. Nếu không có nó thì ta e rằng đã hoá thành người thiên cổ. Lần này khiến nhiều người quan tâm, vất vả vì ta như vậy. Ta rất cảm kích trong lòng.
- Ha ha ha. Dù sao cũng là người trong nhà. Khách sáo làm gì. Đến đây, tất cả ngồi xuống đi. Có gì từ từ nói. Đứng thế này ta cũng mỏi chân a.
Hùng A Đại ngoác miệng cười, vỗ vai Lạc Vô Trần vài cái rồi tự nhiên đi lại bàn, chọn một vị trí thích hợp ngồi xuống.
Đợi tất cả đền yên vị, Trường An mới quan sát thật kỹ bệnh nhân của hắn, lo lắng hỏi thăm.
- Tình hình Lãnh chưởng môn khôi phục thế nào? Có cần ta khám lại không?
- Đệ gọi ta là Lãnh đại ca được rồi. Gì mà chưởng môn ở đây. Nghe hơi xa lạ.
- Đúng vậy, đúng vậy. Cứ gọi huynh ấy là Lãnh đại ca đi. Nghe thân thiện hơn nhiều. - Giọng Hiểu My lanh lảnh vang lên. Sau đó, nhìn sang Kim Phượng, nháy mắt ra hiệu.
Kim Phượng nhìn một vòng, sau đó, đôi mắt màu vàng dừng lại trên thân ảnh vị phu thần mới nhập bọn, có chút nghi ngờ lên tiếng:
- Lãnh công tử, ký ức kiếp trước đã khôi phục thế nào?
- Hơn phân nửa.
Giáo chủ Hắc Nguyệt Phái chắc chắn trả lời. Trong quá trình hôn mê, thần hồn của hắn như lạc vào một không gian hoàn toàn xa lạ. Nơi này, thảm thực vật, tài nguyên phong phú, linh khí dồi dào.
Người ta không chỉ tu luyện đao kiếm mà còn có thể hấp thụ linh khí, thay đổi thể chất cơ thể, đạp lên một con đường hoàn toàn khác biệt để tiến tới tiên đạo, siêu thoát thế nhân.
Linh hồn hắn du đãng qua nhiều nơi, chứng kiến nhiều phàm nhân vì độ kiếp thất bại mà thân thể hoá tro tàn. Hắn cũng thấy nhiều kỳ tài toả sáng, vụt lên như tinh tú giữa đêm. Họ trải qua gió tanh mưa máu, từng bước trưởng thành rồi chạm tới đỉnh cao. Vô số “Thần” liên tiếp xuất hiện nối tiếp nhau, kéo theo một thời kì thịnh vượng huy hoàng cực kỳ ngắn ngủi.
Tiếp theo là tràng diện vô cùng kinh khủng. Chiến tranh xuất hiện ở khắp mọi nơi. Tu sĩ chết đi còn hơn xác của yêu thú trong trận thú triều ở Tây Phương Thành, nơi hắn đang cai trị.
Tu sĩ ngã xuống, Thần cũng ngã xuống. Thiên địa run rẩy từng hồi.
Rồi hắn thấy được một nhân vật giống y chang hắn, được gọi là Nguyệt. Một trong mười hai đại tướng dưới trướng của Hoan Hỉ Thần.
Nguyệt là người có pháp thuật cao nhất, võ công lợi hại nhất. Tuy thế, lúc nào hắn cũng lạnh lùng, xa cách với các huynh đệ, kể cả với nữ nhân ngự ở trên cao.
Hắn thấy Nguyệt đau khổ chôn giấu sự ái mô của bản thân với vị nữ thần lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan, hết lòng vì những người mà nàng nhận định. Kể cả những lúc nàng không hề câu nệ, nhìn thẳng vào ngọc diện của mỹ nam, vờ vĩnh trêu đùa.
- Nguyệt! Ngươi nên thường xuyên xuất hiện trước mắt ta. Sắc đẹp có thể thay cơm a.
Mọi chuyện tự nhiên phát triển. Hoan Hỉ thần dẫn dắt mọi người vượt qua trận chiến kéo dài đằng đẵng. Đến lúc tồn tại ngang hàng cùng ba vị thần khác của Thiên Huyền Vũ bao la.
Rồi hắn thấy Hoan Hỉ thần đứng giữa tinh không, mắt đỏ hồng, lòng đớn đau vô vọng. Tuy thế, nàng vẫn ngạo nghễ nhìn Yêu Thần và Tà Thần đối diện, chua xót mở miệng cười.
- Ha ha ha. Các người ép ta thái quá. Muốn chiếm đoạt lãnh địa của ta, muốn phá huỷ tiên đạo của ta… ta không nói. Nhưng Yêu thần ngươi, không nên đánh chủ ý vào mười hai đại tướng và những người quan trọng nhất với ta.
Nói rồi. Hoan Hỉ thần cuối đầu nhìn xuống. Trên mặt đất, thập nhị đại thần trọng thương, bốn đệ tử thì hấp hối thở ra. Cả một vùng hoàn toàn đổ nát. Vô số thi thể chồng chất lên nhau. Trong đó, có không ít gương mặt mà cô vô cùng quen thuộc.
Linh hồn Lãnh Nguyệt nhìn tràng cảnh đó mà trái tim vô ảnh như muốn nứt toát ra. Trước mắt hắn, Nguyệt và các đại tướng khác đầy tuyệt vọng, vô lực nhìn Hoan Hỉ thần trên môi cong khẽ một nụ cười dịu dàng với họ.
Sau đó, Hoan Hỉ thần tập trung tất cả pháp lực cơ thể, cống hiến sinh mạng mình, dùng tuyệt chiêu mạnh nhất đánh về phía kẻ thù.
Tà Thần và Yêu Thần thi triển chiêu thức đáp trả. Tuy nhiên, Hoan Hỉ thần bản thân sở hữu thần lực kinh thiên, sức mạnh bạo phát lại cộng thêm thiêu đốt huyết dịch, sinh khí đến tận cùng nên họ vô phương chống đỡ.
Cả hai trúng phải đòn tự sát của Hoan Hỉ thần thì thân thể trọng thương, bị hất tung ra xa cả ngàn trượng. Té nhào trên mặt đất, khù khụ ho lên, thần huyết tràn ra nhuộm lên cỏ cây một màu vàng kim chói mắt.
Hoan Hỉ Thần giữa không trung, nhìn về phía họ. Giọng suy yếu, mỉa mai cười.
- Thiên Huyền Vũ từ nay tách biệt với Huyền Thiên Đại Lục. Hoan Hỉ thần ta nguyện dâng hiến sinh mạng mình dẫn nhập luân hồi. Hai vạn năm sau, món nợ hôm nay ta sẽ chính mình đòi lại. Ha ha ha….
Tràng cười kết thúc cũng là lúc thân thể của vị nữ thần cao thượng hoá thành muôn vàn điểm sáng trôi nổi, hoà nhập vào toàn bộ lãnh địa của cô. Những điểm sáng mang theo thuật pháp hồi sinh ngấm sâu vào thân thể của bốn vị đồ đệ và thập nhị phu thần.
Bầu trời rung chuyển, mặt đất nức ra theo những rảnh sâu vô tận. Huyền Thiên Đại Lục tách mình khỏi cơ thể mẹ. Bắt đầu hành trình phiêu bạt vô định của nó trong dãy Ngân Hà.
Dưới sức mạnh chữa trị của thuật hồi sinh. Thiên địa lần lượt phục hồi. Bốn vị đệ tử và mười hai chiến tướng nhanh chóng ngồi dậy. Họ ngơ ngác nhìn nhau, đáy mắt mông lung, mờ mịt.
Hình ảnh trước mắt Lãnh Nguyệt lại thay đổi. Hắn thấy 12 đại tướng đưa ra giao ước bí mật rồi đồng loạt quyên sinh, dẫn nhập luân hồi tìm kiếm nữ thần của họ. Hẹn nhau hai vạn năm sau gặp lại, tiếp tục kề vai chinh chiến, báo thù.
………………………………………………………………………..
Hồi ức của Lãnh Nguyệt công tử tuy không trọn vẹn. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để hắn nhận ra Lữ Tuấn cùng Lạc Trần. Trước đó, hắn chỉ biết được thân phận của Hiểu My qua câu chuyện của tứ đại chưởng môn trong đại hội giao lưu. Nhưng vì hắn luôn che mặt nên bốn đại đệ tử này cũng không biết hắn là Nguyệt của kiếp trước chuyển kiếp đầu thai.
Giờ thì tốt rồi. Lãnh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhõm.
Kim Phượng nhìn sắc thái của hắn, nhanh chóng đoán được hắn nghĩ gì trong lòng. Cô âm thần truyền âm cho vị tuyệt đại soái ca nhắc nhở:
- Thật ra, chỉ có ngài mới nhớ lại chuyện trước đây thôi. Lạc Trần và Lữ Tuấn, kể cả chủ nhân vẫn mơ hồ, không rõ. Họ muốn mọi thứ tự nhiên tiến triển, vạn sự tuỳ duyên. Cho nên, ngài cũng không nên dựa vào trí nhớ đời trước mà vi phạm giao ước bí mật giữa các phu thần.
Lãnh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn cô, sau nhìn một vòng bọn người Lữ Tuấn, Hiểu My. Hắn gật đầu đồng ý. Vạn sự tuỳ duyên. Đây cũng là công bằng cho những người còn lại.
- Nếu đã là người một nhà, chúng ta cũng không cần khách sáo tới lui. Lãnh đại ca. Hiện tại thân thể của huynh vẫn còn suy yếu. Cứ an tâm mà nghỉ ngơi tại đây. Khi nào chúng ta khởi hành đi bờ Bắc Huyền Hải sẽ báo trước với huynh một tiếng.
Lữ Tuấn thân thiện mở lời, lấy tư cách chủ nhà, hắn rất hoan nghênh vị chưởng môn của Tây Phương Thành ở lại.
- Khi nào mọi người đi?
- Chưa biết. Nhanh thì ba tới năm ngày, nhiều thì mười bữa nửa tháng. Ta định sắp xếp lại toàn bộ gia tộc trước. Hơn nữa, truyền tống tận của Lữ Gia cũng đã trải qua vô tận thời gian, hư hỏng ít nhiều. Ta và các trưởng lão đang nghĩ cách sửa chữa.
Nghe nhị sư huynh nói vậy, Hiểu My và mọi người im lặng gật đầu.
Lãnh Nguyệt tập trung minh tưởng tình trạng bản thân. Sau, dứt khoát lên tiếng:
- Ta sẽ đồng hành cùng mọi người. Chia cách 2 vạn năm rồi. Giờ mới được gặp lại, tất nhiên không thể lại để lỡ thời gian.
- Hoan nghênh huynh gia nhập.
Hiểu My hề hề cười. Có một tuyệt sắc giai nhân võ công cao cường như vậy đi theo. Vừa vui mắt lại thêm an toàn cho cả đội a.
- Vậy bây giờ đệ cũng tranh thủ bào chế ít dược liệu và chuẩn bị ít bảo đan cho mọi người. Trường An nói xong, đứng dậy ra ngoài.
Hùng A Đại nhìn theo thân ảnh áo trắng của vị đệ đệ á nhân, hắc hắc cười khen ngợi: Nói là làm liền, đây đúng phong cách của ta. Chư vị, ta cũng phải tìm chút rượu ngon để luyện tuý quyền đây. Có ai muốn đồng hành không?
Vừa dứt lời, bóng dáng của hắn đã loé lên, xuất hiện ngoài cửa. Lạc Vô Trần lắc đầu cười đuổi theo.
Mọi người lần lượt giải tán. Để lại mình vị lão đại Hắc Nguyệt Phái ngơ ngẩn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi. Ánh mắt xa xăm chìm vào khoảng ký ức hằn sâu vừa nhớ lại.
Hai vạn năm, ta lại trở về.