Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 88: Chương 88: Thái tử




Ba người Hiểu My đi theo tên tộc nhân dẫn đường, một vòng tham quan Thuỷ cung dưới đáy biển. Bộ dáng của họ rất thoải mái, ung dung. Thật giống như mục đích chính của lần này là du lịch chứ không phải tìm kiếm tinh huyết Chân Long. Điều này làm cho thám tử hồi báo của Tú Cơ trưởng lão vô cùng kinh ngạc.

Lòng vòng hết nửa ngày vẫn chưa được một góc nhỏ lãnh địa của Giao nhân tộc. Hiểu My cảm thấy đôi chân bắt đầu tê mỏi. Mỗ nữ quay sang, mỉm cười với tên hướng dẫn viên bất đắc dĩ nhưng rất nhiệt tình hôm nay.

- A Thuỷ, nơi này có tửu điếm hay hàng quán thức ăn gì đó không? Ta muốn nghỉ ngơi tí xíu.

A Thuỷ nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt Hiểu My, bất giác, mặt hắn đỏ lên, ngẩn ngơ trong thoáng chốc. Nhân loại này tuy nhan sắc cũng thuộc dạng trung bình so với các mỹ nữ của tộc Giao nhân. Nhưng mà tính tình rất hào sảng, sinh động chứ không phải một bộ dạng mềm oặt như nước xuất hiện trên người các đồng tộc của hắn từ trước tới nay. – A Thuỷ âm thầm đánh giá trong lòng.

Nếu Hiểu My biết hắn nghĩ gì, chắc hẳn cô sẽ không ngần ngại đạp một phát vào tiểu đệ đệ của hắn. Xúc phạm nhan sắc khiêm tốn của phụ nữ là một tội lỗi không thể thứ tha a.

- Đi qua cánh đồng tảo xoắn phía trước, chúng ta sẽ đến với An Lạc Viên. Nơi đấy có rất nhiều hàng quán ẩm thực vô cùng phong phú, đa dạng. Nhiều nhất vẫn là những món đặc sản của bộ tộc chúng tôi. Cạnh bên An Lạc Viên là Trao đổi đường. Ý nghĩa như tên gọi. Đó là nơi mua bán, trao đổi hàng hoá lớn nhất tại Thuỷ Cung. Mọi người có thể dùng tinh thạch hoặc tinh hạch yêu thú để đổi lấy vật phẩm mình cần.

Nghe hướng dẫn viên tự hào giới thiệu, trong lòng Hiểu My như bị mèo cào. Tê tê ngứa ngứa. Trời ạ. Đúng với sở thích của cô rồi. Ăn uống xong thì mua sắm. Cũng may, một đường bôn ba, cái gì có thể thiếu chứ tinh hạch yêu thú thì phải nói là dư giả ngập tràn. Để xem cô quét sạch Trao Đổi đường như thế nào. Ha ha ha.

Mỗ nữ đắc ý, thiếu điều muốn ngữa mặt lên trời cười to. Nhưng sau đó, ánh mắt tình cờ liếc ngang qua mảng tảo xanh lục liên miên phía trước, tâm trạng lại trở nên vi diệu cực kì.

Tảo xoắn a. Loài này còn có tên khoa học là Spirulina platensis được - Tổ chức Y tế thế giới (WHO/OMS) công nhận là thực phẩm bảo vệ sức khỏe tốt nhất của loài người trong thế kỉ 21.

Kiếp trước, ti vi, báo đài lẫn Internet đều quảng cáo rất nhiều về các thực phẩm chức năng có nguồn gốc từ loài tảo này. Vì lý do kinh tế nên Hiểu My nhìn thấy chỉ có thể thèm khát, trầm trồ. Ai ngờ, xuyên một chuyến đến đây lại thấy cả một rừng lục sắc mênh mông.

Lãnh Nguyệt cùng Lữ Tuấn nhìn biểu hiện khoa trương trên gương mặt của Hiểu My, cũng không khỏi nhìn nhiều thêm khu rừng trước mặt vài lần. A Thuỷ thấy thế, nhẹ nhàng giải thích.

- Đây là thực phẩm chính của Giao nhân tộc chúng tôi. Trong Thuỷ cung, có rất nhiều nơi nuôi trồng như thế. Khu vực bên ngoài thuỷ cung cũng có không ít tộc nhân phụ trách trồng trọt, chăm sóc để nguồn cung cấp liên tục, không bị gián đoạn giữa chừng.

- A, ra vậy, thảo nào, tộc nhân Giao nhân tộc ai cũng là tuyệt sắc mỹ nhân.

Hiểu My hâm mộ bật thốt thành lời. Sau đó, cô quyết định, đến An Lạc Viên phải gọi thật nhiều món ăn chế biến từ loài tảo này mới được. Ăn cho no, ăn cho đã một lần. Bù lại kiếp trước toàn gặm bánh mỳ không rồi nhìn bọn chúng qua các video quảng cáo.

Ấp ủ mơ ước lớn lao trong lòng. Mỗ nữ băng băng tiến về phía trước. Tư thế hùng hổ, vội vàng làm ba nam tử còn lại há hốc ngạc nhiên. Người mới rồi còn than mỏi đâu rồi nha?

An Lạc Viên là khu vực phục vụ nhu cầu ăn uống cho các tộc nhân ở Thuỷ Cung nhưng lại sầm uất, náo nhiệt chẳng thua gì các phố ẩm thực nổi tiếng từng được CNN vinh danh trên toàn thế giới. Vừa đặt chân đến đây. Tâm hồn ăn uống của mỗ nữ nhân đã thét gào, bay bổng theo đủ loại hương thơm ngất ngây lãng dãng, phiêu diêu trong không khí xung quanh.

A Thuỷ dẫn mọi người đến một tửu lâu rất lớn. Vừa bước vào, đã có một tiểu nhị đon đả tiến lên, mắt híp thành một đường cong, miệng ngọt như bôi mật. Tiểu nhị mời họ đến một bàn lớn trên lầu hai, cạnh bên cửa sổ, có thể nhìn xuống dòng người tấp nập trên phố ẩm thực dưới kia.

Vừa đặt mông lên ghế, mỗ nữ đã hưng phấn hô to: Tiểu nhị ca, dọn lên tất cả các món nổi tiếng ở đây. Cho thêm bốn vò rượu ngon cùng một bình trà thượng hạng.

Tiểu Nhị liên tục dạ vâng rồi lui xuống. Lãnh Nguyệt lần đầu chứng kiến bộ dáng đặc biệt này của Hiểu My thì có chút ngỡ ngàng. Nhưng không hề ghét bỏ, ngược lại còn có chút thú vị, đáng yêu.

Nhị sư huynh thì khỏi nói rồi. Đồng hành bên cạnh cô cả chục năm, nhiều việc nhìn quen nên chả còn kinh ngạc. Đôi mắt hắn nhìn Hiểu My luôn một dạng ấm áp, cưng chìu.

Sau đó, thức ăn lần lượt được dọn lên. Một bàn to dần dần không còn chỗ trống. Bốn người điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, bắt đầu cầm đũa, thưởng thức mỹ vị của tộc Giao nhân.

A Thuỷ đi theo đám Hiểu My nên có lộc ăn, quăng luôn lời dặn của Trưởng lão ra sau đầu, tập trung vào bàn tiệc. Chỉ tội cho tên thám tử được phái đi theo. Hắn âm thầm theo dõi suốt một đường, giờ còn phải mở to mắt nhìn người ta cơm no rượu say, hỉ hả nói cười trên lầu cao phía trước. Hắn vừa ghen tị với tộc nhân của mình, vừa oán hận trưởng lão Tú Cơ.

Càng nhìn càng khó chịu. Thế là tên thám tử bực bội bỏ đi. Trong đầu hắn cứ nghĩ, muốn ăn hết một bàn tiệc như thế, họ cần ít nhất phải một canh giờ. Vì vậy, không thể cứ đứng đây chịu tội để người khác thấy được còn lên tiếng chê cười.

Lãnh Nguyệt nãy giờ tuy tay không ngừng đũa, nhưng mắt vẫn canh chừng thân ảnh lấp ló phía xa. Vừa thấy “cái đuôi” nản lòng bỏ đi chỗ khác, Lãnh đại gia quay sang nháy mắt với Lữ Tuấn và Hiểu My. Kế hoạch tiếp tục, nhưng trọng điểm hiện tại là khai thác thông tin từ A Thuỷ đã buông bỏ đề phòng ở vị trí cạnh bên.

Lữ Tuấn và Lãnh Nguyệt thay nhau chuốc rượu cho hắn. Thái độ nhiệt tình lại hết sức tự nhiên khiến Hiểu My nhìn thấy cũng líu lưỡi. Thầm khen hai vị mỹ nam cũng biết diễn sâu thật a.

A Thuỷ hào hứng đón nhận, chẳng mấy chốc người đã mơ màng, bắt đầu tuông ra một tràn thâm cung bí sử của Giao nhân tộc. Các loại tình huống cẩu huyết gì cũng có. Điều này thật ngoài ý muốn của nhóm người Hiểu My.

- A Thuỷ ca, ta nghe nói Giao nhân tộc có một loại linh dược thần kỳ gọi là tinh huyết chân long gì đó. Nó trông thế nào nhỉ? Có lợi hại như lời đồn đãi trên giang hồ không?

A Thuỷ lờ đờ nhìn một vòng ba vị chiến hữu nhân loại. Sau đó, hắn đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng. Điều này làm Hiểu My cứ tưởng đâu là hắn sắp sửa nói ra thông tin thuộc loại thiên cơ. Ngờ đâu, đợi tới đợi lui, lại đợi được câu: “Ta không biết”.

Giỡn mặt. Mỗ nữ mất hứng, đang muốn đè cái tên đáng ghét này xuống mà đánh đập một phen thì lại nghe giọng hắn nhừa nhựa vang lên:

- Nếu chúng ta có được Chân Long tinh huyết và nó cũng lợi hại như lời đồn thì bệnh tình của Thái tử đã chữa khỏi từ lâu. Haiz…

Ba người Hiểu My đưa mắt nhìn nhau. Đây có thể là mấu chốt đột phá để tìm đến linh dược.

- Hửm, Thái tử của quý tộc đây bệnh trạng như thế nào? Lữ Tuấn ôn hoà lên tiếng.

A Thuỷ nhíu chặt cặp mày, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một bóng dáng màu thanh thuỷ, thân ảnh thon dài, phiêu dật tựa tiên nhân. Chỉ có điều, gương mặt hoàn mỹ như dùng ngọc điêu khắc lúc nào cũng đậm nét u buồn.

- Thái tử của chúng ta là mỹ nam tử đẹp nhất thiên hạ. Ngài cũng có một thân thuật pháp phi thường, cầm nghệ có thể xưng vô địch thế gian. Có điều…. haiz… từ nhỏ, người lại mắc phải dị bệnh, bao nhiêu đại phu đều bó tay. Tiên đan, diệu dược không gì không thử nhưng cũng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh chứ không chữa khỏi hoàn toàn.

Nghe A Thuỷ một tràng ca ngợi vị thái tử của mình, Hiểu My có cảm tưởng như đang nghe fan hâm mộ hết lời khen ngợi thần tượng của họ. Mỹ nam đẹp nhất thiên hạ? Danh hiệu này trước giờ cô vẫn nghĩ nó thuộc về vị Lãnh công tử đang hoài nghi nhìn hắn ở kế bên.

Cố dằn xuống suy nghĩ lệch lạc trong đầu, Hiểu My tiếp tục nhìn A Thuỷ, nêu lên nghi vấn:

- Biểu hiện cụ thể của bệnh đó là gì? Huynh có thể nói rõ hơn chút được không?

- Ừm, Làn da tái xanh….. thường xuyên ngất xỉu chẳng hạn….

A Thuỷ nói xong, gục hẳn xuống mặt bàn. Bát dĩa ngã nghiêng, rơi đầy ra đất vang lên thanh âm loảng xoảng.

Hiểu My cau mày, phân tích lại bệnh lý của vị thái tử tộc Giao nhân. Nếu đúng như cô suy đoán thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

Nghĩ vậy, mỗ nữ vui vẻ nhoẻn miệng cười. Hối thúc tiểu nhị thu dọn đống bề bộn trên bàn. Lại mang tiếp những món ăn đặc sản khác lên. Ngoài ra, cô nàng còn thật thà hỏi thăm, những loại nào có thể bảo tồn được một thời gian dài mà không hư hại. Cô muốn mang về làm quà cho các huynh đệ của Trần Đại Uy.

Tiểu Nhị cầm túi tinh hạch nặng trĩu mà Lữ Tuấn đưa cho, miệng rộng tới mép tai. Hắn không chỉ giới thiệu những món ăn trong tửu lâu của mình mà còn tuyên truyền cả cho vài cửa tiệm điểm tâm, quà vặt dọc theo hai bên đường An Lạc Viên.

Hiểu My càng nghe, mắt càng sáng rỡ. Vội vã nhờ hắn cho hộp đựng tất cả những món ngon vừa mới mang tới. Cô bỏ tất cả vào không gian giới chỉ rồi nhờ tửu lâu sắp xếp cho A Thuỷ một chỗ nghỉ ngơi. Sau đó, kéo theo hai vị hộ hoa công tử lướt nhanh xuống đường, tiến thẳng đến những mục tiêu vừa được nghe giới thiệu.

Lúc tên mật thám quay lại nhìn thì chỉ thấy bên cửa sổ lầu hai, những gương mặt lạ hoắc chứ nào phải ba nhân loại mà hắn được phân công theo dõi. Tim hắn run lên, lập tức vọt vào. Vừa hay đụng phải tên tiểu nhị khi nãy đón tiếp đám Hiểu My.

Tên mật thám được dẫn đến một gian phòng bài trí đơn sơ thì thấy A Thuỷ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường đơn trong góc. Máu nóng của hắn dâng lên tận đầu.

Sau đó, hắn lại hỏi tiểu nhị về phương hướng của đám khách nhân đi cùng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.