Năm ngày sau, trận pháp truyền tống đã được bố trí xong xuôi. Lữ Tuấn lần này xem như dốc ra toàn bộ tinh hạch mà hắn sưu tầm được tại bờ bắc, thêm vào đó là đóng góp không nhỏ của bọn người Hiểu My, càng nhiều hơn là Thiên Vũ. Tất cả đều nhằm mục đích đưa nhóm người của Trần Trường An đến bờ Nam một cách an toàn.
Sở dĩ chọn hòn đảo này để xây Truyền tống trận, đó cùng là vì bảo vệ cho bờ Bắc khỏi những rắc rối phát sinh. Hơn nữa, trận pháp khởi động về sau, có thể thu hút sự chú ý của bọn tay chân Yêu thần còn sót lại ở khắp muôn nơi. Chiến trường tốt nhất là ở giữa biển khơi, không có nhiều bộ tộc sinh sống. Như vậy mới có thể giảm hao tổn xuống mức thấp nhất cho Huyền Thiên lục địa.
Hiểu My thân mật ôm Trường An, vỗ vỗ lên lưng đệ đệ, cẩn trọng dặn dò. Ngoài ra, cô còn tự tay viết một bức thư gửi về cho Ngạo thiên quân nhị thúc.
Nhìn mấy mươi thân ảnh bước vào trận pháp, Lữ Tuấn bên này bắt đầu khởi động. Mấy ngàn viên tinh hạch cùng lúc phát ra ánh sáng, bao trùm lấy tất cả những người đang đứng ở bên trong.
Khi vầng sáng chói chang từ từ lắng xuống, cũng là lúc đoàn người của Trần Trường An biến mất, tinh hạch xung quanh hoá thành một nhúm bụi tro.
Hiểu My có chút thẫn thờ. Cô lo lắng cho các huynh đệ của mình, không biết họ có an toàn đến nơi. Lữ Tuấn hiểu được suy nghĩ của cô, mỉm cười lên tiếng:
- Muội yên tâm. Trận pháp này ta bố trí rất cẩn thận. Sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Hiểu My nghe thấy, bất đắc dĩ, gật đầu cười cười. Sau đó, mỗi người cỡi một con Ưng sư, tiếp tục hành trình hướng bờ Nam bay tới.
Lần này khởi hành, họ không gấp rút như trước mà có chút nhàn nhã, giống đi dạo, ngắm cảnh nhiều hơn. Thấy bất cứ hòn đảo nào, đều đáp xuống nghỉ ngơi. Gặp yêu thú thuộc loài lông vũ, Kim Phượng thả ra chút uy áp là bọn chúng tránh xa. Hải thú thì đã có A Thuỷ ra tay. Số còn lại bị Thiên Vũ lù lù hăm doạ…. Kết quả? Dĩ nhiên là tuyệt đối an toàn.
Nói tới A Thuỷ này, Hiểu My đúng là hết cách. Bảo hắn đi theo nhóm Trường An, nhưng hắn lại kiên quyết chẳng theo. Quyết định bám dính lấy Hiểu My. Bộ dáng sau khi hoá trang cực kì phổ thông luôn làm ra vẻ cô đơn, tranh sủng như tiểu tức phụ.
- A a a …. Lạy trời cho hắn không có chuyện gì. Nếu không, cô làm thế nào để bàn giao cho bộ tộc Giao nhân. Hiểu My thầm cầu nguyện trong lòng.
Cứ thế, vài ngày nữa lại trôi qua.
Theo thông tin mà A Thuỷ nhận được từ bọn Hải Thú, bờ nam của Huyền Thiên đại lục cách đây khoảng bốn hôm nữa tính theo tốc độ của Ưng Sư. Hiểu My bắt đầu hoài nghi, phải chăng tay chân của Yêu thần tại đại lục này đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Hoặc là chúng nản chí rút lui. Từ lúc xuất phát từ bờ Bắc đến nay, mọi chuyện đều thuận lợi. Xem ra quá đơn giản rồi.
…………………………………………………………………………….
Triêu Dương đảo là một quần đảo tương đối lớn nằm giữa Huyền Hải, chếch về phía Nam của đại lục Huyền Thiên. Từ nơi này đến đất liền chỉ khoảng ba ngày chim bay, đây là so vận tốc của một yêu thú phi hành bình thường, không cần đến những loài siêu việt về tốc độ như Đại hồng điêu của Vô Cực Kiếm Phái hay Hoàng Phong Điêu thuộc môn phái của Lãnh đại gia.
Trên quần đảo này, yêu thú đông đảo nhưng nhân loại thì hiếm khi xuất hiện quanh đây. Bởi lẻ bốn phía xung quanh của quần đảo này, đá ngầm, sóng lớn, hải thú vô cùng hung hiểm. Người không có bản lĩnh, rất dễ trở thành oan hồn không thể siêu sinh.
Khi đoàn người đến được nơi đây, trời cũng đã về chiều. Lữ Tuấn bố trí một đại trận phòng thủ ngoài khu vực hạ trại. Năm người tự dựng lều, nhóm lửa, chuẩn bị bữa cơm.
Đến nữa đêm, họ bị tỉnh giấc bởi tiếng thét gào của yêu thú bốn phía xung quanh. Không khí ngập tràn mùi tanh hôi khó ngửi.
Hiểu My cũng theo mọi người vội bước ra ngoài. Đối diện với biển yêu thú đang kích động, con nào con nấy mắt đỏ ngầu, nước giãi đầy mồm, hoàn toàn mất đi lý trí, cô cảm thấy da đầu có chút tê dại.
- Tình hình thế nào?
- Đám này bị trúng thuốc rồi. Uy áp của Kim Phượng và Thiên Vũ chả thể toàn bộ đuổi xua. Xem ra, không thể không chiến.
- Được. Vậy thì lên thôi.
Năm người châu đầu lại bàn bạc, đưa ra quyết định thật nhanh. Tiếp theo, Lữ Tuấn mở ra trận pháp không gian. Thiên Vũ, Kim Phượng tăng cường uy áp thả ra, một nửa số yêu thú sợ hãi mọp sát đất, số còn lại yếu ớt xông lên.
Đáng quan tâm nhất là lũ yêu thú cấp chín đã và đang tiếp xúc với ngưỡng cửa hoá hình. Bọn chúng yêu thuật đầy người, lại thêm trúng thuốc nên không hề kiêng sợ. Chúng vừa hung tợn, dữ dằn, vừa gian manh, giảo hoạt. - Trận chiến này nhất định là gian khổ chứ chẳng giản đơn. Mọi người thầm đánh giá trong lòng.
Đám Ưng sư cũng lao vào chiến đấu rất nhanh. Đây là một lần khảo nghiệm sinh tử của chúng, nếu thắng thì tài nguyên phong phú, tu luyện đại tăng. Nếu thua thì trở thành con mồi, tự dâng lên tinh hạch trong đầu mình.
Nhưng, đường nào cũng phải chiến đấu, không có lựa chọn thứ hai.
Chớp mắt mà tràng diện đã hỗn loạn đến bất phân. Mùi huyết tinh ngập tràn khiến hô hấp cũng khó khăn. Hiểu My dồn tất cả sự bức xúc của mình, tay cầm chặt Như Ý Côn, toàn lực thi triển Thiên Long thập nhất thức. Nhất thời, hoa lửa xuất hiện khắp nơi.
Như Ý côn hoá thành một hoả long dài hơn hai thước, giữa đám yêu thú mặc sức tung hoành.
Phía bên kia, Lữ Tuấn và Thanh Phong kiếm mạnh mẽ chống đỡ một phương. Kiếm khí vũ vũ phiêu đãng khắp hư không, mỗi chiêu thức xuất ra là một đến nhiều con yêu thú ngã xuống. Uy mãnh vô cùng.
Kim Phượng cho thần hoả càng quét một đường. Đám yêu thú đang điên cuồng lao đến, trúng phải, thân hình to lớn cứ thế bốc cháy đến tàn tro.
Phong nhận lại tiếp tục lướt qua, tiếng thét gào vang lên thê thảm.
Thiên Vũ điều khiển lôi điện, từ trời cao giáng xuống đùng đoàn. Bọn yêu thú khiếp đảm kinh hồn, chưa kịp trốn chạy đã bị vô số tấm lưới tập kích, trói lại theo kiểu cột bánh chưng. Bản thân chúng không thể cử động đầu và tứ chi, lại thêm lôi điện vào người. Liên hồi run rẩy.
Trận chiến dưới nước. Phi Long thái tử một mình thi triển thần uy. Đám hải thú trúng chiêu, phơi bụng trắng cả mặt biển gần bờ. Cái chết đến tự nhiên như ngủ.
Đây là lần đầu tiên Hiểu My chứng kiến chiêu thức chiến đấu của vị thái tử tộc Giao nhân này. Hắn rót linh lực vào trong nước, mang theo sức mạnh công kích, huỷ diệt tinh thần của hải thú, khiến chúng tập tức chết đi. Đây có thể xem như cái chết nhẹ nhàng nhất, ít đau đớn nhất so với chết bởi Côn, Kiếm, sét đánh, lôi điện hay hoả thiêu.
Ha ha ha. Nhìn A Thuỷ trở về bộ dáng tuyệt sắc, da trắng ngần, mái tóc lam xanh, phiêu diêu như thần tiên thượng giới, Hiểu My cảm thấy ê răng. Cô âm thầm hạ xuống quyết tâm, không bao giờ xuống nước với hắn trong mọi hoàn cảnh. Bản thân cô vô phước hưởng thụ vị phu thần này.
Trận chiến diễn ra càng lúc càng gay go. Chỉ năm người mà phải đối diện với cả mấy ngàn con yêu thú, hết đợt này đến đợt kia. Trong khi sinh lực của họ mạnh mẽ tiêu hao. Nhất là Lữ Tuấn và Hiểu My, trên cơ thể của hai người đã xuất hiện vài vết thương chảy máu.
Một canh giờ sau. Toàn bộ yêu thú bị đẩy lùi. Cả đám ngồi bệch xuống trên mặt mặt đất đã nhuộm một màu đen bởi máu huyết yêu thú lẫn thần hoả do Kim Phượng và Hiểu My phát ra.
Nốc vào bụng một bụm đan được, một dòng nước ấm chảy qua toàn bộ kinh mạch và từng lỗ chân lông. Năm người lần lượt điều tức, khôi phục nội lực đã tiêu hao khá nhiều.
Một lát sau, Hiểu My nhìn sang Lữ Tuấn cạnh bên vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, lòng âm thầm lo lắng. Tuy cô cũng là thân thể phàm nhân, nhưng trên người luôn có Ngư Long Chiến Giáp bao phủ, cho nên dù bị thương thì cũng chỉ xây xác tay chân, giống như người đi bộ vấp té vài cái rồi tự phủi bụi đứng lên. Chỉ có Lữ Tuấn thảm hơn. Cô nhìn mà lòng tràn ngập xót xa, thương cảm.
Lữ Tuấn giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra. Nhìn cô trìu mến.
- Ta không sao. Muội đừng quá lo lắng cho ta. Nếu như thử thách nho nhỏ này mà cũng không thể vượt qua, sao xứng đáng làm người đàn ông của muội.
- Vớ vẩn. Lúc này còn mở miệng nói đùa. Con người huynh bằng xương bằng thịt chứ có phải sắt đá vô tri. Nếu huynh không biết tự bảo vệ bản thân mình, muội đây cũng đành mặt kệ.
Nói rồi, Hiểu My liếc xéo nhị sư huynh. Miệng còn hứ hứ hừ hừ. Hoàn toàn một bộ dáng nữ nhân dỗi hờn, khiến người xao động.
A Thuỷ nhìn thấy thế thì bất mãn trong lòng. Tự trách bản thân sao không bị vài vết thương để Hiểu My cũng quan tâm đến hắn. Thậm chí, vị thái tử Giao nhân tộc còn dự định trong đầu, lần tới giao chiến, hắn sẽ vờ như vô ý bị thương, sau đó tìm người ta làm nũng. (Ặc ặc. A Thuỷ của chúng ta đúng là tiểu thụ trong sáng. Chết ngất với nhân vật này).
Thiên Vũ và Kim Phượng đi thu thập chiến trường, lúc trở lại thì thấy một màn tình cảm giữa ba người. Khốc nam tử tóc trắng vờ ho lên khù khụ.
- Mọi người đều đã không sao thì chúng ta suy nghĩ một chút về chuyện hôm nay.
- Ha ha ha. Cá đã cắn câu, chúng ta nên chuẩn bị thu lưới là vừa rồi.
Hiểu My lạc quan ngoác miệng cười. Lữ Tuấn thì nhíu mày, một bộ trầm ngâm.
- Ta thấy mọi chuyện không thuận lợi như vậy. Kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Theo tình trạng đám yêu thú công kích vừa rồi, có lẽ bọn chúng muốn làm tiêu hao sinh lực của chúng ta.
- Ta cũng nghĩ vậy. Kim Phượng và Thiên Vũ khẽ gật đầu. Vấn đề trước mắt là làm thế nào để dụ được nữ nhân thần bí ra mặt mà diệt trừ. Không nên cho bọn chúng cơ hội để câu giờ. Điều này hoàn toàn không có lợi.
Hiểu My nhíu nhíu cặp mày. Một thoáng sau, cô nàng kích động nhảy cẩng lên: Ơ rê ca. Muội đã có cách. Ha ha ha.