Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 127: Chương 127: Tiêu gia




Tiêu Phi ôm hạ bộ, gập người, lăn lộn trên mặt đất. tuy cơ thể bị thương tổn, đớn đau nhưng hắn vẫn không ngừng gào thét, kêu lũ thủ hạ xông lên.

- Cả đám ăn hại chúng bây mau xông lên, giết hết đám người này cho ta. Dám ở chỗ này gây sự với người của Tiêu Gia, bọn chúng chán sống rồi.

- Hử, Tiêu gia, Tiêu Gia nào? Lớn lắm sao?

Lãnh Nguyệt thấy hắn điên cuồng, rất không phúc đức chăm thêm mấy câu. Người trên phố xung quanh thấy vậy, không khỏi đổ mồ hôi cho ba vị mỹ nam vừa xuất hiện.

- Tiêu Phi – Nhị công tử của Tiêu gia a. Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay.

Lời bàn tán của dân chúng lọt vào tay của đám người Trần Trường An. Quả nhiên trong cuộc sống nên tin vào hai từ duyên phận a.

Vừa đến Ngọc Thành đã gặp ngay một nhân vật truyền kỳ, lại còn trải qua một màn trêu hoa ghẹo nguyệt hi hữu. Tiêu Phi này đúng là chỉ có hơn chứ không kém những lời đồn đại trên giang hồ.

- Xông lên, giết hết bọn chúng cho ta.

Tiêu Phi thấy đám hộ vệ vẫn đứng yên thì lần nữa hét lên. Bốn tên nam tử trung niên mặc áo gia nhân đi cùng hắn lúc này mới hồi hồn, giơ vũ khí ầm ầm tiến về ba người Lãnh Nguyệt.

Lãng đại chưởng môn nhếch mép khẽ cười. Hắn không cần rút kiếm, chỉ nhẹ nhàng di chuyển đã tránh thoát công kích của đối phương. Tay hắn khẽ giơ lên, thanh kiếm trong tay một tên hộ vệ của Tiêu Gia bay ra, sau, lại trở chiều, đâm vào vai cả bốn tên hộ vệ.

Nhìn thấy tay chân của mình toàn bộ đại bại, tay ôm vết thương, tái mét mặt mày. Tiêu Phi cảm thấy vô cùng kinh hoảng.

- Mau đỡ ta dậy. Đi mau, đi mau…

Đám hộ vệ lảo đảo đứng dậy, đỡ lấy tên thiếu gia bại họau của mình rút lui. Trước khi bọ họ lẫn khuất vào đám đông, Tiêu Phi còn cay độc nguyền rủa, thách thức đám người Trần Trường An, hướng họ hăm he, đe dọa.

- Buồn cười. một tên bị thịt như ngươi mà cũng giỏi già mồm. Mau về ôm váy mẹ đi thôi.

Lạc Vô Trần hờ hững nói ra, lời nói vô hình đả thương người, khiến Tiêu Phi càng thêm tức giận.

Tuy nhiên, chuyện hắn về nhà khóc lóc thế nào? Bọn người Lãnh Nguyệt đã chẳng muốn quan tâm.

Đám đông dân chúng quay quanh thấy vở kịch đã hạ màn, cũng lục tục kéo đi. Ba người Trần Trường An cũng vội vã tìm kiếm mục tiêu. Họ định dừng chân tại một tửu lâu gần bên hoặc đối diện với Lộc gia, âm thầm tìm hiểu. Nếu như người Lộc Gia có thái độ làm người không tệ và vẫn tận trung với Hoan Hỉ thần như trước đây thì họ sẽ không ngần ngại giúp đỡ một tay.

……………………………………………………………………

Tiêu gia – Ngọc Thành.

Tiêu Phi bị nâng trở về, miệng mồm không ngớt tru lên như con heo mọi bị chọc tiết gây chấn động toàn bộ Tiêu Gia.

Mẫu thân của Hắn, Đào Thị hốt hoảng chạy đến Phi Vân cư – nơi ở của con trai thì nhìn thấy cả một đoàn nữ nhân loạn thành một đoàn, không ngừng khóc lóc.

Đào thị tức giận, hét lên:

- Khóc cái gì? Người còn chưa có chết mà các người cứ thế nguyền rủa trượng phu của mình hay sao? Tất cả lui xuống hết. Chỉ cần mình Lan Tuyết ở lại chỗ này là được rồi.

Nghe mẹ chồng nói vậy, cả đám nữ nhân phấn son lòe loẹt lập tức im re, bôi đi nước mắt trên mặt, vội vã cáo lui. Chỉ còn mỗi chính thất của Tiêu Phi là Lan Tuyết ở lại phụng bồi.

Đào Thị bước vào phòng, đứng cạnh bên giường ngủ, thấy con trai bộ dáng như xác chết chưa chôn thì một cảm giác đau đớn bóp nghẹt lấy trái tim. Ả khẩn trương nhìn sang đại phu, lên tiếng hỏi:

- Đại phu, nhi tử của ta thế nào?

Vị đại phu đang bắt mạch cho Tiêu công tử, nghe vậy thì chầm chậm buông tay, đứng dậy khom người, lui ra. Tay vuốt vuốt bộ râu, chần chừ một hồi mới lựa lời lên tiếng.

- Phu nhân thứ tội. Nhị công tử bị người ta hạ độc thủ. Lão phu vô năng, không thể giải trừ. Còn phải mời người hạ thủ với Tiêu công tử ra tay trợ giúp. Nếu không, từ nay đến cuối đời, chuyện giường chiếu này, nhị công tử phải đoạn tuyệt, tránh xa.

- Cái gì…..

Một âm thanh thật lớn vang lên. Tiêu Phi nằm trên giường vốn dĩ giả chết, nghe được lời của Đại phu thì chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Hắn bật nảy lên, ôm chầm lấy chân mẫu thân, khóc hu hu như đứa trẻ.

Đào thị bối rối nhìn sang đại phu, lần nữa hỏi thăm, giọng nói có chút run rẩy mang theo thật nhiều hi vọng:

- Đại phu, không còn cách khác sao?

- Lão phu vô dụng.

Đào thị chán nản lắc đầu, để đại phu lui xuống.

Lão đại phu nhanh chóng ôm theo hòm thuốc ra ngoài. Giơ tay lau đi vài giọt mồ hôi trên trán. Thế nhưng, nếu để ý kĩ, sẽ thấy khóe môi của hắn khẽ cau lên.

- Đáng đời. Tiêu Gia chuyện xấu không từ. sớm muộn quả báo cũng đến, không ngờ lại đến vào hôm nay. Cầu trời cho hắn cả kiếp này cứ thế trôi qua. Như vậy sẽ cứu được biết bao mạng người vô tội.

Lão đại phu tự lẩm bẩm trong lòng. Có trời mới biết, lão phải bất đắc dĩ thế nào mới có thể đến chẩn trị cho Tiêu Phi. Đây là hung thủ khiến con gái lão tự vẫn, quyên sinh. Chỉ vì nhan sắc của nó lọt vào tầm mắt của tên công tử hoang dâm vô độ.

Nếu không phải ngại cho mạng sống của những người còn lại trong nhà, Lão đại phu và Tiêu nhị công tử đã quyết cá chết, lưới rách từ lâu a.

Lão đại phu đi rồi. Đạo Thị mắt lạnh nhìn sang nhi tử không nên thân của mình, giọng nói không ôn nhu mà đầy nghiêm nghị.

- Nói, chuyện là thế nào? Ngươi không thể vô duyên vô cớ bị người hạ thủ tại Ngọc Thành này. Trừ khi kẻ đó không có mắt, không chịu nể mặt Tiêu Gia.

- Mẫu thân. Nhi tử oan uổng a. Hôm nay, con chỉ muốn ra đường thư giãn, giải khuân. Ngờ đâu đụng phải ba gã nam nhân. Bọn chúng không những càn rỡ, lớn lối với con, còn chê trách Tiêu gia ta đủ thứ. Chính vì vậy, nhi tử mới lên giáo huấn chúng vài câu. Ngờ đâu, bọn chúng lại độc ác, nhẫn tâm xuống tay. Nhi tử là oan uổng a.

Đào Thị nghe vậy, không những cảm thương còn tức giận, vỗ vào người hắn mấy phát rõ đau.

- Ngươi tưởng ta là con nít à. Lời ngươi nói như vậy ta cũng tin. Ta đẻ ngươi ra, nuôi ngươi lớn từng này, bản tính của ngươi ta còn lạ lắm sao? Nếu không chịu nói thật thì cứ chuẩn bị như thế cả đời đi. Ta sẽ đưa tất cả nữ nhân của ngươi vào am ni cô. Để cho ngươi trọn đời cô độc.

- Mẫu thân, đừng a. Đừng tàn nhẫn với nhi tử vậy mà…

Tiêu Phi bị vạch trần lời nói, xấu hổ cúi đầu, chuyển sang năn nỉ ỷ ôi. Nhưng tất cả đều vô hiệu.

Cuối cùng, hắn đành phải đem mọi chuyện sau trước nói lại rõ ràng.

Đào thị càng nghe, mặt càng xám đen. Không ngờ, con trai bà lại vô sỉ đến độ này.

Lan Tuyết thì bàng hoàng khỏi phải nói rồi. Nào giờ vẫn biết tướng công của mình là một củ cải hoa tâm, không ngờ hắn nam nữ đều ăn. Còn giở trò đó ra giữa đường, để cho bàn dân thiên hạ vây xem. Đã vậy còn bẻ mặt, bị tổn thương, chờ người đỡ về. … Càng nghĩ, Lan Tuyết càng thấy đau đớn, tâm can như bị xé nhỏ ra. Nước mắt thoắt cái dâng lên, nàng vội vã giơ lên khăn tay, chậm chậm giọt lệ vừa hoen ra.

Đào thị hoàn toàn tuyệt vọng với nhi tử, lại thấy con dâu thương tâm đến trình độ này thì buông tiếng thở dài.

- Lan Tuyết, con cũng lui xuống đi. Trở lại hậu viện, nên nói thế nào thì nói. Đừng để cho đám tiểu thiếp loạn hết cả lên.

- Dạ.

Lan Tuyết đáp rồi cũng lui ra. Đến khi tà áo màu tím nhạt khuất hẳn nơi góc khuất hành lang, Đào thị mới nặng nề nhìn nhi tử, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng nói tiếng nào.

- Mẫu thân….

Tiêu Phi thấy không khí im lặng như vậy, càng thêm thấp thỏm trong lòng. Kéo kéo váy của mẫu thân, gọi khẽ.

- Chuyện này phải nhờ phụ thân ngươi ra mặt rồi.

- Nhưng con…..

Vừa nghe thấy nhắc đến phụ thân, Tiêu Phi đã sợ hết cả người. Dù sao, từ tận đáy lòng, hắn vẫn rất sợ vị phụ thân này. Nhất là từ lúc đại ca mất đi. Phụ thân càng thêm nghiêm khắc với hắn. Khiến hắn cảm thấy mất ăn mất ngủ, đầu óc căng thẳng đến đáng thương.

- Không nhưng nhị gì hết. Chuyện này tự ta biết nói với phụ thân của ngươi thế nào.

Đào thị bực tức hét lên. Xong, bà quay lưng bỏ đi. Trong đầu cứ mãi đắn đo, tìm nguyên do để dụ dỗ phu quân thay cho nhi tử.

………………………………………………………………….

Một góc khác tại Ngọc Thành.

Ba người Lãnh Nguyệt ngồi trong một tửu lâu nhỏ nhỏ. Ngoài mặt thì ba người như lơ đãng, ngắm đường phố, ngắm người qua lại. Tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ là một tiểu viện nhỏ ngay hướng đối diện. Trên cánh cửa gỗ có hai chữ cũ kỉ: Lộc gia.

Lúc này, cánh cửa Tiểu viện chợt mở, một nam tử còn trẻ bước ra. Phong thái nhẹ nhàng, cả người nho nhã, hiền hòa, tựa như một nho sĩ.

- Là tiểu nhi tử của Lộc gia.

Lạc Vô Trần ba người nháy mắt nhìn nhau. Sau đó cũng đứng dậy, từ xa xa nối bước đi theo.

Lộc Nhĩ Khang tâm trạng vô cùng không thoải mái. Hắn buộc phải cưới mụ dạ xoa Tiêu Mộng Nhi. Nếu không thì ngay cả sinh ý nhỏ của gia tộc cũng không giữ được.

Đáng trách nhất là chính bản thân hắn. Hôm đó bước xuống giường không chịu xem chân. Lại nổi máu anh hùng, giữa phố cứu giúp một đứa bé bị xe ngựa của Tiêu Gia mém chút cán qua. Ngờ đâu lúc ấy lại lọt vào tầm mắt của Tiêu Mộng Nhi, bị ả xem trọng, ép về làm hôn phu… ai… nữ nhân như thế đúng là hắn vô phúc hưởng thụ.

Lộc Nhĩ Khang mãi mê suy nghĩ, đâu biết phía sau có kẻ âm thầm dõi theo. Hắn đi một hồi thì quẹo vào một con hẻm nhỏ. Đó là một căn nhà xập xệ, mái lá tường tranh, lác đác vài bóng dáng trẻ nhỏ qua lại nô đùa.

Vừa nhìn thấy hắn, bọn nhỏ đã òa chạy tới, miệng rối rít kêu: Nhĩ Khang ca ca, Nhĩ khang ca ca…

Lộc Nhĩ Khang thấy bọn trẻ chạy đến thì dang hai tay ra, ôm vài tên nhóc nhỏ lại, không cho chúng tiếp tục náo loạn. Hắn từ ái mở lời:

- Ngoan. Hôm nay ca có mang quà đến cho mấy nhóc đây….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.