Thiên Vũ dùng mấy lời ngắn gọn để miêu tả lại trận chiến của hai người bọn họ với Kim Ưng Sư. Đúng là ngắn gọn cực kỳ.
Đối với nhóm phu thần đang có mặt ở đây, ngoại trừ A Thủy, Khúc Văn thì ba người Tử Quân, Lữ Tuấn và Thiên Vũ đã quá quen thuộc với tên thuộc hạ này của Yêu thần. So với Thanh Loan và tên Khổng Tước trước đó, Kim Ưng Sư so sánh vẫn còn kém xa.
Chính vì vậy, hắn được phái đến một lục địa cấp thấp như đại lục Phong Linh, chủ yếu vì yêu thần xem nơi này như chuồng trại, muốn chăn nuôi thật tốt đám quái vật như tiểu Cùng Kỳ hay mấy con rắn lớn … bảo bối của Tần Doanh.
Tiếc ghê! Một lần nữa âm mưu của ả lại bị phá hỏng. Cuộc chiến này càng lúc càng hấp dẫn. Tương lai còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào à nha.
Sau khi thu dọn chiến trường, mọi người bắt đầu rời khỏi đây. Hắc Ám sâm lâm thoắt cái trống trơn, cung điện uy nghiêm cùng bao công trình kiến trúc khác chỉ còn lại một đống đổ nát, tàn tro.
Lúc nhóm người Tô Kiếm dẫn theo toàn bộ Quang Minh Thánh Điện tới đây, toàn thể giang hồ đồng đạo đều mang bộ dáng kinh hoảng như gặp quỷ.
- Không phải Hắc Ám Sâm Lâm là tường thành không thể xâm phạm sao?
- Không phải Tử Thần Điện là nơi ngoại nhân người sống chỉ có thể bước vào, người chết mới có thể bước ra hay sao?
- Hắc Ám chi hoa đâu? Mặt đất đen thùi, cháy rụi này là thế nào?
- Ặc. Nhìn quang cảnh thế này, chắc chắc là trời xanh mở mắt. Muốn tiêu diệt mầm họa, cứu rỗi chúng sinh rồi.
- A, lôi điện lợi hại quá, mọi người tự xét lại bản thân xem mình có làm chuyện thất đức gì không? Biết đâu lần tới lôi điện lựa chọn mục tiêu mới thì sao?
- Bảo bối. Mau tìm bảo bối.
Một tiếng hét lớn vang lên. Tất cả những tiếng nghị luận to nhỏ đều biến mất. Sau đó, mỗi người đều nhanh chóng chọn một mục tiêu rồi chia nhau tản ra. Mỗi tấc đất trong toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm đều bị đào bới thật sâu. Từng viên đá trắng của Tử Thần Điện cũng được kiểm tra kỹ trước sau. Đáng tiếc, thứ họ tìm được lại chẳng liên quan nào đến hay từ quý trọng.
- Đi một chuyến uổng công rồi. Tô Kiếm bất đắc dĩ, lắc đầu cười trừ.
…………………………………………………………………………..
Trong lúc “đại đội chính nghĩa” tại Hắc Ám Sâm Lâm vẫn còn đang miệt mài tầm bảo. Đoàn người của Hiểu My đang trên đường trở lại Đan Thành.
Lúc đi ngang qua Nguyệt Thành, Hiểu My đột nhiên nổi hứng, muốn đến tạt qua Cù gia một chuyến. Tử Quân nghe thế, mém chút rớt xuống từ giữa không trung.
- Nữ thần của ta ơi. Lẽ nào cô định mang con bỏ chợ, bỏ ta lại nơi đó đấy chứ?
- Ha ha. Có bỏ ngươi lại thì cũng phải bỏ ở Nguyệt Sa. Tiếc là nơi đó đã bị hỏng rồi. À, mà chúng ta có thể nhờ nhị sư huynh tạo lại một cái trận pháp phong ấn khác. Lữ Tuấn, huynh chắc không ngại phiền đâu ha?
- Chỉ cần nàng muốn. Ta không ngại.
Hiểu My và Lữ Tuấn kẻ tung người hứng, làm cho Tử Quân cảm thấy như mình là gánh nặng, là con ghẻ, không được người khác thương yêu. Tủi phận vô cùng a. Hắn nhìn sang những người còn lại, quyết tâm chia rẽ một phen.
- Haiz. Có cần phải tình tứ như vậy không? Nơi này không phải chỉ có mình Lữ Tuấn là phu thần của nàng ấy đâu nha. Thiên Vũ, Khúc Văn, Phi Long. Lẽ nào ba người cứ trơ mắt ra nhìn giai nhân bị người ta cướp mất như vậy? Mau làm gì đi chứ?
Thiên Vũ nghe thấy lời của hắn, liếc mắt xem thường. A Thủy thì chỉ cười cười. Trên mặt bày ra vẻ “nàng không yêu ta cũng không sao, chỉ cần ta yêu nàng là đủ”. Còn Khúc Văn thì mới nhập bọn không lâu, hắn cảm thấy mình chưa có tư cách để đi tranh giành hồng nhan với mấy người bên cạnh.
Tử Quân khích bác, ly gián không thành công, cả người rủ xuống, ỉu xìu.
- Ha ha. Tử Quân, lẽ nào huynh không tò mò, đám nô bộc của huynh sau khi rời khỏi Pháp Bảo sẽ thích nghi với cuộc sống hiện tại thế nào sao?
Hiểu My nhìn bộ dáng chán nản của hắn, cất giọng cười. Mục đích thật sự của cô là ba huynh đệ của Cù Gia. Khi còn ở Nguyệt Sa, bọn họ thề nguyền sắt son với nương tử thế nào? Hùng hổ ra sao? Cô chỉ muốn chống mắt lên xem, đối diện với thực tế phũ phàng, mấy ai còn giữ nguyên sự trung trinh, kiên định.
Nhóm người Hiểu My vào Nguyệt Thành, lựa chọn khách điếm lúc trước trọ lại.
Tiểu nhị nhìn nhóm tuấn nam mỹ nữ xuất hiện, hai mắt sáng rỡ. Hai chân như lắp động cơ phản lực, vội vã tiến lên.
- Các vị khách quan, lại gặp nhau a… Hoan nghênh các vị lần nữa đến trọ tại tiểu điếm của chúng tôi.
Hiểu My khẽ gật đầu với hắn theo phép lịch sự tối thiểu. Sau đó, cô nàng vung tay, bao toàn bộ khách điếm này.
- Tiểu nhị ca, không biết Cù lão bây giờ thế nào rồi?
Tiểu nhị vừa dọn lên một ít điểm tâm, nghe được lời nói của Hiểu My thì có chút cảm động. Người tôn quý như cô mà để tâm tới tầng lớp như bọn họ. Chuyện này vinh dự thật nhiều.
- Thưa cô nương, từ lần trước mấy nhi tử của Cù lão đi làm ăn xa trở về, lão đã không còn làm ở đây nữa. Cuối cùng cũng có thể được hưởng niềm vui cháu con đoàn tụ. Thật đáng mừng a.
- À, đúng là đáng mừng thật.
Hiểu My cũng giả vờ kinh ngạc, tán thưởng đôi lời, tạo cho Tiểu Nhị thêm động lực, nhiệt tình mang chuyện của Cù Lão ra khoe để mọi người cùng vui mừng. (Ha ha. Bị lừa đơn giản quá!). Hắn kích động nhìn Hiểu My, hai mắt lấp lánh, miệng thao thao bất tuyệt.
- Còn không phải. Sau khi ba nhi tử của Cù Lão về, ngay ngày hôm đó họ đã dạy cho tên ác bá nổi tiếng nhất tại nơi này một bài học. Cũng vỡ lẽ ra, Cù Hiểu Bình thì ra là thân nữ nhi. Không ngờ tiểu cô nương ấy lại có bản lĩnh lớn như thế. Giả nam gạt mọi người mười mấy năm nay mà không ao phát hiện.
Sau đó, bọn họ đã bán đi tiểu viện cũ ở phía nam, chọn trung tâm Nguyệt Thành, mua một đại viện thật lớn, trở thành bá hộ nơi này rồi.
Nhóm người Thiên Vũ không hứng thú lắm với chuyện nhà của ngoại nhân. Vì thế, họ chỉ yên lặng thưởng thức điểm tâm. Trà trên bàn cũng đã đổi tới bình thứ năm, nhưng câu chuyện của tiểu nhị tựa hồ còn chưa kết thúc.
Ba huynh đệ Cù Gia này, dựa vào phần vàng bạc mà Tử Quân quăng cho lúc trước, không những giúp cho đại gia đình của họ “xóa đói giảm nghèo” hiệu quả, còn gây dựng được một cơ nghiệp đồ sộ, đánh ra danh tiếng không nhỏ ở Nguyệt Thành.
Lão đại Cù Hiếu Nhân lập ra một binh đoàn, chiêu mộ nhân tài không chỉ trong phạm vi Nguyệt Thành mà cả vài tòa thành lân cận. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, “Đông Dương binh đoàn” của hắn đã được nhiều người biết đến, khách hàng đông đúc, uy tín lan xa.
Lão nhị Cù Hiếu Lễ thì lập ra một quầy thêu thật lớn cho nương tử của mình cùng tam đệ muội làm lão bản. Riêng hắn cũng có một quầy hàng chuyên thu mua đồ sơn dã. Mặc dù cạnh tranh không ít, nhưng có Nguyệt Sơn nơi này, không sợ không có khách. Phát triển cũng khá khả quan.
Lão tam Cù Hiếu Nghĩa tính tình nóng nảy, bộc trực, không thích hợp kinh doanh, vì thế cho nên, hắn gia nhập binh đoàn của đại ca, chiếm mất cái ghế đội phó, không người nào không phục.
Đáng nói nhất là lão tứ Cù Hiếu Tín. Được các ca ca giúp đỡ, đôi chân của hắn mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng ít nhất bây giờ cũng có thể đi lại khập khiễng, quần áo chỉnh tề, tự mình làm lão bản của một tửu lâu nho nhỏ, thu lưu mấy người khất cái, cho bọn họ một chỗ che nắng che mưa.
Tóm lại là danh vọng Cù gia tại Nguyệt Thành lúc này đã là mặt trời ban trưa. Hôn sự của Cù Hiểu Bình vì thế cũng được khối kẻ quan tâm. Bà mai chen chúc muốn sập cả cửa đại môn. Tiếc là Cù lão chưa lên tiếng. Họ dù vội vã cũng chả được gì.
…
- Ha ha. Không ngờ, mới chỉ hơn một tháng mà Cù Gia đúng là vật đổi sao dời. Ba huynh đệ này quả thật không tệ.
Nghe tiểu nhị nói xong, ngay cả người ít nói như A Thủy cũng phải tấm tắc đôi lời.
- Cũng là lão tử ta lợi hại. Không có ta, bọn chúng đã thành đống xương trắng lâu rồi. Nào được phong sinh thủy khởi như bây giờ.
Tử Quân hất mặt tranh công. Ha ha. Con hàng này nãy giờ cứ giả bộ chẳng quan tâm, dè đâu, cũng để tâm ra phết.
- Phải phải, là công của ngươi. Chúng ta đâu đã phủi, ngươi có cần sốt ruột thế không a?
Thiên Vũ nhìn bộ dạng của hắn, khó coi không chịu được. Khúc Văn nghe thấy cũng nhếch miệng cười.
Vị thiên hạ đệ nhất độc sư này, từ lúc đi chung với mọi người, cảm giác như tìm lại được chính mình. Phương cách sống chung thế này, đúng thật vô cùng quen thuộc. Cho nên, trên gương mặt tuấn tú như ngọc, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn.
- Nàng nhìn trúng tiểu cô nương đấy à?
Lữ Tuấn thấy Hiểu My quan tâm đặc biệt tới cái người gọi Cù Hiểu Bình, trong lòng liền suy đoán.
- Đúng vậy. Muội khá hứng thú với tiểu muội đó. Tâm trí và sự nhẫn nại đó, rất nhiều nam tử còn phải thua xa.
- Định thu người ta làm đệ tử hử?
Thiên Vũ nhớ tới cô nàng này đã có hai tên đồ đệ là Ngọc Tam Lang cùng Hồ Hoài An. Nhưng mà mỗ nữ có vẻ vẫn muốn tìm một tiểu bạch thỏ về năng khăn, sửa túi, giặt giũ nấu cơm. Cho nên, trong lúc lơ đễnh nhắc đến Cù Hiểu Bình, giọng nói của Hiểu My có mấy phần khác biệt.
- Còn xem duyên phận thế nào?
Hiểu My không xác định. Dù sao, muốn trở thành đệ tử của cô, còn phải thỏa nhiều điều kiện khác nữa. Mọi chuyện tùy duyên xem sao.
………………………………………………………………………………
Lời tác giả:
Cù Hiểu Bình - Hồ Hoài An. Đây là cặp đôi hoàn hảo khác trong bộ tiểu thuyết của ta. Hãy bình chọn cho họ nào?