Bán Thảm Học 101

Chương 8: Chương 8: Mạt thế




Tuy rằng con zombie bị què, nhưng nó được cái kiên trì không biết mệt nên khoảng cách giữa nó và hai người càng ngày càng gần.

Sở Minh Trảm giơ súng về phía zombie, lại một hồi lâu không có bóp cò. Giang Phong đứng bên cạnh chỉ lẳng lặng mà nhìn cũng không thúc giục y.

Chắc chắn là súng đã bị động tay qua, ban đầu Giang Phong còn tưởng rằng Sở Minh Trảm sẽ có chút nhân từ với hắn, cùng lắm là khi nổ súng sẽ không ra đạn được thôi, nhưng xem ý đối phương e là sẽ chẳng thoát khỏi một kết cục bi đát rồi.

“Bóp cò súng mà thôi, nếu không để tôi tay cầm tay ——”

“Không cần!” Sở Minh Trảm nhanh ngắt lời Giang Phong, rồi như cảm thấy chính mình quá lời, hắng giọng nói, “Chỉ là... cứ nhất thiết phải là hôm nay sao? Có thể để sau này tôi sẽ thử lại được không?”

“Vốn dĩ là cũng ok thôi, nhưng mà... Sở Minh Trảm, tôi có chút nghi ngờ là không phải cậu không dám bóp cò, mà là không dám bóp cò cây súng này.” Giang Phong ghé lại gần bên tai Sở Minh Trảm, nói nhỏ, “Cho nên đáp án là, không được.”

Tiếp đó hắn vừa sửa lại cổ áo cho đối phương, vừa thản nhiên nói, “Nếu sau khi khẩu súng này nổ không có chuyện gì xảy ra, vậy anh đây nhận lỗi với cậu, cậu cứ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì tôi cũng sẽ nghe theo, nếu xảy ra chuyện gì... Anh đây tất nhiên cũng không nỡ làm gì cậu, chẳng qua là có vấn đề gì, cậu tự chịu trách nhiệm.”

Quả nhiên Giang Phong đã nảy sinh lòng nghi ngờ. Y bảo sao Giang Phong lại có thể đùa linh tinh gì mà “Cậu nuôi tôi đi” dễ dàng cho qua chuyện tàn phế mất một cánh tay như vậy cơ chứ, thì ra là chờ y lúc này đây. Điều đáng sợ là y không biết Giang Phong đã nảy sinh nghi ngờ từ lúc nào. Là lúc y dẫn đám zombie chạy tới, hay là lúc y đưa khẩu súng cho Giang Phong, vẫn là......

Từ sớm hơn nữa?

Sở Minh Trảm chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, không dám nghĩ sâu hơn nữa. Y tự cho là trước giờ vẫn luôn ngụy trang rất kỹ không có làm chuyện gì kỳ lạ, nhưng cho dù là vậy, vẫn bị Giang Phong nhìn ra có điều bất thường.

“Sở Minh Trảm,“ Giọng nói của Giang Phong như ác ma phát ra từ bên phải, “Nếu muốn đưa ra quyết định, tốt nhất là nhanh lên nào. Dù cho thật sự có xảy ra chuyện gì, cùng lắm là mất đi một tay mà thôi, nhưng nếu để tôi ra tay ——”

“Kết cục của thằng nhõi tóc vàng muốn hại đồng đội lúc trước như nào, không cần tôi nhiều lời nữa chứ.”

Trước đó Sở Minh Trảm đã kiểm tra qua trạng thái thân thể Giang Phong, tuy rằng sức lực đối phương bị bòn rút đi rất nhiều, nhưng chưa đến mức hoàn toàn vô lực không đánh nổi một trận. Máu trên tay Giang Phong còn chưa có ngừng chảy hẳn, kỳ thật y chỉ cần câu giờ dài chút là có thể thắng đối phương. Nhưng Giang Phong cũng không cho y cơ hội câu giờ, y không nghi ngờ chút nào nếu y vẫn cứ tiếp tục lề mề như này, Giang Phong sẽ chẳng ngần ngại mà quăng y cho zombie.

Đây hoàn toàn là dựa trên sức mạnh của lực chiến đấu, y là người dị năng chữa trị, dù cho đánh đấm có giỏi đến mấy cũng không thể đối kháng được cùng một người có dị năng hệ hỏa cường thế.

Chẳng lẽ phải thật sự hi sinh một tay của bản thân sao? Sở Minh Trảm ngẫm lại liền cảm thấy không cách nào có thể chấp nhận được. Mặc dù y có thể dốc hết sức dùng dị năng tự chữa trị cho bản thân, nhưng là dị năng chữa trị cũng có giới hạn của nó, phải mất đến cả nửa tháng trời chữa trị để một vết thương quá nặng hồi phục lại được. Nửa tháng đấy cũng đủ khiến y bị tống khỏi đội ngũ rồi.

Dị năng chữa trị khác với dị năng hệ hỏa, Giang Phong dùng tay trái kích hoạt dị năng có lẽ không thể khống chế được vị trí đốt lửa, chiến đấu dù không có hi vọng gì nhưng dù sao còn có thể làm hậu cần thổi lửa nấu cơm gì đó. Dị năng chữa trị đòi hỏi năng lực thao tác phải cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, nên nếu tay phải bị phế mất, trong thời gian đợi tay phải hồi phục lại, thì y thật sự không có chút giá trị nào rồi.

Lúc Sở Minh Trảm đang nghiến răng giậm chân, nghĩ thầm què tay còn đỡ hơn so với bị Giang Phong nổ bay thành từng mảnh, không biết tiểu Mã nhảy từ đâu ra, phi lên một cước ngay lập tức giải quyết gọn lẹ con zombie què chân kia.

“Anh Giang này,“ Tiểu Mã vừa chém mấy nhát đao cho chắc vừa lẩm bẩm, “tà lưa nhau thì tà lưa, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua chính sự được chứ. Biết là hai người mạnh, nhưng cứ mặc kệ con zombie kia cũng nguy hiểm lắm đó.”

“Ừ, sau tôi sẽ chú ý.” Giang Phong nhéo nhéo sau cổ Sở Minh Trảm, dùng âm lượng chỉ có Sở Minh Trảm mới nghe thấy được nói, “Lần này coi như cậu may mắn, lần tới để tôi túm được sẽ không thoát dễ dàng như vậy đâu.”

Tiểu Mã gật đầu, lúc này mới chú ý tới vết máu trên tay Giang Phong, “Anh Giang, trông vết thương của anh nghiêm trọng quá, hay hôm nay chúng ta nghỉ thôi, giờ về trước đã được không?”

“Không cần đâu, đi đến đây tốn dầu lắm, hai người đi hái trái cây tiếp đi, tôi không sao.”

“Được rồi, mau đi thôi.” Sở Minh Trảm nghe vậy liền kéo Tiểu Mã đi phía xa, “Sắp giữa trưa rồi, làm xong việc sớm về sớm thôi.”

Thương thế của Giang Phong vốn không gắng gượng lâu được, thế mà đối phương một hai phải tự tìm đường chết nên hắn tất nhiên sẽ không ngăn.

Thế là, Tiểu Mã đi phía đông, Sở Minh Trảm đi phía tây, Giang Phong tiếp tục ở lại tại chỗ nghỉ ngơi, hết thảy đều giống như trước nếu ngó lơ xác zombie bị thiêu rớt tứ tung trên mặt đất kia.

Không biết là bởi vì đói, hay là vì mất máu quá nhiều, Giang Phong cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu cũng choáng váng. Hắn dựa vào gốc cây có hơi buồn ngủ, nhưng nếu hắn ngủ ở đây vậy e là sẽ ngủ vĩnh viễn luôn mất.

Giang Phong: [Có đấy không?]

10587: [Có gì nói đi.]

Giang Phong: [Không có gì, chỉ là thấy mi đã lâu không có nói gì rồi.]

10587: [Cuối tháng bận chạy thành tích, vừa lúc cửa hàng có chương trình khuyến mãi nè mua 500 giảm 200, cậu có hứng thú không?]

10587: [À ha, quên mất là cậu nghèo, coi như tôi chưa hỏi gì đi.]

10587 thường xuyên bị Giang Phong bắt nạt, tuy là trí tuệ nhân tạo nhưng nó cũng biết cáu kỉnh. Chương trình khuyến mãi gì đó tất nhiên là chém gió, về mặt khác không chọc tức nổi Giang Phong, chỉ có thể tìm cớ trào phúng Giang Phong nghèo được thôi.

Giang Phong: [Khuyễn mãi đến bao giờ thế.]

10587 nhận thấy ngữ khí Giang Phong khựng lại, có chút hoài nghi mà nhìn thoáng qua số liệu thân thể đối phương, dường như giá trị đau đớn cao bất thường. Sau đó nó mở thị giác liền thấy ——

10587: [Đậu má đậu má đậu má, cậu đang làm gì thế!]

Giang Phong ấn cánh tay, thản nhiên nói: [Cầm máu á.]

Quả thật là đang cầm máu, chẳng qua là hắn dùng dị năng trực tiếp đốt mặt ngoài vết thương cho đến khi máu ngừng chảy mà thôi.

10587: [A ui—— đau đau đau đau đau, cậu dừng lại mau. Chúng ta mua thuốc cầm máu không được hả, sao lại phải chịu khổ như này?]

Giang Phong: [Tao nghèo, mua không nổi.]

10587:...

Nó chợt có chút hiểu được tâm tình của Sở Minh Trảm rồi, loại người như Giang Phong này, cậu đấm hắn một quyền, hắn cũng không nói gì đâu, nhưng là hắn sẽ xoay người muốn đi nhảy lầu liền. Đến lúc đó cậu còn phải xông đến kéo hắn lại vội nói rằng đừng đừng nhảy, tôi sai rồi được chứ tôi không nên đánh anh.

10587: [Vậy cậu đến trước mặt Sở Minh Trảm nói vài câu mềm mỏng để y chữa cho chút đi, không phải cậu giỏi làm việc này nhất à.]

Giang Phong: [Không có hi vọng gì đâu, vừa tao mới dọa làm què tay y, giờ y còn đang mong sao tao mau tèo luôn đi kìa.]

10587:...

Giang Phong: [Thật ra không phải không có kịch bản khác, tao cũng có thể diễn một màn đại loại như này, tôi bảo bệ cậu như vậy, ấy mà cậu lại đặt bẫy thử lòng tôi, sao cậu lại không tin tưởng tôi vậy cơ chứ, sau đó khiến Sở Minh Trảm áy náy không thôi. Lại nhân lúc y thấy thẹn trong lòng, tích cực hăng hái mà kéo độ thiện cảm, nếu may mắn không chừng có thể xoay chuyển tình thế ở đời trước một phát súng bắn chết y kia.]

10587: [Cũng khá ổn mà???]

Giang Phong: [Đúng thật là một phương án khá tốt, nhưng nếu làm vậy, sau Sở Minh Trảm chỉ cảm thấy có lỗi với được tăng độ thiện cảm mà thôi, y không hành tao nữa lại chán muốn chết đi được.]

10587:...

Giang Phong: [Mi không hiểu đâu, Sở Minh Trảm ấy à, đẹp nhất là lúc y tức giận, nếu là vẻ mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt sống người đó——]

10587 đợi nửa ngày cũng chưa nghe được câu tiếp theo, không nhịn được hỏi một câu: [... Thì sao?]

Giang Phong: [Không thể nói tiếp được, nói tiếp lại nghĩ đến chuyện không dành cho trẻ con mất.]

10587:...

Giang Phong nói chuyện cùng 10587 chỉ vì để giữ tỉnh táo, thấy Sở Minh Trảm cùng tiểu Mã đã trở lại, hắn không lãng phí thời gian với 10587 nữa.

Hắn ngồi dưới bóng cây, vươn tay về phía Sở Minh Trảm như chuyện đe dọa trước đó không phải hắn làm vậy, “Sở ca, kéo tôi dậy với?”

Sở Minh Trảm kiêng dè mà nhìn về phía tiểu Mã, cuối cùng rốt cuộc vẫn là duỗi tay kéo Giang Phong lên, chỉ là động tác rất mạnh, không lo lắng chút nào cho vết thương của Giang Phong.

Vết thương vừa mới bị hắn không ngần ngại đốt thẳng lên để cầm máu thiếu chút nữa vì vậy lại vỡ ra.

Hắn ôm vai Sở Minh Trảm, ghé vào tai đối phương nói nhỏ, “Sở Minh Trảm, về sau dù là trước mặt người khác hay sau lưng, cậu đều phải đối xử tốt với tôi một chút, nếu không người trong đội sớm sẽ biết chuyện là vì tôi cứu cậu nên mới bị thương nặng như vậy. Vì lỗi lầm của cậu mà khiến cho đội ngũ phải tổn thất mất một chiến lực quan trọng.”

“Nếu sau này tôi lại phải trải qua những ngày không vui vẻ gì trong đội” Giang Phong cười nhéo nhéo vai Sở Minh Trảm, không biết còn tưởng rằng hai người đang nói gì đó thân mật lắm, “Thì cuộc sống của cậu sẽ càng khó khăn hơn mà thôi.”

Nói xong Giang Phong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Sở Minh Trảm.

Chà, quả nhiên là rất đẹp.

Tuy rằng suốt hành trình Giang Phong chỉ ngồi chơi xơi nước, nhưng chỉ hai người tiểu Mã cùng Sở Minh Trảm cũng hái được rất nhiều trái cây. Vì cốp xe còn chứa một số vật dụng phòng trường hợp khẩn cấp, vậy nên còn một bao trái cây không thể nhét vừa. Tiểu Mã vốn muốn để lên ghế phụ, nhưng Sở Minh Trảm liền xách bao lại ghế sau đặt ở giữa y và Giang Phong.

Vì thế chỗ ngồi trên xe biến thành như vầy: tiểu Mã ngồi ghê lái, ghế phụ trống không, ở ghế sau lần lượt là là Giang Phong, một cái bao phình phình, Sở Minh Trảm.

Tiểu Mã lái xe, nhìn lên kính chiếu hậu, cười trộm, không nói gì. Vợ chồng son cãi yêu ấy mà, chuyện bình thường thôi.

Nhưng Tiểu Mã vui không được lâu, liền bị hai chiếc xe địa hình to xụ chặn lại.

Xe phanh gấp lại, bao ở ghế sau không được thắt dây an toàn, nháy mắt bao nhiêu là trái cây rớt ra đổ về phía trước. Giang Phong lại càng khó chịu, sắc mặt tái nhợt giữ cánh tay, thậm chí còn hổn hển đến sắp hít thở không thông.

“Xin lỗi anh Giang nhé, đằng trước xảy ra chuyện.”

Sở Minh Trảm nhìn Giang Phong nghiến chặt khớp hàm, không có bất cứ phản ứng gì. Thấy Giang Phong như vậy, y vốn hẳn là phải vui sướng khi người gặp họa mới đúng, nhưng lúc này y không tài nào vui nổi.

Đời trước không xảy ra chuyện như này, nhưng người lái xe đời trước lại không phải là tiểu Mã. Vì người đến vườn trái cây khác nhau, thời gian làm xong việc quay về cũng không giống đời trước, nên xảy ra hiệu ứng bươm bướm kích hoạt một kịch bản khác.

Nhưng kịch bản mới này không tích cực chút nào.

“Chà, xem ra là vừa từ vườn trái cây về,“ một gã đầu trọc ngậm thuốc lá, vác theo một khẩu SMG nhảy xuống khỏi xe, “Vừa lúc anh em chúng ta cũng phải đến vườn, đây chẳng phải giúp chúng ta bớt việc đi sao.”

“Quả nhiên vẫn là ánh mắt đại ca sáng suốt, quét cả vườn cây không bằng đợi một đám người ra ngoài, quả thật là cơ trí.” Có kẻ theo sau vuốt mông ngựa.

Tiểu Mã giơ lên khẩu súng ngắn cỏn con nom mà tội nghiệp, mới vừa xuống xe đã bị mấy kẻ kia đè xuống, miệng bị nhét trái cây vào. Trong tay Sở Minh Trảm chỉ có khẩu súng bóp phát là nổ tanh bành kia, quyết đoán khỏi lôi nó ra, nên còn chưa xuống xe đã phải chịu đòn.

“Chúng tao không cần mạng của tụi bây. Để lại xe, trái cây, người có thể đi. Thấy thế nào, có lòng tốt rồi chứ?”

Với tình huống như hiện tại, Giang Phong là người có dị năng nhưng không có sức chiến đấu, còn lại y và tiểu Mã cả về số lượng người cùng vũ khí đều không so được với đối phương, ngoại trừ chịu thua không còn cách nào khác nữa. Thậm chí y có chút hối hận không nên giày vò Giang Phong tới tình trạng như hiện tại, bằng không với sức chiến đấu dù nửa tàn của Giang Phong mình hắn cũng có thể đánh lại đám đối diện dễ như chơi.

Tiểu Mã còn bị đè trên mặt đất, chỉ có mình Sở Minh Trảm đỡ Giang Phong.

Trạng thái của Giang Phong thật ra cũng không thảm đến nỗi không đứng nổi, hắn chỉ là không buồn quan tâm mà thôi. Sở Minh Trảm muốn hành hắn, hắn vô cùng hợp tác, đến mức máu chảy đầy đất luôn. Giờ lại nuốt lời muốn để hắn ra ngoài đánh lộn với đám kia, hắn còn lâu mới theo.

Kết quả, hắn mới vừa xuống xe, ánh mắt của gã đầu trọc đối diện liền sáng ngời.

“Từ từ, người bị thương này dù sao tụi bây đưa về cũng không chăm được, cũng để lại đi. Như này đi, để hắn ở lại, tụi bây mang trái cây đi, tụi bây cũng không có chịu thiệt gì.”

Giang Phong:...

Giang Phong: [Ù uôi nhan sắc tao đỉnh như vậy cơ à?]

10587: [Ngài không có cảm tưởng khác sao?]

Giang Phong: [Nhưng tao tin Sở Minh Trảm là sẽ không vì mấy bao trái cây mà bỏ lại tao, dù gì tiểu Mã còn đang ở đây mà.]

Quả nhiên, Sở Minh Trảm không hề động đậy.

Đám người kia bắt đầu thảo luận, thỉnh thoảng có thể nghe được đại loại mấy câu như “Bộ dáng này lão đại chắc chắn sẽ thích”, “Có thương tích không chạy nổi đâu” truyền tới.

Giang Phong: [Ồ quao, nghe kích thích quá đi.]

Giang Phong: [Nhưng tao có giá lắm đó nha, không có hi vọng dùng trái cây đổi được tao đâu, dùng xe đổi mới gọi là tương đương giá trị.]

10587:...

“Được rồi được rồi, coi như tích đức đi, cái xe nát của tụi bây chúng tao không cần,“ đầu trọc chỉ chỉ Giang Phong, “Chúng tao đưa hắn đi, còn đồ tụi bây giữ lại hết.”

Giang Phong: [Bọn họ thế mà thật sự không cần xe luôn, hình như tao có một nhận thức mới toanh về giá trị nhan sắc của tao rồi.]

10587:...

Giang Phong tự cho là cái mạng hắn còn không bằng nổi một chiếc xe, không đợi Sở Minh Trảm nói gì, hắn rất tự giác mà nhấc bước đi về phía đội ngũ đối diện.

Sở Minh Trảm vốn không nên quan tâm tới chuyện Giang Phong phải nhận báo ứng thế nào, nhưng không hiểu sao, lúc nhìn mấy lão trung niên bụng bia đầu trọc kia đáng khinh mà bàn tán muốn làm thế này thế nọ với Giang Phong, trong lòng liền không có chút vui vẻ nào.

Mà hành vi của hắn càng làm y tức xì khói đầu. Có người bảo muốn bỏ anh lại à? Tại sao lại cảm thấy như lẽ đương nhiên là không có ai cứu mình mà đi thẳng qua bên kia không chút suy nghĩ vậy? Lúc trước đe dọa người ta còn chẳng phải ngang tàn lắm sao, còn nói cái gì mà “Tôi sống không vui cậu cũng đừng mong sống khỏe”, kết quả gặp mấy kẻ mang SMG, liền sợ tới cái dạng này.

Giang Phong, đời trước anh nợ tôi cái mạng kia còn chưa có trả đâu.

Người tôi còn chưa hành cho đã, há có lý do gì phải nhường cho kẻ khác chà đạp?

Vì thế lúc Giang Phong đi đến giữa hai bên, đột nhiên bị Sở Minh Trảm xông lên chặn lại, thậm chí còn kéo hắn về sau lưng che kín kẽ.

“Đồ đạc chúng tao không cần, còn người không thể đi cùng các người được.”

Giang Phong:...

10587: [Trời, có cảm động không, chỉ muốn hỏi cái là cậu có thấy cảm động không!]

Giang Phong: [Thật ra thì ——]

10587: [Thật ra?]

Giang Phong: [Chậc, thật ra là tao muốn đến đội bên kia xem hốt được gì không.]

10587: [Đúng là việc mà cậu có thể làm ra được.]

Giang Phong: [Hốt xong mang đồ đến ném bùm bùm trước mặt y, xong rồi lại cầm khẩu súng có thể phát nổ kia dí lên cổ y, vừa ép hỏi y tại sao không đến cứu tao, vừa bí po y ——]

10587: [Dừng dừng, không cần phải nói chi tiết vậy!]

Giang Phong: [Nhưng mi xem giờ y như này, tao có hơi xí hổ xíu à.]

10587: [Ồ, xí hổ vì bí po y?]

Giang Phong: [Vì vẫn luôn cứ cầm khẩu súng bóp cái là nổ tung kia, để tao đổi lại một khẩu bình thường đi.]

10587:...

10587: Khác cái vẹo gì đâu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.