Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 17: Chương 17: Bé nhà em




17

Giờ giải lao trường trung học phổ thông TP.

Vũ Hoàng khoan thai đứng tựa người vào thành của lang can. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn ra sân trường, thì thoảng lại quay vào ngắm nhìn Lam Linh đang gật gù trong lớp học.

Mái tóc chẻ ngôi khẽ bay phập phồng trong gió, chốc chốc anh vươn tay vuốt lại vì bị che khuất tầm mắt. Vẻ đẹp tao nhã được nắng phụ họa lại càng trở nên anh tuấn hơn. Từng ngũ quan trên mặt kết hợp với nhau một cách tương đối hoàn hảo dễ dàng thu hút sự chú ý của người nhìn.

Lớp học bây giờ cũng chẳng còn là lớp học nữa. Nhưng tiếng giảng bài thanh thanh như lời hát du của mẹ sớm đã bị tiếng ồ khe khẽ của học sinh lấn át mất. Các cặp mắt sáng rọi đều đưa hết ra ngoài cửa ngắm nhìn người con trai kia. Dáng đứng của anh tương đối hack dáng, đôi chân dài khiến người ta muốn ngắm mãi không muốn buông.

“Tập trung!”. Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.