Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 8: Chương 8: Làm nũng và giở trò




8

Buổi chiều, sau buổi học thêm đêm, Lam Linh về nhà trong vẻ mặt mệt mỏi. Cô dùng chút sức lực bé nhỏ của bản thân mà đẩy cánh cửa gỗ rồi vào nhà. Giọng nói uể oải thiếu sức sống vang lên chào mẹ cô, người đang nhàn nhã vừa uống trà vừa coi phim.

“Con chào mẹ!”

“Ừ, Hoàng đợi con trên phòng từ chiều đến giờ đấy!”

Nghe đến đây, Linh như hồi lại sức sống, cái lưng khom khom kia bỗng chốc thẳng tắp lên. Cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo giày dép chạy một mạch lên phòng.

Thấy biểu hiện của con gái bố cô chỉ chẹp lưỡi lắc đầu. Mẹ Mai cười cười dặn với.

“Chạy từ từ thôi, sập nhà bây giờ!”

Không ngờ anh lại đến nhà cô luôn đấy.

Đang mệt mà anh đến thì đúng dịp để nhờ vả. Đống bài trên lớp cô chưa chép do ngủ quên nên để anh xử lý rồi nhỉ. Lam Linh hí hửng chạy lên lầu.

Bên này, Vũ Hoàng đang ở trong phòng chơi game, nghe tiếng chân bùm bụp bên ngoài thì đã biết cô về. Anh buông điện thoại, đi về phía cửa chuẩn bị đón cú nhào vào lòng của Lam Linh.

Cô được anh đón như thế chắc chắn sẽ vui lắm, nó lại vùi vào người anh hít hà cho coi. Mẹ vừa đổi nước xả quần áo, sợ là cô không thích mùi hương này. Hoàng lấy tay phủi vài cái vào quần áo hòng giảm đi phần nào mùi hương. Anh giang rộng tay đón chờ cô vào nhưng cánh cửa kia vẫn im lặng như tờ, không hề rung chuyển. Tiếng bước chân bên ngoài cũng không nghe thấy nữa. Vài phút trôi qua Lam Linh vẫn chưa vào. Vũ Hoàng chần chừ mở cửa.

“Hi.!”

Linh đứng nép bên bờ tường thò đầu ra nhìn anh cười. gương mặt tươi tắn đến đáng yêu, đến khiến anh phải đỏ mặt.

“Mày định về à?”

“Không!”

Vũ Hoàng ngượng ngùng quay đầu trở lại phòng, Lam Linh cũng theo chân anh.

“Sao nay về muộn thế!”

Anh hỏi.

“Ừ, vậy nên mày chép bài hộ tao đi!”

Cô mệt mỏi nằm dài trên giường, cả buổi chiều cô đã nhớ nó lắm rồi. Cái đệm êm ái như giảm đi phần nào cơn đau của cái lưng sắp già.

Lam Linh không buồn để ý đến con người kia đang trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng.

“Tự chép đi, mày cứ thức đêm xong lên lớp lại lăn ra ngủ!”

“Không, tao mệt lắm!”

Cô lật người nằm sấp xuống, hai tay khều khều ra phía sau đấm nhẹ vào lưng mình vài cái. Ngồi học cả buổi khiến cái lưng của cô không trụ nổi nữa rồi.

Hành động này của Linh đều được Hoàng để ý tới. Anh nheo mắt nhìn cô gái bé nhỏ tay chân ngắn ngủi không làm nên việc mà thở hắt ra.

Đoạn, anh tiến về phía giường, khuỵu gối xuống kẹp lấy eo nhỏ của cô. Lam Linh bị hành động của anh làm cho bất ngờ. Muốn vùng người dậy nhưng bị Hoàng nhanh tay đè xuống.

Cô tái xanh mặt vì tưởng sắp bị anh đánh, vội vàng xin trước.

“A..! Bỏ tao ra?”

“Nằm im!”

Ngón tay anh dịch từ trên vai cô dịch xuống eo. Mỗi nơi tay anh đi qua đều có cảm giác dễ chịu.

“Ưm..!”

“Đau hả?”

“Không đau, mạnh thêm chút nữa!”

Vũ Hoàng nghe xong thì dùng thêm chút sức. Mục đích muốn để cô thoải mái thêm một chút. Nào ngờ mạnh quá khiến Linh đau.

“Ah.!”

Cô giật nảy mình ưỡn cong người.

“Đau à?”

“Có, lần này thì đau thật đấy. Mày bóp muốn gãy xương tao rồi..! Hức”

Lam Linh vừa đau vừa tức giận, phụng phịu quay lại bắt đền anh.

Chỗ thì nhẹ quá chỗ thì mạnh quá. Rốt cuộc là mày muốn sao hả Linh?

Nhưng mà công nhận người con bé này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể dùng một tay để xách lên nữa.

Khung xương của cô nhỏ thật nhưng so với bạn bè thì cũng chỉ nằm ở mức bình thường. Do cô và anh chênh lệch tuổi nên mới cảm thấy Linh nhỏ.

Cô lén nhìn anh rồi nhỏ giọng thủ thỉ:

“Mày chép bài hộ tao nha”

“Không!”

“Một nửa thôi cũng được”

“Không”

Vừa mới rứt lời từ chối thì cổ anh bị cô vòng tay lên quàng lấy. Mắt đối mắt. Lam Linh nở nụ cười toan tính. Ngay lập tức đẩy ngã anh xuống giường và ngồi trên người anh. Tư thế khiến người ta dễ hiểu nhầm.

Con nhỏ này điên rồi, nó lại định làm trò gì nữa đây?

Hoàng tỏ thái độ đầy nghi hoặc nhìn cô.

Cô nhìn anh mấp máy môi: “Nhớ mày vãi!”

“Đừng có dụ, hôm kia mày mới ngủ bên nhà tao đấy!”

Đáp lại cô là thái độ cực lạnh nhạt cùng nụ cười hờ hững của Vũ Hoàng. Xem ra anh đã quá quen với mấy cái trò cũ rích này rồi. Lam Linh cười chua ngoa, cô làm hành động sắn tay áo rồi tìm những chỗ buồn trên người anh mà cù léc.

Vũ Hoàng không chịu được mà ngọ nguậy bật cười.

“Ha ha…bỏ tao ra! Bỏ tao ra đi mà!”

“Mày có chép không?”

“Có..!có, tao chép!”

Hề hề cuối cùng thì ai kia vẫn bị dụ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Nghe được câu trả lời ưng ý cô mới dừng tay. Anh tức giận híp mắt nhìn cô. Từ góc độ này có thể nhìn rõ được mặt con bé xấu tính kia. Mái tóc đen dày được búi gọn gàng. Hai má mũm mĩm, đôi môi đỏ đỏ hồng hồng trông rất ưa nhìn. Từ nhỏ nó vốn đã đáng yêu rồi. Anh cười thầm nhìn ngắm nhan sắt của con bạn thân ngốc nghếch. Cô hôm nay mặc áo hai dây, vừa hở cổ vừa hở bụng. Làn da trời sinh đã trắng được điểm thêm vài nốt ruồi son. Ở cổ, ở xương quai xanh và cả … và cả ở khe ngực nữa.

Đến đây, mặt Vũ Hoàng đột ngột bốc hỏa. Từ khi nào mà anh dám nhìn thẳng vào ngực cô thế này?

Xem ra một thời gian không để ý tới, cơ thể ai kia cũng nảy nở lên đáng kể.

Vũ Hoàng đánh liều liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, anh nghẹn ngào nuốt ngụm nước bọt khô khan. Đây đâu được coi là hành động biến thái hay tranh thủ đâu nhỉ?. ngôn tình hoàn

Bộp!

Một cái tát nhẹ làm cơ mặt anh có phần giãn ra. Lam Linh đang đỏ mặt trừng mắt nhìn Vũ Hoàng.

“Mày nhìn đi đâu đấy? Tao đánh chết mày bây giờ.”

A! Điên mất thôi.

Mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Anh dùng hai tay che mặt, ổn định nhịp thở sau đó ngồi bật dậy. Vì quá gấp gáp mà khiến Lam Linh ngã sõng soài xuống giường. Hoàng đứng dậy rồi rời khỏi phòng, khi đi ra đến cửa nghĩ sao anh quay trở lại, nhất bổng cô lên đi về phía bàn học.

“Hai phút tao quay lại mày phải chép xong mặt này!”

(…)

Mười một giờ, ra về trường trung học phổ thông TP.

“Mau lên đi, mày đừng có sợ!”

“Nhưng đường này tao chưa đi qua bao giờ!”

Hà Trang khoác tay Lam Linh đi vào một con đường khá lạ, cô vốn mù đường nên rất sợ bị lạc. Sắp trễ rồi nên hai người rủ nhau đi đường tắt. Vừa ngắn lại vừa có nhiều cây, đỡ nắng. Hà Trang còn bảo ở đấy có một ổ mèo đẹp lắm muốn cho cô xem cùng. Trước giờ bố mẹ Lam Linh không thích nuôi động vật nên nghe thấy có mèo cô rất hứng thú nên liền muốn đi chung.

__còn__

Ủng hộ nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.