Bạch Lan Hương đi từ quán cafe đến biệt thự cũng mất hơn nửa tiếng. Cô đẩy nhẹ bức tường vào trong hoa viên. Bây giờ đã hơn hai giờ chiều khung cảnh ở hoa viên vắng vẻ. Ngoài Tiêu Tiêu đang nằm ngủ thì không còn ai. Cô nhẹ nhàng đi ra sau cửa trong vào nhà. Giờ này chắc mọi người chưa làm việc.
Cô nhấc bàn chân nhẹ nhất có thể không phát ra tiếng động dù nhỏ nhất.
“ Cô làm gì từ trưa bây giờ mới xuất hiện” Mãn Mãn từ xa hai tay chống hông, chất vấn.
“ À... tôi thấy ngoài đó có nhà kho nên vào xem nên...” Giọng nói ấp úng. Cô sợ bị phát hiện nói dối lúc đó thì lại rách việc.
Mãn Mãn quay người bỏ đi. Người làm trong nhà khoảng thời gian này bắt đầu công việc buổi chiều không khí lại trở nên sôi nổi. Tiếng mọi người trò chuyện vui vẻ.
“ Mấy cái bình cổ này lại dễ dính bụi bẩn hôm nào cũng ngồi lau” Một nữ giúp việc than vãn.
“ Lo mà làm cho xong đi không phải mình cô làm” Thím An giọng nói khắc khe. Muốn quản lý được thím lại rất dễ nổi nóng. Điều đó lại trở nên thành thói quen khó bỏ của bà cái tính khó ở mọi người làm đều nói đến.
Cô cũng không rảnh rỗi gì cả buổi trưa ra ngoài mệt bây giờ tập trung làm cho xong việc. Vốn dĩ mấy công việc họ giao không phải trách nhiệm của cô chỉ là muốn vớt đi công việc.
Bạch Lan Hương đưa mắt nhìn ngoài hoa viên những nụ hoa bé nhỏ nay đã nở rộ ra màu sắc rực rỡ. Các bác chăm sóc vườn hoa tưới nước cho nó. Khi nó ra thành quả thì người làm hái hoa để cắm cho những chiếc bình cổ đó. Gọi là cách trang trí rất đẹp nhưng nó là hoa rất nhanh sẽ héo tàn. Cả một quá trình chăm sóc cây hoa không phải được ngày một ngày hai. Nhưng mỗi lần cấm cũng chỉ để được vài ngày. Một vườn hoa rộng lớn số tiền chi trả không phải ít. Đúng là người giàu.
Trong thời gian chủ vắng nhà hắn đi công tác cô lại rất dễ chịu. Bạch Lan Hương đứng nhìn ra ngoài lâu mới để ý Mãn đang gọi cô.
“ Giao cho cô việc này lau cho kĩ” Vất xuống một câu liền lập tức rời đi.
Bạch Lan Hương cầm chiếc bình cổ một chút cũng không dám đặt mạnh. Ngay cả giá trị của nó rơi vào con số từ sáu trở nên. Cô dùng khăn lau từng chi tiết hoa văn lá hẹ trên bình. Lại rất dễ bám bụi lau lại rất khó. Ngắm cả đống bình đang chờ mình cô dọn dẹp mà ngán. Các nữ hầu hùa theo Mãn Mãn bảo cô làm rồi cũng biệt tích. Vậy mà trước sảnh của biệt thự lớn chỉ duy nhất cô ngồi hì hục lau chiếc bình.
...
Ở tại đâu một nơi rất xa.
Người đàn ông khi còn việc nhỏ để hoàn thành công việc trong hôm nay. Đặt tấm giấy tờ dày đặc xuống mặt bàn. Chiếc lưng ngả ra sau ghế tựa mà nghỉ ngơi sau làm việc mệt mỏi.
Hắn nhắm hờ hai mắt sáng cho đôi mắt mỏi nghỉ ngơi. Người đàn ông gõ bàn phím máy tính mấy ngày nay bận bịu với với bên đối tác làm ăn. Hắn kick vào màn hình hiện lên màn hình của căn biệt thự trước sảnh. Camera nắp góc khuất nhưng lại xem được rất rõ mọi thứ. Hắn dùng cảm ứng di di màn hình nhìn rõ hình ảnh thân người con gái cặm cụi lau từng chiếc bình cổ.
“ Người làm chết hết rồi sao để mỗi cô ta làm?” Hắn nhìn cảnh này khó chịu buộc nói ra một câu.
Người trợ lý bên cạnh hoang mang không biết hắn đang đối thoại một mình hay nói chuyện với anh. Dù sao công việc của hắn rất nhiều có khi mệt mỏi quá lại nói chuyện một mình cũng nên. Trọ lý Cao đứng cạnh im lặng lẽ.
Hắn nhướn mày liếc nhìn anh trợ lý đứng nghiêm chỉnh. Hai tròng mắt đảo quanh hắn lườm.
“ Tôi nói phải không trợ lý Cao” Bộ dạng tức giận chất giọng lạnh đến chết người.
Trợ lý Cao thở gấp cũng may hắn chưa xẻ mình. Lại tưởng sếp mình làm việc nhiều nên có vấn đề ở não hắn mà đọc được suy nghĩ của người đối diện thì có phải anh chết chắc.
“ Cậu đang thầm chửi tôi đấy à?” Hắn đan mười ngón tay dài đặt cằm lên nhìn chằm anh.
Trợ lý Cao run người, bị nói trúng tim đen lên giật mình thôi.
“ Sếp... tôi không có chửi anh” Anh cố giải thích với hắn.
Nhưng hắn nhìn sâu trong đáy mắt anh trợ lý đang phủ nhận mình đã làm điều đó. Mọi thứ hắn nhìn đều không qua mắt nhìn. Thì ngay bây giờ hắn mới có thể ngồi lên chức vị cao nhất.
“ Tôi có nên đuổi hết đám người làm đó không? Để cho cô ta làm hết không chừng lúc này đang ngồi thảnh thơi” Hắn nhìn màn hình máy tính đoán đại. Khí chất ngời ngời cũng khiến người đứng cạnh chảy mồ hôi lạnh.
“ Tôi thấy có vẻ họ đang làm việc khác thôi chủ tịch anh đừng nghĩ nhiều” Đáp lại một câu của hắn lại không cùng quan điểm.
“...”
' Cạch...cạch'
“ Còn ai đến?”
“ Theo lịch trình hôm nay anh còn phải tiếp vị tiểu thư của Trịnh gia” Trợ lý Cao đọc tư liệu.
Lộ ra đầu tiên là đôi chân dài trắng sáng cùng với nó là đôi cao gót màu đen. Cô gái đứng sau cánh cửa khẽ mở cửa. Thân hình nóng bỏng mặc chiếc váy ôm bó sát màu đen trễ vai để lộ vùng cổ trắng không chút vết tích. Khuôn mặt xinh đẹp thêm chút sắc xảo từ ánh mắt. Mái tóc ngắn xoắn nhẹ màu hạt dẻ tôn lên khuôn mặt thon gọn.
“ Chào Lục tổng”