Chiếc xe hơi dừng lại ở một căn nhà hoang vắng. Mấy gã đàn ông to lớn lôi Bạch Lan Hương xuống. Cơ thể cô ngất lịm sau khi bị ngấm thuốc mê điều khiển từ đám đàn ông. Diệp Phi Phi cười đắc thắng chưa lúc nào cô lại hả dạ như lúc này. Người Phi Phi ghét đưa đến một nơi hoang vắng không có người qua lại rồi đánh đập. Một sở thích bệnh hoạn. Diệp Phi Phi bóp cằm nhỏ của nàng khuôn mặt đến biến dạng.
“Cô... thật ngu ngốc “ Song. Diệp Phi Phi ném cô xuống nền đất.
Thân thể Bạch Lan Hương lạnh ngắt. Trời đã trở đông rồi nhưng cơ thể nhỏ vẫn chỉ mặc một chiếc váy trắng mỏng manh.
Đám gã đàn ông kéo cơ thể đứng hẳn dậy để nhận lấy hết những điều Phi Phi nên làm rồi bọn chúng mới bắt đầu làm việc.
Làn gió thổi qua. Chiếc váy mỏng bay trong gió đối với bọn chúng mặc đủ ấm ngọn gió này chỉ nhỏ bé chứ chẳng là gì. Nhưng... cô ăn mặc phong phanh làn da trắng lạnh ngắt nổi hết da gà. Khuôn mặt tím tái nhợt nhạt thêm chút vệt xước qua da do bị xô đẩy gây nên. Bạch Lan Hương thấp hơn Diệp Phi Phi một cái đầu.
Đối diện với người mình ghét cay đắng cô như một con kiến nhỏ có thể bị đạp chết bất cứ lúc nào.
- Cô quá đáng thương rồi.
Diệp Phi Phi đưa một xếp tiền dày cho mấy gã đàn ông còn thêm chút dặn dò nhỏ.
“Không được hiếp... phải đánh đến tan xương nát thịt không chỗ nào được màu trắng “ Ý nghĩa rõ ràng cô dặn bọn gã đàn ông hung hăng đánh chỗ nào cũng ngập máu đỏ mới chịu dừng lại.
Bạch Lan Hương lại đắc tội với không ít người. Ai bảo cô lại được hắn mua về. Diệp Phi Phi lại yêu hắn đến điên dại không biết phân biệt trắng đen. Hành một thứ đồ của hắn để chút giận. Lần lượt từng người một thích tra tấn cô gái nhỏ đến thân tàn ma dại mới chịu dừng. Trong ánh mắt của cô những người đứng cạnh không còn là con người tất cả chúng không phải con người nữa.
Gã đàn ông kéo cô vào trong căn nhà hoang tìm một thanh cây lớn trói chặt cô lại. Mấy gã đàn ông trói hai tay, trói chân lại để dễ hành động. Như hình ảnh bị trói của chúa Giêsu nhưng thay vì đóng đinh bọn chúng trói chặt bằng dây thừng.
Khuôn mặt cô gục xuống. Hai mắt đã cụp từ lâu thuốc mê ngấm vào chưa thế lấy lại được ý thức.
Gã đàn ông cầm xô nước trên tay tiến đến chỗ cô hất một gáo nước. Giọt nước tạt mạnh vào khuôn mặt trắng bệch đến nhợt nhạt như một người sắp rời cõi đời.
“Ưm... “
Bạch Lan Hương mắt mở mắt nhắm cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu như bị hàng trăm cục đá đè lên. Cả người ướt nhẹp, thân thể lạnh buốt. Chiếc váy mỏng dần lộ ra nội y màu trắng bên trong gã đàn ông liếm mép cười gian xảo. Nhìn rất ngon nhưng bọn này không có nhiệm vụ đó. Gã nâng khuôn mặt gật gù lên nhìn thẳng vào đôi mắt cô trong veo như viên bi. Đôi mi vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ li ti. Cô cắn nhẹ môi dưới đến đỏ mọng.
Cô nhìn thấy khung cảnh. Một gã đàn ông đặt xô nước bên dưới hò reo ầm ĩ lên cho đồng bọn.
“Nó tỉnh rồi mau làm việc “
Cả bọn đang ngồi tụ tập đánh bài nhận lấy lời của một gã đàn ông được giao nhiệm vụ hất nước làm tỉnh cô. Mấy gã đi đến chỗ cô cách đó không xa bọn chúng chuẩn bị đồ nghề vào việc.
Cô ngước nhìn mọi người xung quanh và nơi này nữa. Cô đang ở đâu? Tại sao mấy người này lại ở đây? Bạch Lan Hương nhìn thấy một tên rất quen gã này đã ngồi cạnh Phi Phi lúc lên xe.
Gã đàn ông cầm dụng cụ đã mua mang ra ngoài. Một túi roi da không biết để làm gì. Bọn họ chia nhau mỗi người một cái roi. Bọn chúng đã được trả tiền rất hậu hĩnh để làm một công việc này. Gồm năm gã đàn ông bọn chúng thay phiên nhau từng người một quất roi da trên cơ thể cô. Để từng chỗ một nhuốm máu tươi bọn họ đã mất không ít sức lực.
“A...” Giọng hét chói tai. Thân thể như chịu một cú đau đớn lằn trên da thịt trắng nõn.
“Mấy người... là ai?” Bạch Lan Hương ngây thơ trong mắt bọn gã đàn ông mà cất tiếng. Vừa tỉnh dậy không lâu liền bị đám người hung hăng như cấu xé.
Năm gã đàn ông đứng quanh cô từng người một thích tra tấn bằng roi da. Bàn tay gã vung cao chiếc roi tiếp đất trên da thịt. Máu đỏ ứa ra ngoài, khuôn mặt dần dần sợ hãi. Trong đầu hiện ra cảnh hắn cũng hành cô tương tự. Hình ảnh mờ ảo như thật hiện lên trong đầu hắn cưỡng hiếp cô bằng cái vật to tướng của hắn. Rồi nhét mạnh vào cô mà tra tấn để hắn thỏa mãn bản thân.
“Nhỏ này ngon thật... nhưng tiếc là đắc tội với cô ta nên... “ Gã đàn ông chẹp chẹp một tiếng tỏ ra sự thất vọng nếu cho nhiệm vụ cưỡng cô đến chết thì sẽ tuyệt hơn.
Nhiệm vụ được giao đã không dược làm chuyện ấy mấy gã đó chỉ đánh đập một bông hoa trắng nhỏ dại như mọc bên đường. Từng cú roi da vung xuống da thịt như hàng ngàn con chó cấu xé đến rách nát không còn nguyên vẹn.
“Đau... ư... ưm”