Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 120: Chương 120: Lạnh




...

Trời chập sáng,

Không biết thế nào cô đã dậy sớm khi trời chưa sáng hẳn. Trong lòng như đang quên đi một thứ gì đó bỗng chợt nhớ ra cô vì sự bực bội nhất thời mà nhất hắn cả đêm.

Cô hoảng hốt chạy ra phía ban công, hai cánh tay kém mạnh rèm cửa.

Từ cửa kính nhìn ra hình ảnh hắn với khuôn mặt đang khó ưa ngủ say.

Bật mở cửa, ngắm nhìn hắn ngủ trên chiếc ghế thấy thôi đã không thoải mái. Cô nâng cơ thể nặng trịch của hắn cố hết sức bình sinh mang theo lên giường.

Thở hộc hộc. Cô kéo mạnh chăn bị hắn nằm đè.

Lan Hương nhìn chằm hắn đang suy nghĩ

Liệu có vì chuyện này sẽ giận Cô không?

Ngày hôm qua quả thực cô có phần quá đáng mặc kệ lời xin lỗi của hắn mà vô tâm đi ngủ. Đến bây giờ nhìn khuôn mặt hắn vẫn không thể dễ chịu hơn chắc là giận rồi

Cô thôi nghĩ nhiều vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi mới bắt đầu công việc.

...

Hắn nheo mày thức giấc vì ánh sáng ngoài cửa chiếu vào

Mở rõ nhìn nhận mọi thứ. Trước mắt là hắn đang ở trên giường

Không thắc mắc hắn hiểu tại sao lại ở đây. Căn phòng không đâu thấy bóng dáng cô

Bật dậy hắn lao nhanh xuống lầu tìm kiếm càng dễ bị phát hiện hơn hắn nghe được âm thanh ở dưới phòng bếp . Truyện Việt Nam

Theo phản xạ. Từ âm thanh không lớn, đứng trước cửa phòng lâu

Lục Tấn Ngạo mặt thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng mới ngủ dậy ngắm con mèo nhỏ làm việc

Dường như cô chưa biết sự hiện diện của hắn không phân tâm vẫn tập trung làm tốt công việc của mình

Hắn đưa đôi mắt có phần bực dọc về phía bóng dáng nhỏ bé. Đây là đánh hơi của sự giận dỗi rồi

Con mèo này bởi vì hôm qua làm chuyện có lỗi với hắn nên mới nấu cho hắn. Hắn nghĩ

Xía làm gì có chuyện hắn nhanh chóng tha thứ để xem mèo hoang dỗ cách nào

Cô cầm trên tay hai con dao sắc bén màu trắng nhìn thẳng hắn cố ý hỏi

“Anh yêu... em nên dùng con dao nào để thái lát quả cà chua đây hả?” Cô nhấn mạnh từng câu nói

Không kiêm nể hai tay cho hai con dao va chạm vào nhau tạo thành tiếng kêu đáng sợ

Với cái liếc nhìn cô không mẩy mây quan tâm hắn lạnh lùng quay người dời đi

Hắn đổi lại không hiểu cô đang có ý định cảnh cáo hay cân nhắc cho hắn điều gì chỉ là đang phớt lờ đi không phải quan tâm nữa

Bạch Lan Hương bơ phờ nhìn hắn quay người, trong lòng vừa giận vừa thấy có lỗi

Nhưng rất nhanh cô lấy lại tự tin những chuyện hắn gây ra cho cô còn nhiều hơn thế nữa

Hôm qua cô mới trừng phạt hắn một chút đã mặt lạnh đối điện rồi. Thật không công bằng nha

Anh cứ chờ đó chuỗi ngày đau khổ với anh còn dài sau khi danh chính ngôn thuận rước em về kia kìa ở đó mà dỗi. Hứ... hiện tại phải làm một người yêu dịu dàng trước đã mọi chuyện trả thù hắn tính sổ sau.

Cô lấy lại khuôn mặt hiền dịu, vui tươi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng

Lan Hương ra ngoài phòng khách đi đi lại lại không biết tâm tình hắn hiện ra sao

Người đàn ông bước xuống. Tây trang chỉn chu, bộ dạng nghiêm túc khuôn mặt vẫn lạnh tanh không mấy để ý đến người nào đó

“Anh ăn sáng rồi hẵng đi làm” Cô gặng hỏi

“Nhìn bản mặt em lo rồi” Hắn sải dài bước chân đi khuất, lời lẽ cũng lạnh băng không kém

“Đến giờ trưa em mang qua công ty cho anh”

Dù cho hắn đã quay người nhưng cô chưa hết có ý định quan tâm

Chắc còn giận rồi

Ngày hôm qua thật sự bị nhốt bên ngoài không phải vì lạnh hay chỗ ngủ không tiện nghi mà ngủ không được ôm người yêu nên mới phải giận

Tối hôm qua hắn ngủ ngoài ban công ngoài mấy con muỗi vo ve chích cho vài phát nên hôm nay tổng giám đốc cực kỳ khó tính.

Nhân viên làm sai hay không vừa ý sẽ nhận được lời giáo huấn của hắn.

Trong công ty ngày hôm nay ai dám đến gần hắn sẽ run sợ không kịp chạy đã chuẩn bị ăn mắng

Rốt cục tại sao chứ cả trợ lí, thư ký đều bị mắng lây thậm chí có cố gắng không động chạm đi nữa

Hóa ra đây là biểu hiện của người có tình yêu nhưng đang giận người yêu sao?

Buổi trưa tại công ty cao ốc đồ sộ của Lục thị-----

Bạch Lan Hương cô cầm túi đồ đã nấu sẵn còn nóng hổi. Ý chí quyết tâm hôm nay phải khiến hắn hết giận đi

Cô vào sảnh lớn, đi qua chỗ tiếp tân hỏi

“Chị ơi... à em muốn gặp mặt tổng giám đốc”

Cô ngượng nhưng vẫn cố hỏi. Biết bản thân khi tiếp xúc với người lạ sẽ rất ngại, không quen cô dần lấy hết can đảm mở lời thật lễ phép

Tuy đã đến nơi này một lần nhưng ánh mắt tò mò vẫn cố nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, bỡ ngỡ

“Dạ... em muốn gặp được Lục tổng cần đặt lịch trước anh ấy rất bận nên...”

Cô gái tiếp tân nhìn Bạch Lan Hương. Thân hình nhỏ bé nhưng không đến nỗi lùn lẹt tẹt mà chiều cao rất thích hợp

Qua cách ăn mặc, nói chuyện cô gái tiếp tân tuy gặp lần đầu nhưng đã để lại thiện cảm với người này

“Nếu có thể em sẽ phải đợi...” Cô tiếp tân không nỡ từ chối một cô gái dịu dàng này

Ngay cả ánh mắt của mọi người trong sảnh công ty đang nhìn vào cô. Có phải lại gây sự chú ý không? Ai ai cũng nhìn cảm giác này thật khó chịu a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.