Phả hơi thở nặng nề vào khuôn mặt đỏ hoan ái của nàng. Hắn hôn hít đôi môi đỏ hồng.
...
Hắn tỉnh dậy. Vẫn còn mệt mỏi hôm qua ân ái với cô. Nhìn sang Bạch Lan Hương đang ngủ ngon trong lòng hắn lại tức giận.
Cuối cùng không biết tại sao lại vậy. Hắn thẳng chân đạp cô xuống giường. Không chút thương hoa tiếc ngọc.
“Á... “
Mới hôm qua xong việc hai chân cô đau đớn lại bị hắn đạp xuống giường.Cơ thể nhỏ đó yếu ớt ngồi dậy hắn đẩy cô thức dậy. Chưa gì đã cảm thấy hôm nay sẽ là ngày tệ.
“Xéo đi đừng đụng vào người tôi”
Hắn bực mình, mọi chuyện nghĩ tính toán lại trở thành công cốc...
“Cô... khiến tôi thật kinh tởm “
Hắn trợn tròn hai con ngươi liếc cô lại làm hắn chán ghét.
Bạch Lan Hương vừa thức chưa kịp thở bị hắn chửi không mấy vui vẻ. Hắn... lại phát điên rồi.
Cô vơ tạm chiếc áo sơ mi khoác vào mình. Không để cơ thể trần truồng trơ ra trước mặt hắn.
“Anh đi hay tôi đi “ Gắng gượng đứng dậy hai chân run rẩy đứng không thẳng.
“Cô dám ra lệnh cho?”
Bạch Lan Hương đứng trơ mắt nhìn hắn. Cô quên mất nơi cô có thể về là địa ngục hắn đặt ra cho cô. Nghĩ tới căn phòng bóng tối đó cô sợ hãi. Trước khi gặp hắn cô là cô bé yêu đời hoạt bát ấy vậy mà rơi vào tay hắn cô như đứa trầm cảm ít nói chuyện. Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp nhìn hắn sợ sệt. Cô sợ phải làm bạn với bóng tối.
Hắn đi đến chỗ Bạch Lan Hương đứng một tay nắm chặt tay ngọn tóc dài hai mắt trừng cô.
“Tốt nhất là yên phận. Từ nay cô phải đi làm để nhanh chóng trả nợ cho tôi “
“Đi làm vậy có làm việc anh... “ cô vừa tốt nghiệp cấp ba chuẩn bị học đại học. Cô mới cấp ba thì ai sẽ nhận cô.
“Làm ở đây “
Câu nói như sét đánh ngang tai. Bạch Lan Hương sững người một lúc lâu. Hắn hành hạ cô chưa đủ còn vào đây làm việc.
“Trợ lý Cao giúp cô ta tìm chỗ phù hợp “ Hắn nói với trợ lý bên cạnh rồi cất bước rời đi không còn ngoảnh đầu lại.
“Cô... làm tiếp rượu mặc đồ vào “ Trợ lý Cao nhìn qua cô gái thân hình nhỏ bé mặc chiếc sơ mi trắng của hắn rộng rãi như váy che một mảng đùi.
Cô còn rất trẻ đi.
Trợ lý Cao không để ý nhiều chỉ tay xuống đồ anh đưa, sợ là không hợp.
Bạch Lan Hương im lặng cầm lấy bộ đồ trên tay tiến đến phòng tắm thay đồ. Bước ra là một cô gái nhỏ mặc chiếc váy đen ôm sát váy hai dây. Ôm sát cơ thể nhỏ bé. Quá xinh đẹp rồi.
Trợ lý Cao dán đôi mắt lên người cô lúc lâu mới choàng tỉnh.
“Đi theo tôi “
Cô lật đật đi đằng sau anh. Bàn tay nhanh chóng che lên chỗ hở hang lộ đầu ngực to tròn trắng mịn. Chiếc váy quá ngắn thiết kế riêng cho mình cô. Một tay che ngực một tay che đùi. Cô ngại ngùng cúi đầu đôi mắt khẽ ngẩng một chút rồi lại cúi gằm.
Mấy gã bàn ông tuổi trung niên đã để ý đến nàng. Ánh mắt chỉ chứa đến việc chạm vào cơ thể nhỏ.
Cô không biết sẽ còn bao nhiêu chuyện xảy ra...
“Cô phục vụ rót rượu cho vị khách phòng hai mươi ba “
Người quản lý đẩy khay rượu cho cô, hai tay đỡ lấy. Theo như người quản lý nói phải đi lên tầng ba để giót rượu.
Đến nơi cô nhìn chằm vào cửa lớn vẫn lăn tăn có nên vào. Trong phòng lớn tiếng nhạc sập sình ánh đèn màu nhấp nháy đến chóng mặt. Cô chớp chớp đôi mắt nhìn lại chiếc bàn để khay rượu.
Mấy người đàn ông đang say mê với các nàng tươi trẻ âm thanh đặt khay rượu không lớn nhưng đủ nghe. Tên đang hôn đôi môi liền xoay chuyển ánh mắt sang cô. Hắn như gặp con cừu non xanh. Nhìn cơ thể tròn ra tròn vuông ra vuông. Chỗ nào chỗ đấy đầy đặn nhưng mỗi hơi gầy một chút.
Chiếc váy quyến rũ cô mặc giường như không đủ che lấy cơ thể. Hắn để nàng trong mắt muốn cô sẽ làm hắn vui vẻ.
Bạch Lan Hương biết bị ánh mắt gã nhìn vào mình. Cô không phân vân không việc của mình muốn nhanh chóng rót rượu xong rồi chuồn. Hắn biết ý định liền đứng phắt dậy kéo cánh tay lại. Đôi mắt hắn nhìn mắt cô lúc sau để dành ánh mắt soi bộ ngực trắng nõn nà. Ý định ham muốn nổi lên.
Hai cơ thể khép gần, Bạch Lan Hương đẩy cơ thể gã ra ghế sau. Hai chân tức tốc rời đi nhưng bước chân gã dài ôm nàng vào lòng ôm bộ lưng gầy mảnh khảnh không tì vết. Hai tay vắt ngang eo thon gã đàn ông đắm chìm trong mùi thơm từ cơ thể ôm chặt không muốn buông.
“Anh... làm gì vậy mau buông tôi ra “ Bạch Lan Hương không chịu yên cô vùng vẫy khiến hắn hơi cau có.
“Tôi muốn em “ Hắn giở thói lưu manh muốn động chạm thân thể.
“Tôi không muốn...anh không buông ra tôi sẽ la lớn “
“La đi tôi muốn vừa làm vừa nghe giọng em “ Giọng nói của gã làm cho cô thấy kinh tởm.
“Tôi là phụ nữ của Lục Tấn Ngạo anh làm vậy không sợ hắn sẽ... “ Môi nhỏ phát giác được bàn tay gã lần mò phần đùi đi vào trong.
Bạch Lan Hương hốt hoảng vì hành động nhanh chóng. Cô vội giữ bàn tay gã đàn ông ngăn cản hành động lạ.
“Đừng... tôi không muốn “ Giọng nói nhỏ thất thanh.
Mong muốn tình dục lại tăng cường gã đè nàng xuống ghế ngồi.