Thuỷ cầm chắc mấy tập giấy trong tay, hớt hơ hớt hải chạy đi tìm ai đó.
-Lớp trưởng 6A, đứng lại!
Thư bị gọi liền quay lưng lại. Nhận ra cái mẹt rất ngứa mắt của con lớp trưởng 6C thì hất mặt lên trời, hỏi:
-Sao?
-Tớ biết cậu thích Dạ Từ Minh!
Thuỷ nói chắc nịch, Thư nheo nheo mắt:
-Ừ thì sao?
Thuỷ nghiến răng, trong đầu rủa đủ kiểu. Tưởng thế nào, mang tiếng
lớp trưởng 6A, ấy thế mà lại ngu như một con bò. Địch ở ngay trước mắt
mà lại không có động tĩnh gì, chắc là hôm nay cô phải thông não con này
cho nó tỉnh ra mất.
-Cậu thích Minh như thế mà lại không biết Minh thích ai à?
-Hỏi ngu, đương nhiên biết…
Thuỷ lộn ruột, chỉ muốn phang cho cái bản mặt thờ ơ kia mấy phát.
Đoạn, Thuỷ giơ tập giấy có mấy dòng chữ vé xíu ra trước mặt Thư:
-Tớ cũng không giấu cậu, sắp đến giờ thi rồi, tớ cần cậu hợp tác!
-…
Hợp hợp cái…
***
Rột rột!
Thanh thảnh thơi mút chùn chụt cốc nước cam. Là một người mẫu tuổi
teen, Thanh cần phải giữ dáng, thế nên trái ngược với Đơn đang nhâm nhi
cốc matcha thì Thanh chỉ trung thuỷ với nước ép hoa quả. Vắt chân, hếch
mặt lên trời, tư thế rất hiên ngang, Thanh câng câng nhìn cậu bạn đang
run rẩy ngồi đối diện. Đơn thở dài, nhìn bàn khác thì học sinh đang nói
chuyện vui vẻ, bàn này thì căng căng thẳng thẳng, nhẹ đẩy hộp trà sữa ra cho cậu bạn đối diện. Cậu bạn rối rít cảm ơn, còn nhìn Đơn hối lỗi vô
cùng.
-Nhát như cậu thì làm được cái trò trống gì! Sủa đê, ai sai cậu?
Cậu bạn nọ trợn mắt đầy bất ngờ, chân tay cứ run lẩy bẩy, có lẽ vì
trên lớp chẳng bao giờ thấy Thanh nói bậy cả. Bây giờ Thanh phải thốt ra những câu như thế, chắc hẳn cô đang tức lắm. Mím chặt môi, cậu bạn
thành khẩn cúi đầu:
-Hoàn toàn là do tớ, tớ ghen ăn tức ở với Đơn nên hại cậu ấy, chứ chẳng có ai sai khiến cả!!!
Thanh bĩu môi, vuốt vuốt một lọn tóc vàng. Đơn chỉ tay lên miệng
“suỵt suỵt”, ra dấu bình tĩnh lại. Cậu bạn nọ biết điều, nghiêm túc ngồi ngay ngắn.
Thanh dè bỉu trong lòng. Chết mất, thưa anh thanh niên mê gái. Anh
cuồng con nào thì anh cuồng vừa vừa thôi, chứ cuồng như thế này là thôi
xác định bị tôi xếp vào loại đầu tôm rồi nhé! Thanh cười ngọt ngào làm
cậu bạn kia sởn gai ốc. Cô khuấy khuấy cốc nước cam, nhâm nhi:
-Này cậu nhé, tớ biết thừa là ai sai cậu rồi, tớ hỏi thế xem cậu có trung thực không thôi!
Cậu bạn nghe đến đó giật bắn, mặt xanh xao tím tái lại. Thanh cười thầm trong bụng.
-Tớ…. thực ra…. tớ…….thực ra…
-Cậu cứ nói đi, bạn bè với nhau ngại gì?
-Tớ… Tớ….. mong cậu hãy tha lỗi cho cô bạn ấy!
Thanh huýt sáo, lòi đuôi rồi ha ha. Anh bạn trẻ, thật là thất vọng về cậu đấy! Đàn ông đàn ang, mới doạ tí đã són ra quần rồi.
-À cái đó còn tuỳ vào độ trung thực của cậu~ Bọn tớ mới chỉ nghi vấn
thôi chứ chưa biết đích xác là ai nên vẫn mong cậu thành thật.
Thanh vung vẩy tóc, Đơn bên cạnh thở dài. Cậu bạn kia xem ra vẫn chưa dám khai, Đơn đành phải ra đòn:
-Nếu cậu không nói thật thì tớ sẽ trình việc này lên nhà trường nhờ
điều tra. Tớ có bằng chứng rồi, cô bạn kia chắc chắc sẽ bị kỉ luật! Ít
thì hạ hạnh kiểm cả năm, nhiều là bị đình chỉ học. Vậy thôi, bọn tớ về!
Đơn đứng dậy, Thanh cũng ngúng nguẩy cầm cặp đi theo. Cậu bạn sợ hãi, vội vàng túm gấu áo Đơn lại:
-Là Thư, Thư nói tôi gài cái này vào cặp cậu! Xin cậu đừng nói chuyện này với thầy cô!!
Đơn với Thanh nhìn nhau, không ai nói gì.
***
-Ha ha ha, tớ? Suy nghĩ của mấy cậu cũng nông cạn thật nhỉ? Cậu ta mới nói mấy câu đã tin!
-Rõ là thế còn gì? Chính miệng bạn ấy nói với tớ như thế!
-Thanh!
Đơn ngăn lại Thanh đang gần như phát rồ lên, nhăn mày lắc đầu. Thanh tức giận đập bàn, Thư vẫn cười rất to. Thư lầm bầm:
-Con nhỏ đó xem ra đã bẫy mấy cậu thành công rồi nhỉ…
-Thôi dừng lại đi Thanh, chúng ta không thể khép tội 1 người khi chưa có bằng chứng chắc chắn.
Đơn vẫn không tin lời khai kia mấy, đáy mắt cô ánh lên một tia nghi
ngờ. Cô đảo mắt xung quanh, chăm chăm nhìn vào tán cây vừa rung. Có
người nhìn trộm! Đơn lập tức đuổi theo, khi sắp đuổi kịp thì kẻ nhìn
trộm đã chạy mất, cô còn có thể thấy được vài lọn tóc đen và gót giày
màu tím khuất sau bức tường.
-Sao thế?
Thanh hớt hơ hớt hải chạy theo Đơn.
-Không có gì.
Đơn cụp mắt xuống bỏ về lớp. Thư thở dài, nhanh chóng đi vào ổn định chỗ ngồi.
Tiết cuối, lại là thể dục.
Buổi sáng mùa đông, trời lạnh. Đây là dịp cho mấy bạn nữ để tóc xoã
dài mà không bị thầy cô cấm cản với lí do: Xoã cho ấm. Hôm nay hai lớp
lại học chung, thầy thể dục lười, bắt cô Vân dạy bù buổi hôm trước. Nhẽ
ra tiết này phải thi chạy để lấy điểm học kì, nhưng cô thấy thương mấy
trò ôn mấy môn học thuộc vất vả nên cho nghỉ một tiết. Khỏi phải nói,
mấy bạn hò reo sung sướng lắm, rủ rê nhau chơi “ném khỉ”, cái trò mà
đáng chính ra phải được gọi là “ném dép”! Đơn yếu, cáo ốm đứng gọn vào
một bên cùng với một số bạn khác. Hai lớp 6A và 6C chia thành hai đội,
thi xem ai ném trúng nhiều hơn, mục tiêu là cái lon tít đằng xa kia. Sân ồn ào như cái chợ vỡ, mọi người náo nức chuẩn bị.
Mọi người, chơi rất vui…
Mọi người, chơi rất đông…
Mọi người, rất là vụng về…
Một cái dép phi thẳng vào mặt Đơn!
-Á!
Chốt, hạ cánh an toàn!
-Aaaa!!!!….
Có tiếng la thất thanh của đám con gái, Thanh hớt hải chạy lại. Đơn
khó nhọc xoa mặt, đau lắm, bọn nó không có dép, bọn nó ném giày, thành
ra nguyên chiếc giày tím chọi thẳng vào mặt Đơn. Mặt Đơn đỏ lừ, Thanh
tức giận gào lên:
-Con điên nào đấy? Con nào mà ném ngu thế?!?
-Suỵt suỵt, nói bé vừa thôi cái con này! Cô thể dục đứng ngay kia kìa!
-Tao không cần biết! Con nào ném thì lết cái mông lên đây!
Tức thì từ xa có cánh tay nhỏ bé giơ lên, kèm theo đó là giọng nói run run nức nở. Thuỷ sợ hãi, luống cuống nói:
-Là tớ…
-Cái…..!
-Hey, hế lô é vi bo đỳ, Thành cắm bách!!
Không khí đang căng thẳng tột độ, thế mà Thành từ đâu nhảy lòi ra,
đồng phục xộc xệch, tay vác balo chân lướt ván rất hoành tráng.
-Thằng quỷ, đình chỉ học 2 ngày ở nhà sướng quá còn gì, nhớ gì đến bạn bè đâu!
Thanh trách móc. Chuyện là cách đây vài hôm có bọn đầu gấu giang hồ
giang keo gì đấy kéo đến trước cổng trường để chặn Thành, chúng nó nói
đến để kết nạp Thành gì đấy. Thành cũng cứng, không chấp thuận, chúng nó ép nếu không vào thì mơ mà toàn thây. Hai bên tranh chấp, cuối cùng
hăng máu chiến nhau ngay trước cổng trường. Thằng Thành kể ra cũng ngu.
Đơn đã nói rồi, địch nhiều không nên động thủ, Thanh cũng khuyên nếu
đánh nhau thì kiếm chỗ nào vắng vắng, đằng này nó ứ nghe cơ! Giờ nhìn
xem, mặt mũi đầy băng gâu, bị nhà trường đình chỉ học 2 ngày, vậy mà vẫn nhe nhởn nhe nhởn, phát ghét! Thành bị Thanh mắng chỉ cười hì hì, cậu
nhìn dáo dác thấy mọi người tụ hết quanh Đơn một lượt mới phát hiện ra
mặt Đơn có vết đỏ lừ, gần gò má thì thâm lại, cậu hoảng:
-Mặt sao thế kia? Con nào đánh mày, ra đây, để tao cho nó một trận?
Đơn im lặng không nói gì, cô đang bận xăm xoi chiếc giày tím. Cái
này… sao cứ bị quen quen? Thuỷ rụt rè chìa tay ra giật lấy giầy:
-Là tớ, tớ chỉ vô tình thôi, tớ xin lỗi!
Thanh hừ một cái. Bố tổ sư, lon ở tận tít đằng xa, thế mà ném kiểu éo gì lại văng về phía này không biết, rõ ràng là cố tình. Thành hình như
cũng nhận ra vấn đề, cậu quát ầm lên:
-Cậu bị dở à?? Cái lon tít phía bên tay trái, Đơn đứng tận tít đằng
phải này. Thế hoá ra cái giày của cậu mọc cánh tự bay từ trái qua phải
à? Hay là tay cậu có vấn đề?
Thanh “ú ù” một cái, Thành mọi khi cứ nhe nhởn lúc điên lên nhìn ngầu gớm. Đơn không muốn làm to chuyện nên giật giật gấu áo Thành ra hiệu
thôi. Có điều cô vẫn ức vì bị phang quả giày vào mặt. Đau, khó chịu, Đơn làm mặt thản nhiên nói thêm vài câu:
-Nghe nói tội cố ý gây thương tích cho bạn học trong trường bị xử
phạt nặng lắm đấy! Lần sau cậu cẩn thận, kẻo người ta lại tưởng cậu cố
tình thì không hay!
Chỉ nói năng nhỏ nhẹ thế thôi mà đã làm cho bạn Thuỷ sợ xanh mặt.
Thuỷ “ừ ừ” cho qua rồi giật lại chiếc giày chạy biến. Thư thấy hết giờ
cũng hô mọi người giải tán.
Thuỷ thở phào lẻn ra bồn rửa tay phía sân sau. Vã vã nước lên mặt, cô tự trấn tĩnh bản thân sau khi bị doạ sợ bởi câu nói của Đơn kia. Bất
thình lình, có một bàn tay đặt lên vai khiến cô giật bắn, hét lên. Hoảng hốt quay lại, khuôn mặt của bạn cùng bàn đã gần ngay trước mắt. Minh dí sát lại gần Thuỷ, mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, gần đến nỗi khiến cô run lên. Từ tốn, Minh khẽ cười, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo:
-Cẩn thận những gì cậu làm.
Minh chỉ bỏ lại một câu như thế rồi bước đi. Thuỷ ở lại, chân đứng không vững, gần như muốn sụp xuống đất.
***
Tối đó cả bố mẹ Đơn đều đi công tác xa, nghe bảo là lên vùng núi quyên
góp đến tận mai mới về nên “gửi gắm” cô sang nhà Minh. Bố mẹ Dạ cũng đã
khá quen với việc này. Hai vị giáo sư kia hay đi công tác liên miên để
cô con gái đáng yêu ở nhà một mình. Thấy tội con bé nên bố mẹ Dạ có ý
kiến rằng bao giờ bố mẹ Nguyễn đi thì cho Đơn sang bên này chơi. Bố mẹ
Nguyễn cười xoà, cuối cùng lại làm thật.
-Con gái ăn nhiều vào, bác làm toàn món con thích đấy!
Bố mẹ Dạ chẳng lạ gì Đơn, từ bé đã yêu thương chiều chuộng cô như con gái, nay lại tranh nhau gắp miếng ngon cho cô, hoàn toàn cho cậu quý tử kia ra rìa. Minh không tức cũng không giận, thản nhiên ăn cơm, thi
thoảng cũng tranh giành gắp cho Đơn vài miếng làm bố mẹ phì cười.
-Nghe bố mẹ con kể là dạo này con bị đứa nào chơi xấu đúng không?
Thương con quá, tìm ra thủ phạm là ai thì bảo bác nhé, bác bảo bác Thiên đến dần nó nhừ tử!
Mẹ Dạ lại gắp cho Đơn miếng nữa, đoạn kéo tay bố Dạ ra điều bố Dạ sẽ bảo kê cho Đơn. Đơn mỉm cười hì hì, đáp nhẹ:
-Vâng.
-Nếu con không ứng phó được thì cứ bảo Minh, nó sẽ giúp con.
Bố Dạ đứa cho Đơn tờ khăn giấy, ôn tồn nhắc nhở. Đơn nghĩ đến lại
thấy hơi chạnh lòng. Mang tiếng bạn bè thân thiết suốt bao nhiêu năm,
thế mà ngoài mấy buổi tối kèm Minh học cô đều không được tiếp xúc với
cậu mấy. Từ đợt giận nhau lần trước đến bây giờ Minh cứ trốn biệt trong
lớp với trong phòng, không cho cô cơ hội gặp mặt. Mấy lần nhắn tin buổi
đêm nó không rep, mấy lần mò lên lớp tìm thì bạn cùng lớp ra bảo nó đang bận. Đơn chán, nghĩ nó bận ôn tập nên cũng không làm phiền nó nữa. Phải chăng đây là dư âm của vụ giận nhau lần trước? Đơn tủi thân, mẹ Dạ thấy mắt Đơn cụp xuống liền đánh trống lảng:
-Hôm nay con gái yêu qua ngủ, bác chuẩn bị cho một phòng rộng ơi là rộng nhé, tối con thoải mái mà lăn!
Đơn mọi khi sang nhà toàn nằm luôn phòng Minh, cô bé cũng còn nhỏ,
tuy già đời hơn các bạn cùng trang lứa chút nhưng dẫu sao vẫn chỉ là học sinh lớp 6. Theo thói quen cô bé chỉ đơn thuần nghĩ rằng hai bác chuẩn
bị phòng cho mình sẽ rất phiền nên ngây thơ phát biểu:
-Ơ con ngủ phòng Minh được rồi…
-Không được!
Rầm một cái, Minh đặt đũa xuống bàn, lấy khăn lau miệng:
-Mày ngủ phòng kia đi, mày sang phòng tao sẽ làm tao mất tập trung, phiền lắm!
Đơn ngây ra, không hiểu, lát sau mới định thần lại được. Cô hừ một
cái rồi lại cư xử như bình thường, cầm bát lên ăn tiếp. Thằng Minh, may
cho nó là phụ huynh đang ở đây, không có là cô đã vồ lên đạp nó một phát vào mặt rồi. Mẹ Dạ nhíu mày trêu ghẹo con trai:
-Mẹ thấy mày học nhiều quá có vấn đề rồi đấy! Mọi khi Đơn sang cũng có sao đâu, hôm nay lại làm màu!
-Con đã bảo không được là không được!! Kệ mẹ, con đi tắm đây!
Minh nhăn mặt nói rồi bỏ đi, để lại mẹ Dạ vẫn cứ ở đó bĩu môi. Đơn mặc kệ, tiếp tục trò chuyện với bố mẹ Dạ.
Phòng ngủ của hai bác chuẩn bị cho Đơn hơi rộng, giường cũng là bản
to, ga phủ màu hồng, nói chung cả phòng chính là một màu hồng rực rỡ.
Đơn đặt cặp xuống gần giường, lôi đề cương ra học. Lướt lướt vài phát đã thuộc, cô lôi quần áo cầm từ ở nhà vào vệ sinh tắm. Bật vòi, xả nước,
bất cẩn lúc tắm xong Đơn lại làm rơi hết quần áo xuống sàn làm nó ướt
nhẹp, duy chỉ có chiếc quần chip nằm trên cùng là không bị dính. Cô
phiền não bặm môi, làm sao bây giờ?
…..
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc cô quyết định mở cửa.
-A!
-Ơ..
Bạn Minh ơi là bạn Minh, sao bạn cứ nhằm lúc quan trọng mà nhảy vào khung hình thế nhỉ?
***
Đôi lời của tác giả: Vì thứ 5 tác giả phải đi học nên lịch đăng chap sẽ
chuyển vào thứ 3 hàng tuần nhé. :> Yêu các độc giả của tôi!