“Tôi… có một người bạn thân… là con trai…”
Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển
nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân.
Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những
tình cảm ngốc xít mà chân thành nhất.
Rung động đầu đời-khoảnh khắc thiêng liêng khó diễn tả thành lời. Cô
đã từng rung động, nhưng khi sự rung động ấy bị phá nát, còn có thể rung động được sao?
Lí trí và trái tim vốn là hai thể không thống nhất. Đôi khi lí trí
nói không nhưng trái tim lại nói có. Trái tim cô nói yêu cậu, nhưng lí
trí lại bảo cô bước đi, rời xa cậu. Cuối cùng, cô chọn đi theo lí trí…
Ngẫm lại, thấy lí trí quả nhiên hơn tình cảm rất nhiều… tuy rằng… nó không khiến ta hạnh phúc cho mấy…
Truyện không ngắn, cũng không dài, là tác phẩm của một đứa nhóc non
nớt nghiện ngôn tình và chưa từng trải qua một mối tình vắt vai. Thế nên nếu có sửu nhi, vẫn thỉnh xin comment lịch sự. Truyện dành cho các nàng thích lãng mạn và thơ mộng hoặc thích thú với tình yêu tuổi học trò.
Truyện cũng không nhằm mục đích thu lợi nhuận, đơn giản chỉ là viết cho
vui, ai có hứng thú xin bắt đầu đọc.
Tôi biết có nhiều bạn không thích nam chính tên Minh, nhưng mà thông
cảm, nam chính của tôi họ Dạ tên Minh, đơn giản vì cuối hành lang lớp
tôi của một anh Minh đẹp trai vl, và anh ý bí ẩn hệt như màn đêm vậy!
=))) Thông cảm thông cảm.. -,-
Chuyện là…
Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình
yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ
vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có
nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang
tên: “Bạn thân nhất”!
***
Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy
trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Giản Đơn. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình
cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ
cần những thứ “giản đơn” đó là đủ.
Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này.
Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước
hành động này liền đặt tên bé là Minh, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Từ Minh.
***
Nghe đồn bé trai nhà họ Dạ rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ
bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ
đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được
dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai
người vào không?
-Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?
Bố Dạ đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Dạ. Bé Minh được
đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nửa
ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã
doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.
Bố mẹ Dạ đành bó tay trước cậu con trai của mình. Đúng lúc họ đang
sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ
Nguyễn mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi là làm quen. Bố mẹ Dạ niềm nở tiếp đón, để cho bé Đơn và bé Minh vào phòng đồ chơi tự chơi với
nhau.
Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Minh như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.
-Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Minh suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Minh ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
-Sao?
Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Minh mở miệng. Cô bé kia
thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Minh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, về sau bị một
câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
-Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
-Cậu có quyền gì mà nói?
-Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế
thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Minh ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Minh, nâng mặt Minh lên, dùng đôi tay bụ
bẫm của mình nhéo hai má Minh thật đau, nhéo đến khi hai má Minh đỏ lừ
lên em mới chịu cười ha hả:
-Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảnh khắc lúc đó Minh không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy
nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp
nhất mà Minh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào
lòng Minh dụi mắt:
-Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Minh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Minh liền
ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Minh, rồi Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc
mở cửa ra bố mẹ Dạ suýt rớt tròng mắt. Bé Đơn được bế gọn trong lòng bé
Minh, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật… không
thể tin nổi! Bố mẹ Dạ lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ
Nguyễn đòi nhận bé Đơn làm con dâu.
***
Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Minh trở nên thích bé Đơn đến lạ
thường, cứ canh lúc bố mẹ Nguyễn đến lại chạy ra hỏi bạn Đơn đâu. Bé Đơn ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: Anh Minh ơi với em
cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên
rất hợp tính, Minh thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông minh
quá mức này làm cho người rất đau đầu, Đơn thì lại có trí nhớ siêu tốt,
đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.
***
Năm nay Minh và Đơn 5 tuổi, nghĩa là năm sau vào lớp 1 rồi. Các bé cùng
trang lứa trong khu háo hức lắm. Nào là bắt bố mẹ dắt đi mua cặp, mua
sách vở, nào là hỏi han loạn lên, “mẹ ơi cô giáo có ác không?”
Thế mà, hai đứa con nhà này, một đứa cứ tanh tách máy chơi game, một
đứa chui vào lòng đứa còn lại, lặng lẽ ghi nhớ chiêu thức để tăng lever. Cả hai đứa rất bàng quan, thẩn thơ tự chơi với nhau, coi như là người
phải đi lớp 1 không phải mình vậy. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn nhìn nhau, lắc đầu. Mẹ Nguyễn mở lời:
-Minh Đơn à, hai con có muốn đi hiệu sách sắm đồ không?
-Không ạ!
Rất đồng thanh, hai đứa lại tạch tạch máy chơi game, điệu bộ hờ hững quá thể.
-Thế các con không muốn mua đồ dùng, sách vở chuẩn bị cho năm học mới à?
Bố Nguyễn nói đỡ vợ, nhận lại là cái nhìn chăm chăm của Đơn. Ông cười, hỏi Đơn:
-Sao thế?
-Buổi chiều thứ 7 tuần trước nữa, cách đây 2 tuần 12 giờ 34 phút, bố
mẹ đã hứa là nếu con chịu thơm anh Minh một cái bố mẹ sẽ chuẩn bị toàn
bộ sách vở cho con và anh Minh.
Minh chen thêm lời, mắt không rời màn hình máy chơi game:
-Bố mẹ con cũng hứa nếu con chịu ngồi yên để Đơn thơm cho mọi người
chụp một kiểu, toàn bộ đồ dùng học tập của con và Đơn bố mẹ sẽ lo tất.
Các bố mẹ sau câu nói của hai đứa trẻ liền nhìn nhau, thở dài ngao ngán. Họ mong ước lắm, một đứa con bình thường!!!
-À anh Minh ơi!
-Sao?
Đơn xoay mái đầu nhỏ lại làm mái tóc đen mượt như lông tơ của cô bé cọ vào cằm Minh, ngưa ngứa.
-Năm sau bọn mình vào lớp một rồi.
-Ừ…
-Đến lúc đó sống chết anh phải ngồi cạnh em!
-Ừ, tất nhiên rồi…
Đơn cười toét miệng, Minh vẫn tạch tạch bấm máy, coi việc ngồi cạnh Đơn là một việc hiển nhiên.
…
***
Trường tiểu học Thanh Lịch, bóng bay rực rỡ, cổng trường mở rộng, chuẩn
bị đón các em lớp 1 vào trường. Các cô giáo mặt mày niềm nở, hiền từ như một người mẹ đích thực, tay chỉ đường tay vỗ về các em nhỏ, giúp các em xếp đúng hàng. Các em nhỏ, em nào em đấy mắt ngấn nước níu ống tay áo
bố mẹ, ngập ngừng không muốn bước vào trường.
Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác, một
lúc lại quay qua nhìn con mình. Một thằng đang theo sự chỉ dẫn của cô
giáo xếp ngay ngắn vào hàng, một con nắm chặt gấu áo thằng kia bước
theo, trước khi đi còn bỏ lại mấy chữ:
-Bye bye mọi người~
-…
Họ hận, họ hận cuộc đời này!
Minh và Đơn xếp vào hàng dưới sân trường, phía các em nhỏ đang khóc
nhè kia cũng đã bắt đầu ổn định hàng ngũ, thầy hiệu trưởng mỉm cười đầy
hiền từ:
-Thôi nào các em, chúng ta lớn rồi, cần phải thôi dựa dẫm vào bố mẹ
chứ! Các em thấy không, các anh chị lớp lớn hơn đây này, thầy cô, mái
trường này, ai cũng chào đón các em. Bước vào mái trường…..v.v…..
Minh nhăn mặt, huých huých tay Đơn đang đứng cạnh bên, hỏi:
-Cậu thấy sao?
Đơn ngáp ngắn ngáp dài, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Minh, hay
cánh tay ôm chặt lấy cánh tay phải của cậu, nũng nịu lắc la lắc lư:
-Bài phát biểu này so với bài khai giảng năm ngoái không sai một chữ.
-Hửm, sao cậu biết?
-Anh quên à? Năm ngoái bố mẹ chả cho chúng mình lên trường tham quan thử còn gì?
-Ừ…
Kết thúc bài phát biểu, thầy hiệu trưởng cho các em học sinh chào cờ, diễu hành. Các em lớp 1 thấy các anh chị lớn thả bóng bay thì thích
lắm, thi nhau ngoái cổ lên nhìn. Cô Hương, giáo viên chủ nhiệm lớp 1A là cô giáo mới vào nên rất yêu và nhiệt huyết với nghề. Cô vui vẻ hoà mình vào cùng với niềm vui thích xen lẫn bỡ ngỡ của các em nhỏ, hạnh phúc
nhìn một hàng học sinh của lớp cô. Chợt thấy bóng dáng của hai đứa trẻ
cuối hàng, niềm vui của cô Hương liền… tắt điện!
Hai đứa bé cuối hàng lớp cô, bé gái dựa vào người bé trai ngủ ngon
lành cành đào. Bé trai thì ngoan hơn, không ngủ, ngồi thẳng lưng cho bé
gái dựa, thỉnh thoảng còn điều chỉnh tư thế cho bé gái thoải mái hơn. Cả hai đứa mặt mũi rất đáng yêu ưa nhìn. Chỉ có cái… bé trai à… bé có nhất thiết phải nhìn màn thả bóng này với ánh mắt khinh bỉ thế không?
Cô Hương nuốt nước bọt, lặng lẽ tiến đến dãy cuối hàng. Lúc đến gần Minh và Đơn cô liền ngồi xổm xuống, cười thật “tươi” hỏi:
-Con tên là gì?
Minh liếc cô giáo rồi lại trở lại tư thế cũ, ánh mắt hướng thẳng phía trước, không thèm nhìn vào mặt cô:
-Minh ạ.
Như lũ trẻ bình thường hoặc là rụt rè không nói, hoặc là chúng nó sẽ
cười tớn lên, hô hào rõ to “con tên là Minh cô ạ!”, thế mà đứa trẻ này…
cái tư thái lãnh đạm như nước này, không biết có phải là học sinh lớp 1
không nữa.
-Tên hay nhỉ? Thế bạn ngồi cạnh con tên là gì?
Minh nhìn qua Đơn, ánh mắt lạnh bỗng dưng xen chút trìu mến, giọng cậu bé cũng bớt hờ hững đi nhiều:
-Đơn cô ạ…
-À…, thế hả?
Cả sân trường rộn ràng đến lạ thường, tiết trời mùa hạ làm cho những
cơn gió hè trở nên khô rát. Thế mà chả hiểu sao cô Hương thấy lành lạnh
thế nhỉ?
-Ưm… anh Minh ơi em nóng…
Bé gái đang ngủ hơi cựa quậy, nói mớ vài câu rồi lại ngủ thiếp đi.
Chỉ là ngủ mơ nói vài câu thôi, thế mà bé trai cứ sốt sắng hết lên, nhăn mày nhăn mặt, gọi í ới ra chỗ mấy phụ huynh đang đứng phía sau:
-Mẹ, mẹ có quạt giấy không, Đơn nóng!
Cô Hương theo phản xạ ngoài theo nhìn, phát hiện ra phụ huynh hai bé
này toàn trai xinh gái đẹp, nam thanh nữ tú, thảo nào đẻ ra hai đứa con
đẹp thế!
Mẹ Dạ lấy trong túi xách ra cái quạt hình quả ngô luộc chạy bằng pin, dài chừng nửa cái thước kẻ dúi vào tay bé Minh. Cô Hương lịch sự chào
mẹ Dạ, đoạn tò mò ngắm nghía Minh đang thành thục mở quạt chĩa về Đơn,
chầu chực nụ cười của bé Đơn hiện hữu trên khuôn mặt đang đỏ hồng lên vì quá nóng.
Này này…
Hai đứa bé này, chẳng lẽ…
Cô Hương chết lặng. Từ đó trở đi Minh và Đơn luôn là hai em học sinh được cô Hương chú ý nhất.
***
Đầu năm lớp 2, các em học sinh có bài kiểm tra chất lượng. Cô Hương phát đề, lúc đi qua bàn Minh và Đơn, nhìn thấy hai đứa đang chơi X O, cô
không khỏi cảm thấy đau đầu. Nước cờ, đánh gì mà dài lê thê. Đây thật sự là học sinh lớp 2?
Đề Tiếng Việt, không ngoài dự đoán của cô, toàn bộ các em đánh vần
với viết ngon ơ. Cô ngó qua bài Minh và Đơn, chữ đẹp không tả nổi! Cô
hài lòng cho 2 con 9 đỏ chói.
Đề Toán, cực kì đơn giản. Quanh đi quẩn lại chỉ có 21 x 2 = ?, 2 x 51 = ?. Duy có bài cuối khó hơn chút. Đề là: “Có một con thuyền gỗ phải đi giao hàng bên kia đại dương, mũi thuyền cách mặt nước 6m. Tối đến, thuỷ triều làm nước dâng lên 4m, hỏi lúc này mũi thuyền cách mặt nước bao
nhiêu mét?”
Đa số học sinh lớp cô và cả trong khối, học sinh yếu thì bỏ trống,
học sinh giỏi đều ra đáp số là 2m. Đáp án này, được xét là hoàn toàn
sai!
Đến bài của Đơn, tất cả các thầy cô đều ngó vào xem, đồng loạt khen
lấy khen để, khen tấm tắc. Bài Đơn ghi như sau: “Vì thuyền gỗ nổi trên
nước nên khi nước dâng lên thuyền cũng dâng lên. Do đó, mũi thuyền cách
mặt nước 6m.”
Cô Hương đọc xong, trước ánh mắt ngưỡng mộ của các cô lớp khác, hài lòng cho Đơn điểm 10.
Đến bài của Minh, chữ viết nắn nót cứng cỏi, so với chữ Đơn tuy không đẹp bằng nhưng rất dễ nhìn. Minh ghi: “Có 3 giả thuyết được đặt ra:
1, Theo lí thuyết, vì thuyền gỗ nổi trên mặt nước nên mũi thuyền luôn cách mặt nước 6m (loại trừ trường hợp thuyền không còn ở mặt nước nữa).
2, Trên thực tế, mỗi con thuyền gỗ dù nổi trên mặt nước nhưng khá
nặng, khi đi phần đáy sẽ bị chìm một chút xuống nước. Từ đó suy ra mũi
thuyền cách mặt nước một khoảng nhỏ hơn hoặc bằng 6m.
3, Đây là trường hợp hi hữu. Thuyền đi biển bị gặp sóng thần, sóng sẽ dìm thuyền xuống, do đó khoảng cách từ mũi thuyền đến mặt nước, tính
theo thực tế là tuỳ thuộc vào áp lực của nước.”
Tất cả các thầy cô giáo đều đồng loạt toát mồ hôi. Đến chết với cái thằng nhóc này!
***