Bạn Thân, Ta Thích Mi

Chương 1: Chương 1: NGÀY KHAI TRƯỜNG




*choang....*

Chiếc đồng hồ báo thức bể tan tành sau cú tiếp đất “vô cùng hoàn hảo”

-”mấy gi....ờ....rồ..i???”

-”Á....Á.......”

*chim ngừng bay*

*cá ngừng bơi*

*gà ngừng ò ó o *

......................

Và bạn nữ xinh đẹp của chúng ta đã ngừng ngủ nướng. -_-||

-”What??? Ối mọa ơi 6h30.... 6h45 phải có mặt.... Thần linh ơi kíu con....”

Với một tốc độ kinh hoàng, bạn í đã vscn trong vòng chưa đầy 5s.

-” Không được trễ....Á.... xe hư... Ối Thần linh ơi....”

Bầu trời thu trong xanh.... trên con đường thơ mộng có lá vàng rơi.... rơi...... (tốp lại đi má -_-||) Và với tốc độ chạy của bạn nào đó, thì tất nhiên sẽ tông ngã một ai đó. Và sự thật là......

*rầm...bịch...*

“Á, ai đụng tui vậy hả???”

“Cô kia cô làm gì mà chạy như ma đuổi, cô đụng tôi tôi chưa bắt đền cô là may rồi đó”

Nó ngước lên nhìn người đó bằng cặp mắt “cún con”, miệng rối rít xin lỗi, rồi nó ( lại ) lao tới trường.

“Phù.... may mà không bị giữ lại”

(Bà t/g: chị mới vừa xài mĩ nhân kế với người ta mà +_+)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

TRƯỜNG TRUNG HỌC STAR

- “Băng Nhi..... ê Nhi... Ta đây nè......” - tất nhiên, giọng nói oanh vàng đó là của Anh Trâm, con bạn thân của nó.

- “May quá, ta cứ sợ trễ”- nó ừa thở vừa nói.

-”Thầy tổng phụ trách mới hỏi mi đó!”- nhỏ nói.

-”Áaaaaa, má ưi còn cái bài phát biểu nữa! Ố Mài Gót -_-! Ê ổng có hỏi thì nói ta chưa tới nghe. Bà trốn đây!!!”

Nhỏ trên đầu chảy ba vạch đen. Thiệt là không hiểu sao bà này mà là học sinh giỏi nhất khối 8 nữa ~T_T~

~~~~~~ta là dải ngăn cách thời gian~~~~~ = ̄ω ̄=

-”Và sau đây xin mời em Dương Ngọc Băng Nhi, học sinh ưu tú của khối 8 lên phát biểu” - thầy tổng phụ trách đội dõng dạc tuyên bố. Sự thật là cô nàng của chúng ta vừa mới dứt câu nói ở trển *chỉ chỉ* , quay lưng lại đã thấy ông thầy đứng ngay đằng sau ( t/g: há há ăn ở )

-”là hs của trường, chúng ta phải....bla bla... làm rạng danh trường.....bla ...bla...........” - nó nhắm mắt nhắm mũi chém gió. Còn thầy cô thì cứ tuởng nó giỏi phát biểu không cần nhìn giấy, ai biết đâu.....(sự thặc phũ phàng)

....cuối cùng phần phát biểu cũng kết thúc “tốt đệp“. Nó thở phào nhẹ nhõm, còn ông thầy chỉ biết lắc đầu. Thật may là nó nói tốt chứ không nó chết thì ổng cũng dai (die).

Vào lớp, nhận cô nhận trò nhận bạn thất lạc... bla...bla.... cũng xong. Cuối cùng bà cô tuyên bố:

-”Năm nay sẽ có một hs mới chuyển vào lớp chúng ta.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.