Sau thêm vài lần nhường đường cho gián, chuột, thậm chí cả thằn lằn, cả hai đứa cũng an toàn hạ cánh ở cổng trường Star. Chưa kịp cất con xe yêu dấu, đã nghe tiếng nhỏ Anh Trâm um sùm ( t/g: ai còn nhớ chị Trâm không? Lâu rồi mới cho chỉ ngoi lên lại +_+ Quên coi lại chap 1 nha :)) )
-”Nhi, Thành,...hú hú...”
Hắn giật mình làm rớt cây cà rem. Nó hớn hở chạy lại ôm chầm con bạn thân, sụt sùi:
-” Tỷ tỷ, tỷ đi thi gì mà lâu quá..hức...chỉ là thi múa thôi mà...híc.. muội cứ tưởng tỷ bỏ rơi muội đi theo anh soái ca nào rồi chứ... đau lòng cmnr... híc híc...”
Hắn ngồi coi hai đứa diễn cảnh “tỷ muội tình thâm“. Miệng cạp bánh mì (ăn lắm thế), tay cầm điện thoại quay phim...
-” Híc...híc... tỷ cũng nhớ muội vô cùng... chẳng qua là do tỷ giỏi quá nên bị giữ lại thôi mà...” - Trâm tỷ sụt sịt giải thích.
-”híc...híc...tỷ à....” - nó nức nở
-”hu...hu...muội muội...” - nhỏ xúc động.
Thời gian như ngừng trôi, cả thế giới dường như chỉ còn tồn tại hai tỷ muội họ... Nhà xe của trường đã in đậm dấu ấn của một cuộc hội ngộ lâm li bi đát đẫm nước mắt và tiếng nức nở đầy xúc động,....à, còn cả tiếng nhai bánh mì nữa... :v
“Bốp...bốp...bốp...(tiếng vỗ tay) ...tốt, diễn hay lắm. CẮT “ - tiếng bác đạo diễn già đang ăn cake mì dõng dạc  ̄﹏ ̄
Hai diễn viên nữ nổi tiếng từng (xém) được nhận giải Ốt sờ ca thở không ra hơi. Thằng đạo diễn kiêm quay phim thì hớn hơn CÚN, miệng lầm bầm như người cõi âm nhập xác
-” Hay, rất hay, đây xứng đáng là một trong những giời phút đáng nhớ nhất trong lịch sử trường THCS Star. Ôi...những con người thiện tài đã đoàn kết hợp lực cùng nhau tạo nên một tác phẩm huyền thoại để đời, xứng đáng truyền lại cho con cháu mấy chục đời sau”
Băng Nhi và Anh Trâm nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ + đồ dị hợm + thương hại. Hai đứa chép miệng tiếc rẻ rồi kéo nhau đi thẳng, bỏ chàng hotboy đứng tự kỉ. Ảnh cũng đẹp mà thôi cũng kệ :v .
Người người, nhà nhà đi qua chỉ nói đúng cùng một câu cảm thán.
-”Hazzz... tội nghiệp chưa , nhìn đẹp trai cao to vậy mà lại bị điên”
..........
Trong gìơ học, nó và nhỏ ríu ra ríu rít tâm sự, bơ đẹp cậu bạn bàn trên. Ai đó ức lắm, suốt cả buổi học chả tập trung, tâm hồn cứ treo ngược ra bàn sau nghe lén. Nhưng đau lòng là âm lượng vô cùng nhỏ, thêm hai đứa trẻ vừa nói vừa nhai bánh tráng trộn, cộng với lớp vô cùng ồn...và nhiều nguyên nhân cả khách quan lẫn chủ quan khác, khiến kẻ nghe lén nào đó éo hiểu nội dung là gì, chỉ mang máng thoang thoáng. Tự nhiên hắn cảm thấy vô cùng tức tối vì bị nó cho ăn bơ, bội thực bơ .
“Người ta đường đường là một đại mĩ nam khuynh thành đảo quốc mà dám đối xử với người ta như vậy. Băng Nhi đáng ghét. Đợi đó”
Nhìn xuống bàn sau vẫn còn thấy hai đứa nó rì rầm tâm sự, hắn càng tức tối. Móa, bị thất sủng cmn luôn. Tiết thứ tư rồi nha. Nói chi mà nói lắm không biết. Con gái con rứa kì lạ, không dịu dàng hiền thục xí mô hết. Trảm, trảm hết cho trẫm :v
************
Tiểu Miêu = ̄ω ̄=