Đêm ấy tôi không ngủ nổi, lăn từ đầu giường tới cuối giường, cuối cùng ôm gối sang chiếm giường Khả Vũ. Em trai khinh bỉ nhìn tôi lớn đầu còn giành chỗ ngủ với nó nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường tôi một nửa giường.
Tôi vòng tay ôm lấy Khả Vũ dù thế nào nó cũng lớn hơn tôi, tôi dễ dàng nằm gọn bên cạnh nó.
- Chị như vậy sau này em làm sao lấy vợ
- Không sao em còn có thể lấy chồng mà
- Diệp Khả Vy chị cút
Vũ trụ nhỏ lại bắt đầu bùng cháy.
***
Gần đây Anh Nhật rất hay đến nhà tôi, ăn cơm chỉ tính là chuyện thường ngủ lại càng lúc càng thường xuyên hơn. Tôi không chịu được có thêm một người trong phòng mình u ám bám Anh Nhật ca thán.
- Anh nhà rộng tường cao không ở, sao suốt ngày bám em không tha vậy
- Bị chó dại quấy nhiễu
Được rồi, tôi rất thức thời biết anh ám chỉ ai chỉ đành ngậm miệng rơi lệ. Dù thế thì anh cũng đừng tìm đến em chứ.
Anh Nhật nửa nằm nửa ngồi trên ghế kéo tôi lại gần giọng có chút buồn ngủ
- Sao gần đây anh không thấy Thiên Huy nữa vậy mọi khi hai đứa dính nhau như mèo dính với chuột mà.
- Anh có thấy con mèo nào dính với chuột không mà nói hả? Cậu ta chắc gần đây bận rộn gì đấy, sao em biết được?
-Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện thường, anh để ý làm gì?
Tuyết Hoa từ trong bếp đi ra trên tay ôm rất nhiều đồ ăn vặt ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi lười cãi nhau với nó.
Thiên Huy quả thật gần đây không tới tìm tôi tôi cũng lười quan tâm tới hắn. Mỗi ngày đều thấy hắn và Nhu Ngọc lượn trước mặt khoe ân ái, khoe đến hào quang chói lóa đeo kính râm cũng không cản nổi làm cho thành phần cẩu FA nổi điên lên kế hoạch đánh úp.
Tôi thật muốn chạy đến trước mặt hắn cười lớn, nếu có một ngày hắn và Nhu Ngọc kết hôn tôi sẽ hát tặng bài đồi thông hai mộ nếu có một ngày bọn họ chia tay tôi sẽ hát tặng bài chia tay là hạnh phúc. Ầy nghĩ xa quá rồi, lòng dạ đàn bà thật nguy hiểm.
Bên ngoài có tiếng gọi tôi ghé mắt nhìn ra thấy Tuấn Bảo đứng ngoài cổng khua tay múa chân như thể lên cơn động kinh. Tôi lay gọi Anh Nhật dậy, dù sao cũng là rác của anh quét đi sớm cho sạch nhà.
Anh Nhật một bên còn buồn ngủ Tuấn bảo đã lao đến ôm chân gào khóc.
- Sao em lại tránh mặt anh anh đã làm gì sai em nói đi anh sẽ sửa.
- Khỏi đi anh chỗ nào cũng sai cả
- Em không thích anh lấy khăn tắm của em anh sẽ không lấy, em không thích anh dùng cốc của em anh sẽ không dùng, em không thích anh giặt quần áo của em anh sẽ không giặt, em không thích anh trộm đồ cá nhân của em anh sẽ không trộm em không thích anh nhìn trộm em t....
- Ngậm mỏ vào rồi biến. Anh không lấy khăn tắm của tôi nhưng anh lấy khăn mặt, anh không dùng cốc của tôi nhưng anh dùng bát, anh không giặt quần áo của tôi nhưng anh giặt đồ lót, anh không trộm đồ cá nhân của tôi nhưng anh xâm phạm cuộc sống riêng tư của tôi, anh còn dám nhìn trộm đúng là chán sống mà.
Anh Nhật chỉ cần một cước đã có thể đá bay Tuấn Bảo đập mặt vào tường. Tuấn Bảo quay sang ôm chân tôi gào khóc
- Nếu không Khả Vy em cho anh ở đây đi anh sẽ nghe lời mà.
Tiếp theo không cần nói cũng biết Anh Nhật túm cổ áo Tuấn Bảo quăng ra ngoài sân cài then đóng cửa xong phủi phủi tay coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi cũng không phải muốn làm ngơ nhưng nhà tôi đâu phải trại tị nạn ai muốn đến ở cũng được.
Tuyết Hoa đi đến ôm lấy Anh Nhật nũng nịu
- Thằng cha biến thái ấy sống dai vậy tưởng đâu phải chết rồi chứ
- Là mày có ác cảm với người ta thôi, chẳng phải Tuấn Bảo cũng đẹp trai lắm à sao mày lại chê thịt vậy? Ăn chay rồi à?
- Động tới chồng tao tao ghét
Nói xong ôm ghì lấy Anh Nhật.
Tôi nhìn không nổi nữa chỉ có thể lui về phòng đắp chăn niệm phật chờ ngày tu thành chánh quả.
***
Thời tiết gần đây chuyển biến rõ ràng, trời bắt đầu se lạnh, gió heo may ùa về trên từng góc phố theo mỗi bước chân nẻo đường.
Tôi chọn lấy một buổi chiều mát mẻ cùng Tuyết Hoa xuống phố mua đồ thu đông. Nói vậy chứ tôi chỉ chăm chăm tìm vài cuộn len màu sắc đẹp để đan khăn. Tuyết Hoa, Thiên Huy, Khả Vũ, ba mẹ mỗi người đều có khăn len tôi đan tặng. Tôi không thích dùng đồ len nhưng lại thích đan lát vậy nên mỗi năm đều tặng họ một cái treo đến chật tủ.
Tuyết Hoa lựa cuộc len màu đỏ tươi đưa tôi nói muốn một cái khăn len lưới thật đẹp. Mùa đông năm nay Anh Nhật ở đây tôi định tặng cả anh, nếu vậy hay sẵn tiện tặng cho cả Đức Nhân? Như vậy có kì quá không?
- Mày mua nhiều len vậy để về nhà thắt cổ à?
- Không để tẩm dầu đốt chung với mày
Tôi phớt lờ ánh mắt của Tuyết Hoa xách hai túi len lớn ra khỏi cửa hàng.
***
Tôi nhâm nhi cốc trà sữa ngồi nhìn đàn mèo nằm thoải mái trên cầu thang trong quán chị Ánh. Tuyết Hoa hết túm con mèo này lại vật lộn với con mèo kia xem ra chơi rất vui vẻ. Hôm nào đó phải đem Boss Miêu và Tiểu Hắc đến đây chơi mới được.
Tôi giúp chị Ánh làm bánh ngọt cho khách trong khi chờ Tuyết Hoa đùa chán với đám mèo.
Ngoài cửa quán một cặp nam nữ bước vào thân thiết nắm tay nhau Tuyết hoa cao giọng tôi ở trong cũng nghe nó nói.
- Chà chà, trùng hợp chưa kìa hôm nay lại có thể gặp Thiên Huy ở đây.
- Quán cũng không phải của cậu sao tớ không được đến chứ?
Tôi bê ra hai ly trà sữa Thiên Huy đã ngồi xuống đối diện Tuyết Hoa, bên cạnh còn có Nhu Ngọc.
- Chị Vy, chị cũng thường hay đến đây à?
- Ừ, quanh đây chỉ có quán chị Ánh là ngon nhất lại có mèo nữa.
Tôi đảo mắt qua chị Ánh đứng gần đó khen ngợi, chị cười hiền với tôi rồi trong vào chuẩn bị đồ uống.
- Em với anh Huy vừa đi dạo về ngang qua đây đột nhiên muốn ghé vào may mắn lại gặp hai chị.
- May cái con khỉ khô.
Tuyết hoa lạnh mặt túm đuôi con mèo gần đấy nó kêu ré lên rồi chạy mất. Tôi huých nhẹ vai Tuyết Hoa cau mày với nó.
- Anh Huy em muốn thêm bánh anh lấy giúp em được không?
- Được!
Thiên Huy rất cưng nựng xoa đầu Nhu Ngọc sau đó đứng dậy đi vào quầy. Tuyết Hoa lần nữa bĩu môi cao giọng
- Vy chốc nữa mày đi đến bệnh viện với tao nhé!
- Mày sao vậy khó chịu à?
- Đi khám mắt thôi, tao sợ mình bị đau mắt đỏ.
... Cái con này!
Nhu Ngọc có lẽ nhận ra sự bài xích của Tuyết Hoa, cô bé im lặng cúi đầu sau đó dè dặt nhìn tôi.
- Chị Vy chuyện lần trước là em không tốt, em quá đáng với chị. Chị đừng giận nhé
- À, không sao.
Tôi uống một ngụm trà sữa vị ngọt mát lan xuống cổ họng, tôi khe khẽ gật đầu cười rất tự nhiên. Trước khi Thiên Huy quay lại tôi cùng Tuyết Hoa nhanh chóng rời khỏi quán.
Tuyết Hoa chẳng hiểu sao nổi giận trên đường đưa chân đá lung tung vẻ hậm hực. Tôi không muốn để ý cũng không được
- Mày lại sao vậy?
- Cái con nhỏ đó tao nhìn là thấy khó chịu. Thà ngốc ngốc đần đần như mày còn hơn kiểu bạch liên hoa sen ra vẻ thánh nữ như nó
- Là do mày có ác cảm với người ta thôi, mà mày bảo ai ngốc ngốc đần đần?
Tuyết Hoa trừng mắt nhìn tôi lúc lâu sau mới lẩm bẩm
- Tao đánh giá cao IQ của mày rồi có ngày bị thất tình đừng đến ôm chân tao khóc lóc. Mà chuyện lần trước Nhu Ngọc nói là chuyện gì cơ?
Tôi lờ đi câu hỏi của Tuyết Hoa coi như không nghe thấy, nó lại không buông tha đeo bám bên cạnh ồn ào. Sau cùng tôi kể cho nó nghe chuyện tôi gặp Nhu Ngọc ở quán trà, chuyện Đức Nhân thích tôi cả chuyện tôi cãi nhau với Thiên Huy. Tuyết Hoa nghe xong gào thét một hồi
- Mày lại dám giấu tao nhiều chuyện thế, bảo sao mấy hôm nay cái mặt như bị trĩ suốt ngày nhăn nhó
- Có mày nhăn nhó cả nhà mày mới nhăn nhó ấy.
Tuyết Hoa lại hỏi tôi tính như nào với Đức Nhân tôi trầm mặc rất lâu không biết làm sao để trả lời.
Tôi không ghét Đức Nhân nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích cậu ta. Đức Nhân khác Kỳ Khôi không tìm đến tôi vì muốn thay thế người trong lòng, tôi cũng không muốn đùa giỡn với Đức Nhân, tôi không muốn tổn thương cậu.
***
Tôi gặp Đức Nhân vào một buổi chiều trời mưa phùn, mưa giăng giăng trên phố lớn hòa trong không khí se lạnh của mùa thu càng khiến lòng người thêm ảm đạm. Tôi cụp ô bước và trong hiệu sách tiếp tục với đống bài tập còn giang giở. Đức Nhân từ sau tiến lại đem cho tôi một ly capuchino nóng hổi có điều cái bản mặt vẫn lạnh nhạt cao ngạo không ôn nhu như anh trai cậu.
Đợi Đức Nhân ngồi xuống tôi mới hỏi
- Gần đây Kỳ khôi vẫn ổn chứ?
- Vẫn ổn, anh ấy đang tìm Hạ Ngân.
Tôi gật gật đầu. Tôi và Kỳ Khôi thi thoảng vẫn liên lạc, Hạ Ngân là người Kỳ Khôi yêu tôi và chị có vài nét tương đồng vì vậy anh mới chú ý đến tôi.
Tôi cắn bút nhẩm tính bài toán trước mặt vẫn không tìm ra cách giải. Đức Nhân rất nhanh đoạt lấy bút trong tay tôi chẳng mấy chốc đã là xong bài, tôi ngưỡng mộ khen ngợi
- Cậu tài thật đấy thường ngày ở trên lớp cậu ngủ suốt vậy mà vẫn làm được bài. Trước kia có Kỳ Khôi giảng cho tớ hiện tại...
- Cậu một câu Kỳ Khôi hai câu Kỳ Khôi đây là muốn ám chỉ gì sao?
- Đâu có
Tôi ngượng ngùng cười, chỉ là nhắc lại vài việc thôi.
- Vừa hay tớ lại rất giỏi toán tớ cũng không phiền làm gia sư riêng cho cậu đâu.
Đức Nhân kề sát bên tai tôi môi hơi cong lên cười. Tôi kinh hãi lui ra xa sống chết gật đầu. Vậy là những ngày sau đó Kỳ Khôi thật sự tuân thủ lời nói rất tận tâm dạy kèm tôi, thành tích của tôi nâng cao rất nhiều.
Sáng tới lớp tôi ngồi một bên làm bài, Đức Nhân tựa đầu lên người tôi nhắm mắt ngủ. Tôi coi như không thấy hành động này.
Chiều tôi ngồi dưới gốc cây sau trường Đức Nhân tựa lưng tôi ngủ. Tôi coi như không thấy hành động này.
Giờ thể dục ôi chạy không kịp Đức Nhân kéo tay tôi chạy vươn lên về đích. Cả tôi và giáo viên thể dục coi như không thấy hành động này.
Bữa sáng của tôi Đức Nhân cướp trắng trợn. Tôi vẫn thủy chung coi như không thấy chuyện này.
Thi thoảng Đức Nhân thản nhiên theo tôi về nhà chơi đùa cùng Tiểu Hắc cái này thì tôi hoàn toàn không thể làm ngơ.
Mẹ hỏi tôi đấy có phải bạn trai con không? Tôi chưa nói gì Đức Nhân đã cướp lời
- Phải ạ!
Cậu ta giải thích tớ không là bạn trai chẳng lẽ là bạn gái? Nếu nghi ngờ giới tính của tớ cậu có thể kiểm tra
Tôi nhịn cảm giác muốn chửi người.
Ba hỏi tôi hai đứa đang tìm hiểu à quen nhau lâu chưa? Tôi vừa mở miệng Đức Nhân đã nhanh hơn một nhịp
- Lâu hay không không quan trọng, Khả Vy là người thuần khiết không cần mất thời gian tìm hiểu
Cậu ta giải thích Tớ không thể nói tại cậu quá ngốc lại quá đơn giản căn bản chẳng có gì để tìm hiểu cả
Tôi nhịn cảm giác muốn đánh người.
Khả Vũ hỏi sao anh có thể thích một người chẳng có ưu điểm gì như chị em? Tôi chưa kịp thanh minh Đức Nhân đã chen ngang
- Ưu điểm lớn nhất của Khả Vy là không có ưu điểm gì
Cậu ta giải thích Tại não cậu thiếu hụt IQ nên về căn bản hơi ngốc nghếch nhưng không sao tớ sẽ cố coi đấy là ưu điểm của cậu
Tôi nhịn cảm giác muốn giết người.
Boss Miêu lại hỏi meo meo méo méo gru. Tôi câm nín, tôi nào hiểu nó muốn nói gì. Vậy mà Đức Nhân có thể ngồi giao tiếp ngôn ngữ với nó cả buổi tôi thật muốn ngả mũ bái phục.
Tôi nhìn nhầm người rồi, Đức Nhân ngoài vẻ mặt lạnh nhạt ra đôi khi còn rất trẻ con dễ thương nhưng thực chất là tên lưu manh có văn hóa ăn không nói có. Sao tôi lại không nhận ra từ đầu cứ chẳng lẽ do IQ thật sự thiếu hụt?
Nhưng chắc chắn tôi không khó chịu với hành động của Đức Nhân nếu không đã không ngầm cho phép cậu làm loạn.