Những ngày tiếp theo tôi gần như ngầm đồng ý để Thiên Huy gặp Nhu Ngọc, thi thoảng tôi vẫn giả ngơ coi như không biết hắn đang ở đâu.
Tôi vẫn cứ thương tiếc cô ấy.
Mày hết thuốc chữa rồi, tao sợ mày rồi
Ở bên kia màn hình, Tuyết Hoa giả bộ chắp tay vái lạy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nó không tiếp tục tranh cãi với tôi nhưng xem chừng rất tức giận. Cũng may hiện tại tôi và nó cách nhau cả ngàn kilomet nếu không nó đã sớm chỉnh chết tôi rồi. Tôi cười lảng sang chuyện khác không muốn tiếp tục đề tài về mình.
- Không nói tao nữa, mày thì sao? Sao lại gầy đi rồi?
Còn không phải do này à? Tao ăn cơm mày nấu quen miệng rồi đồ ăn ở đây căn bản không nuốt nổi
Này cũng tính là lỗi của tôi à?
- Chú ý sức khỏe một chút, mày có chết bên đấy tao cũng không có cách nào nhặt xác cho mày đâu.
Khỏi lo, tao ăn được ngủ được lại luôn được ngắm trai đẹp mòn mắt, tao lại xinh đẹp như vậy người theo nhiều hơn cát trên sa mạc
- Hẳn là fan não tàn chuyên nghiệp, trình độ ảo tưởng cũng được update lên một tầm cao mới
Quá khen
Tuyết Hoa không biết xấu hổ vênh váo kiêu ngạo. Tôi với nó lại dành cả buổi chỉ để nói chuyện phiếm.
***
Anh Nhật vẫn không chịu cuốn gói về mỹ, mỗi lúc rảnh rỗi đều sẽ đến tìm tôi bám dai như vi khuẩn bám lấy bồn cầu.
Nói vậy tôi đang tự nhận mình là bồn cầu à?
Anh Nhật ôm lấy Boss Miêu xoa xoa bộ lông xù của nó chẳng mấy chốc một nhúm lông trắng đã dính đầy trên tay. Tôi giựt lại Bosd Miêu, nếu còn để anh xoa con mèo của tôi sẽ trụi lông mất.
- Anh cũng không còn việc gì nữa, sao còn chưa đi? Không thấy Tuấn Bảo ngày ngày đều gọi điện thúc dục à?
- Cậu ta? Nghĩ đến lại thấy phiền phức.
Tôi bĩu môi, liếc nhìn chiếc nhácn trên ngón áp út của Anh Nhật. Đây là tâm tình của thiếu nữ đang yêu nghĩ một đằng nói một nẻo phải không?
***
Có lúc Thanh Phong sẽ đến tìm tôi hỏi chuyện của Tuyết Hoa, tôi dám chắc rằng nó không liên lạc với cậu ấy. Nghĩ đến cô gái xinh xắn hoạt nháo ngày nào bây giờ lại thường xuyên mệt mỏi, cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận tiếng thở dài của nó tôi không khỏi đau lòng.
- Rất tốt, mỗi ngày đều ăn được ngủ được
- Thật sao?
- Thật
- Vậy thì tốt.
Thanh Phong gật đầu xem như đã biết. Cậu chỉ hỏi thăm tình hình của Tuyết Hoa, không nhờ tôi nhắn nhủ điều gì, cũng không hỏi xem Tuyết Hoa có nhắc đến mình. Chỉ đơn giản là đứng từ xa quan sát thông qua một người trung gian. Tất cả những gì biết được chỉ là lời nói một phía từ tôi, nhưng cũng đủ để Thanh Phong yên tâm.
***
Lớp trưởng chính thức hẹn hò với lớp phó, nghe đâu Phong Thương hôm ấy đến tận nhà ép Nhật Nam thổ lộ. Sau khi bọn họ thành đôi thần dân 12V mừng đến kêu cha gọi mẹ những tưởng lớp phó có người thương rồi sẽ hiền lành thục nữ hơn trước, ai ngờ lớp trưởng vừa vô dụng lại sợ vợ. Chế độ độc tài của Phong Thương ngày càng hắc ám, ai dám có ý kiến lập tức ăn chổi bay.
- Nhật Nam do tao quản lớp này do tao trị ai muốn rơi răng thì bước ra đây.
Từ khủng long bạo chúa biến thành hổ cái hóa ra cũng cách nhau không xa lắm.
***
Khả Vũ có đánh chết cũng không nhận có tình cảm với cô bé tên Lâm Bảo Thư kia, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng lại rất để tâm. Gần đây còn bắt đầu chú ý đến nhan sắc bản thân. Em trai nhỏ vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi nếu chịu cười lên đến tôi còn muốn cưới về. Khả Vũ một thân áo sơ mi trắng lượn tới lượn lui trước mặt tôi.
- Em có đẹp trai không?
- Đẹp!
- Vậy chị có thích em không?
- Thích!
- Xếp hàng chờ đến lượt đi, không có vé ưu tiên người nhà đâu.
Nói xong vui vẻ đi ra ngoài, rút cục là ai đã thuần hóa em tôi từ một tên mặt than trở thành tên mặt dày thế này?
***
Bẵng đi một thời gian, đám bạn học đều đã lựa chọn được trường cho mình, bắt đầu bước lên con đường tìm kiếm tương lai. Chỉ trong thoáng chốc nhìn lại từng gương mặt thân thiết cảm giác vừa bùi ngùi vừa nuối tiếc. Thanh xuân có thể đi cùng bọn họ thật sự rất mãn nguyện.
Đám học trò vây lấy nhau nắm tay ôm hôn đều không nỡ rời, kí tên lên áo, viết vài dòng vào kỉ yếu lớp, hứa hẹn rất rất nhiều điều mà không cần biết có thể thực hiện được không. Tôi cũng hùa theo bọn nó nói vài câu sến xẩm, Minh Hoàng nắm tay tôi mắt chớp chớp vài cái mới nặn ra được ít nước mắt.
- Sau này ra trường vẫn phải giữ liên lạc nhé
- Ừ
Cứ hứa trước đã
- Đám cưới phải mời tớ đấy nhé
- Ừ
Không mời để mất một khoản lì xì à?
- Không được quên tớ nhé
- Ừ
Hứa cho cậu vui vậy thôi
- Tụi mày làm cái gì mà bịn rịn vậy hả? Chia tay chia chân gì giờ này? Còn chưa thi tốt nghiệp đâu đấy,về chỗ lấy giấy làm bài kiểm tra mau lên.
cô Oanh bước vào thét lớn, hơn chục con mắt đều đổ dồn về người phụ nữ đang lạnh mặt đứng trên bục giảng.
Tụi em chỉ đang diễn tập thôi mà, cũng đâu tính là xấu.
Minh Hoàng lại lần nữa chứng minh cho cả lớp thấy mình là người không sợ chết, tí te tí tởn chạy ra nắm tay cô Oanh nước mắt lưng tròng.
- Cô, 10 năm nữa em về trường cô nhất định phải lấy được chồng rồi nhé, đến lúc ấy mà cô còn chưa lấy chồng thì...haha...cô ế cmnr!
....
1 phút mặc niệm bắt đầu. Trong lớp cũng chỉ có mình Quang Mạnh là đủ tình nghĩ để đi nhặt xác cho Minh Hoàng.
***
Thoáng chốc đã tới mùa mưa, đầu hè trời bắt đầu ấm áp hơn nhưng kéo theo nó là những cơn mưa rả rích cả ngày không ngớt. Tôi ngồi dưới mái hiên nhìn dàn hoa ti gôn hồng phớt bị mưa làm cho rủ xuống, cánh hoa nhẹ bẫng trôi trên vũng nước mưa, gom thành một mảnh tím hồng.
Ti gôn thường nở quanh năm, cánh hoa giống như trái tim bị tan vỡ vì thế nó tượng trưng cho nỗi buồn thiếu nữ. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn rất thích loại hoa này.
Cách đây mấy tuần Thiên Huy có đem đến vài chậu cẩm tú cầu, cứ đến mùa mưa là cẩm tú cầu nở rộ. Tôi hỏi hắn vì sao tặng loại hoa này
- Cẩm tú cầu tượng trưng cho sự thay đổi trong tình yêu đấy.
- Nhưng nó cũng có nghĩa là sự chân thành trong tình yêu, phải không?
Thiên Huy tươi cười hỏi ngược lại tôi.
Kì thực trong vườn nhà tôi cũng trồng loại hoa này, nhưng ba vừa nhìn thấy cây cảnh là lập tức nhận ngay mặc kệ khu vườn đã chật kín cây cối.
Đến hôm nay cẩm tú cầu cũng đã nở xinh đẹp, diễm lệ, tao nhã khoe mình dưới mưa.
Tôi đưa mắt nhìn hai con mèo đang lười biếng nằm dưới chân mình lắng tai nghe tiếng mưa trong trẻo.
Cánh hoa mỏng như cánh bướm, trong nụ còn đọng lại nước mưa chậm rãi lăn trên phiến lá xanh đậm. Trắng ngà, hồng phớt, xanh biếc, thanh lục, tím nhạt...màu sắc của nó nở rộ, bung tỏa tô vẽ lên một bức tranh rực rỡ kiêu ngạo trong mưa. Những quả cầu lớn chụm lại với nhau vươn mình hứng lấy làn nước đầu mùa mát lành.
Cẩm tú cầu nở rộ trong tháng tư, đẹp như lời nói dối hoa mĩ nhất.
***
Cô bé đứng nấp sau gốc cây kì thực không dấu được hết bộ váy hồng phấn bồng bềnh, đôi mắt tròn xoe len lén nhìn cậu trai xinh đẹp, dáng vẻ nghiêm túc đọc sách trái ngược với khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con của cậu. Cậu bé ngồi rất lâu, nắng làm hồng hai bên má non mềm, dường như cậu không có ý định rời đi. Cô bé khẽ mỉm cười môi chu lên hồng hồng, ánh mắt mơ màng.
Có vẻ đứng quá lâu, chân đã mỏi nhừ chao đảo đứng không vững, có lẽ nên về rồi.
Cậu bé kia bỗng nhiên gập sách lại chậm rãi tiến về phía gốc cây.
Chết rồi không phải bị phát hiện rồi chứ? Bị nhìn thấy nhìn lén người ta là mất mặt lắm có khi nào bị bắt vào tù luôn không? Mẹ ơi mau đến cứu Vy.
Chiếc váy hồng phấn di chuyển, cô bé lùi sau vài bước hốt hoảng đến mức vấp té ngã trên mặt đất, vải ren bao quanh váy bị rách một mảng lớn. Xong đời rồi, vừa bị ngã đau lại còn làm hỏng bộ váy thích nhất, còn sắp bị người ta bỏ tù. Mẹ ơi mẹ đến đón con đi mà.
Sau cùng tiếng khóc nức nở của cô bé dọa cậu hốt hoảng, cậu cái gì cũng chưa làm sao đã khóc rồi?Còn khóc rất thê thảm.
Làm sao để dỗ con gia nín khóc, trong sách không có dạy a~ tặng sách cho cô ấy cô ấy liệu có nín không? Hay là tặng robot biến hình cậu mới mua? Hay là...
Cậu chợt nhận ra khi mình tiến một bước sẽ dọa cô bé lùi lại một chút, bộ dạng y hệt con thỏ nhỏ bị người lạ trông thấy chỉ muốn mau chóng trốn đi. Cậu thật sự chưa làm gì mà, chỉ là phát hiện có người nhìn mình nên mới đi đến xem thử thôi.
...Được rồi cậu thừa nhận cậu cố tình ngồi đây cho người ta ngắm, trong lòng còn rất hưởng thụ nữa nhưng khi thấy cô bé kia có vẻ mỏi chân sợ cô ấy bỏ đi mất nên mới vội vàng đến xem thử, cậu không muốn dọa người ta sợ đâu.
- Không cần sợ tớ đâu có làm gì cậu.
- ...
- Thật tớ không làm gì đâu, còn cho cậu kẹo này.
- Cho kẹo thật không?
Con gái dễ mua chuộc vậy à? Lúc nãy còn run rẩy mà sao bây giờ đã vẫy đuôi mừng rồi.
- Tớ là Trịnh Thiên Huy
- Khả Vy
- Ừm tớ biết. Vy trong tường vy phải không?
- Sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu theo dõi tớ để bắt cóc? Trên phim đều diễn như vậy. Không muốn thà tớ vào tù còn hơn bị bắt cóc. Mẹ ơi cứu Vy.
Ngay lập tức cái miệng nhỏ lại oa oa lên hại cậu bé luống cuống chân tay, bình thường Thiên Huy đều rất chán ghét đám trẻ con chỉ biết khóc lóc ăn vạ nhưng đứng trước cô gái này cậu lại không biết phải làm sao.
Chỉ thoáng chốc đã thấy hai người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, một người đang vội vàng chạy lại
- Vy? Sao lại khóc rồi, ai bắt nạt con?
- Trịnh Thiên Huy có phải con bắt nạt Khả Vy phải không? Mẹ bảo con phải hòa nhã với bạn nữ rồi mà.
- Con không có
- Mẹ, Vy không muốn bị bắt cóc đâu. Mẹ~
Đại loại là mặc dù ấn tượng lần đầu không tốt mấy nhưng giá trị nhan sắc cao của ai kia đã thành công thu phục con nhỏ có máu hám zai từ bé.
***
Khi tôi mở mắt ra thấy mình đang gối đầu lên đùi Thiên Huy, mưa ngoài hiên vẫn còn rả rích.
- Mơ thấy gì mà cười vui vậy?
- Không nói cho cậu biết đấy.
- Vậy cũng được
- Cậu phải năn nỉ tớ nói chứ
- Năn nỉ
- Thành ý đâu? Thành ý!!!
- Cho kẹo có được coi là thành ý không?
- Hừ, có phải con nít lên 3 đâu mà đem kẹo ra dụ dỗ.
- Cho thêm một cốc trà sữa nhé!
- Thế còn được.
...
Vẫn dễ dụ như ngày nào!