Về đến nhà, Trình Phương Chu vẫn như vậy, cô ngã lăn ra giường mà nắm, đôi mắt trong trẻo thoạt phần thuần khiết ngước lên nhìn vào trần nhà, bỗng nhiên cô nhớ đến câu nói của Thiên Sở Mộc, hắn bảo cô viết về hắn sao? Có lẽ cô sẽ viết về hắn, một mối tình đơn phương của cô.
Đột nhiên, Trình Phương Chu đứng dậy, vén tắm rèm cửa sổ sang một bên, cô vươn tay ra, sau đó hít thở sâu một cái, hai mắt vừa nhắm liền mở ra, cô thấy Thiên Sở Mộc, đúng hắn đang nằm, rất rõ, bây giờ cô mới nhận ra, nhà của cô và hắn chỉ cách nhau một đoạn nhỏ, vẫn có thể nhìn thấy nhau qua cửa sổ, vậy mà cô không biết.
Hắn đang nằm dựa lưng trên ghế, với cự li cô có thể cảm nhận được hắn rất mệt mỏi, còn có gương mặt góc cạnh kia đẹp làm sao?
Một tiểu sắc nữ như cô còn chết mê chết mệt, tất nhiên cô chỉ ước cầu hắn có thể làm bạn thân của cô mãi mãi, cô không cần biết hắn có thích cô hay không?
Nhưng mà, được làm bạn với hắn là điều cô cảm thấy rất tuyệt vời.
Thiên Sở Mộc cảm nhận rất rõ có ai đó đang nhìn mình, theo bản năng hắn mở mắt ra, nhìn theo trực giác của mình, và bốn mặt chạm nhau, hắn nhìn cô, cười lấy một cái, sau đó đứng dậy, lấy điện thoại gọi ngay cho cô.
Trình Phương Chu e ngại, cô biết hắn gọi cho cô mà:Alo.
Thiên Sở Mộc tiếp tục ngồi lại ghế, đôi mắt dán về hướng cô:Cậu nhìn tôi bao lâu rồi?
Mới thôi, tôi chỉ muốn hóng mát, ai ngờ bắt gặp cậu đang ngủ.
Tôi bắt đền cậu_Thiên Sở Mộc chu môi, giọng điệu lộ rõ bản chất gọi mời.
Bắt đền?_Trình Phương Chu nhanh chóng nói lại:Tôi đã làm gì mà cậu bắt đền tôi?
Bỗng nhiên lúc đó, cô thấy Thiên Sở Mộc nhắm mắt lại, điện thoại rơi xuống sàn, cô liên tiếp nói vọng vào điện thoại mong hắn có thể nghe thấy được:Sở Mộc, Sở Mộc, cậu sao vậy? Cậu có nghe tôi nói gì không? Đừng làm tôi sợ mà.
Nhưng đổi lại chỉ là một âm thanh yên tĩnh.
- ------Còn----