Nhận được tin nhắn của Trang ly tôi vội sang nhà nhỏ ngay. Nhỏ bị bệnh. Ba đi công tác và vì ở riêng nên không ai chăm sóc, nhỏ chỉ còn có tôi thôi. Hôm nay tôi qua trông. Lái xe mà trong lòng tôi cồn cào, lo lắng lắm. Cũng đúng thôi, từ lâu tôi đã xem Trang Ly như người trong nhà, như nhỏ như cô em gái nhỏ vậy. Và là một anh trai, tôi có bổn phận, che chỏi và chăm sóc.
~~~~~
Dựa vào ban công trên tầng, Trang Ly có thể quan sát được hết tất tần tật bên dưới. Thấy chiếc xe quen thuộc từ xa, Trang Ly vội nằm lên giường, dùng khăn có tẩm nước nóng thấm hết người để truyền nhiệt, trông giống như bị sốt nóng.
Nghe tiếng mở cửa phòng, biết là Vũ Thiên Tường đến, cô kéo chăn phủ mình, cố tỏ ra gương mặt mệt mỏi và nhợt nhạt nhất Bằng tất cả khả năng diễn xuất thiên bẩm của mình.
Vũ Tường đến cạnh Trang Ly, đưa tay sờ vào trán. Cậu vội rụt tay sợ hãi.
- Sốt thế cơ à? Sao không nhắn tin cho tớ sớm hơn. Cậu thật là, nếu có chuyện gì thì sao?
- Tớ... tớ...
- Cậu có cần tớ gọi bác sĩ không?
- Đừng Tường, tớ ghét bác sĩ. Cậu nhất định không được gọi. Tớ sợ lắm...
Thiên Tường nhìn Trang Ly, rồi nói chiều.
- Được rồi. Vậy tớ sẽ đi mua thuốc với chút cháo. Cậu ngoan ngoãn nằm đây nhé!
Cậu quay đi. Trang Ly nắm cánh tay cậu lại.
- Tường cậu đừng đi. Đừng để tớ một mình.
Thiên Tường quay lại, xoa đầu Trang Ly.
- Cậu ngoan nằm đây đi. Nghe lời tớ. Tớ đi mua thuốc với cháo. Để cậu mau khỏi bệnh, rồi tớ sẽ dắt cậu đi chơi nơi cậu thích.
- Thật chứ.
Cậu gật đầu.
- Thật.
Trang Ly buông tay cậu ra.
- Vậy cậu đi đi, mau mau về sớm đấy. Đứng để tớ một mình.
- Ừm...
Đợi Thiên Tường đi khuất, Trang Ly vội rút điện soạn dòng tin nhắn “Hành động đi” ấn nút gửi cho dãy số quen thuộc.
_________
Tôi đang nằm chường ường trên phòng thì dì Lan chạy lên báo. Có người đòi gặp tôi, và đang đợi ở ngoài cổng.
Tôi hơi cảm thấy lạ, tôi có quen ai đâu vả lại có quen cũng có ai biết tôi ở đây mà tìm đến chứ. Nghĩ thì nghĩ, tôi cũng nhanh chân đi xuống cổng.
Quái, vừa ra đến nơi tôi đã thấy một ông chú trung niên đứng đấy, ngở là không phải chú ấy, cứ tò dò nhìn qua, nhìn lại, nhìn tới, nhìu lui. Cuối cùng tôi phải chấp nhận sự thật người gặp tôi là chú ấy. Ỉu xìu quay lại thì đã thấy chú ấy đứng nhìn tôi đăm đăm. A iu... đúng người này tìm tôi rồi! Chi í nhỉ?
Không đợi tôi suy nghĩ lâu, chú ấy lên tiếng.
- Cô là Hạ Vy?
- Dạ là cháu, chi ạ chú, có chuyện gì mà gặp cháu ạ?
- Tôi có chuyện muốn nói về cậu Vũ Thiên Tường.
Tôi hơi ngạc nhiên, chẳng phải Thiên Tường cậu ta mới ra ngoài khi nãy sao? Chả nhẽ vừa gây ra chuyện gì. Mà nếu cậu ta gây ra chuyện gì phải nói với ông chứ. Sao lại tìm tôi nhỉ?
- Chuyện gì của Thiên Tường vậy ạ?
- Cô có thể lên xe không? Chuyện rất quan trọng.
Tôi tò mò, nhưng trong lòng cũng thâp thỏm, không biết là chuyện gì, nhưnh nghe nói quan trọng là tôi leo lên ngay mà không cần suy nghĩ. Cho đến khi leo lên tôi cảm nhận mình bị chú ấy dùng khăn trắng bịt miệng. Cảm giác quen thuộc ập đến. Tôi lại ngất đi...
_______
Trang Ly mè nheo.
- Tớ ăn cháo rồi, giờ cậu kể chuyện tớ nghe đi rồi tớ uống thuốc.
- Tớ...
- Cậu kể đi.
Nhìn Trang Ly trên giường bệnh Thiên Tường gâty đầu đồng ý ngay.
- Được thôi. Tớ sẽ kể cậu nghe một câu chuyện tớ thích nhất. Tớ bắt đầu nhé! Tớ kể xong phải uống thuốc đấy.
- Okeee.
- “Vai kịch cuối cùng
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: “Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người.”
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: “ Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu...”
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.”
Thiên Tường kể xong thì hì hà hì hục thở. Trang Ly cũng vừa nhận được tin nhắn thông báo hoàn thành từ dãy số quen thuộc.
Đang mỉm cười toe tét thì đột nhiên cánh cửa phòng vụt mở. Theo đà Trang Ly nhìn sang, cả Thiên tường cũng nhìn theo. Ngay lúc này Sắc mặt Trang Ly ngạc nhiên tột độ rồi chuyển sang tím tái.
Vâng! Hạ Vy đang đứng chống tay vào cánh cửa, nhếch mép cười.