Tôi tên là Trang Ly, chồng tôi tên là Anh Tuấn. Chúng tôi cười nhau đạ được 15 năm, và hiện đang sống rất hạnh phúc, sau khi từ bỏ ngành diễn viên. Chồng tôi về chăm lo cho công ty, tôi thì ở nhà lo việc nhà, bếp núc. Chúng tôi cũng có một cô con gái năm nay 10 tuổi. Con bé chơi thân với thằng bé con nhà Bảo Phong, Shin Hye lắm! Hai đứa cứ quấn quích suốt thôi! Xa là khóc ngay í.
Nhìn con bé đang chơi ngoài sân tôi khẽ mỉm cười.
Anh Tuấn từ đâu lại ôm từ phía sau tôi. Hổn
lên tóc.
Tôi cố quay lại, thụt thụt vào ngực anh.
- A! A!
- Đau à?
- Ừ. Anh đau lắm, ngay đây nè! Hôn đi cho hết đau.- Anh Tuấn chỉ chỉ tay vào tim. Chật. Năm nay ba mươi mấy tuổi rồi mà anh ta cứ làm như vợ chồng son không bằng. Gì mà hôn ngay đây. Thật là... ngại chết đi được.
Anh Tuấn nhìn tôi âu yếm. Tôi nhìn ông chồng già cũng âu yếm không kém.
Tôi chợt hỏi.
- Chẳng phải ngày trước anh thích Hạ Vy sao? Vậy điều gì khiến anh đã yêu em?
Anh vuốt tóc tôi, đôi đồng tử khẽ giãn.
- Đơn giản vì đó là duyên số.
- Thế nào? Anh nói thử xem.
- Chúng ta là những con người từng giống nhau. Nhưng anh yêu em bắt đầu từ đó.
- Nhưng anh cũng biết trước đây em ác mà.
- Em đừng dùng từ ác. Nó nặng lắm! Sai lầm thì ai chẳng mắc, nhưng quan trọng là chúng ta có biết nhìn nhận và chữa sai hay không thôi!
Tôi khẽ cười, có lẽ tôi là một trong những số người có cuộc sống hạnh phúc vì có được Một người chồng tâm lí và tốt bụng.
Anh Tuấn xoay tôi lại. Nắm vai tôi hỏi.
- Em không nhớ gì?
- Nhớ gì cơ?
- Đó là vào năm mẫu giáo.
- Chuyện gì?
- Cái chuyện e đã chửi anh.
- Có sao? Em làm gì chửi anh chứ?
- Em chửi anh là thật. Lúc đấy em nhỡ đạp trúng chân em. Em đã không ngần ngại mà chửi anh rằng :“ Đã xấu nhất Việt Nam còn tưởng đẹp nhì thế giới, cống rãnh mà đòi sánh với đại dương, kênh mương mà đòi tương đương với bể nước. Cái loại người như bân không đáng để mở miệng xin lỗi tôi đâu! Cút đi cho tôi nhờ. Thấy mặt hãm rồi à!”
Tôi trố mắt nhìn anh. Trời! Từ bé tôi đã cao ngạo như vậy rồi ư? Thật xấu hổ quá đi mất.
Tôi ôm mặt đỏ bừng vì xấu hổ chạy vào phòng.
Được một lúc thì chồng tôi cũng mở cửa đi vào.
Chui vào chăn tôi, khều khều vai tôi nũng nịu. Đáng yêu chết đi.
Tôi cố làm ngơ, nhưng đã bị anh nắm người xoay lại. Ép tôi phải mở mắt ra nhìn anh.
- Gì thế này?
Anh nhìn tôi nham nhở. Nhưng đột nhiên biến đổi nhanh chóng, trở nên khá nghiêm túc.
- Ly! Em không hối tiếc vì đã gả cho anh chứ?
Tôi gật đầu trước ông chồng ngốc này, tự nhiên cứ lâu lâu lại lôi câu đó ra hỏi là thế nào. Chờ ngày tôi bảo hối tiếc thì làm đơn ly hôn à? Ừ! Đùa đấy! Làm gì có chứ! ^^
Tôi ngước lên nhìn, thấy anh khẽ cười. Rồi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi nhắm mắt đáp trả.
Cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi chỉ bắt nguồn từ những chuyện nhỏ nhặt và giản đơn như thế! Còn bạn thì sao nào? Hãy tìm cho mình một hạnh phúc bắt nguồn từ những việc nhỏ bé bạn nhé!❤
--------
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Cảm ơn bé Nhi mà Gián hứa tặng cho chương này rất nhìu. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, luôn thành công rực rỡ. Và đừng quên ủng hộ “Viên Thuốc Định Mệnh” nhé! love díuuuuuuu...,
Love Story “Bạn, thầy hay chồng?” by: Gián Nhỏ
Facebook: huyentruc.le.5
Instagram: lehuyentruc
Weibo: 乐特吕克
Gmail: huyentruc28022001@gmail. Or [email protected]
Zalo: 01697070008
Line: ID 20012802
Twitter: @lehuyentruc
askfm: @lehuyentruc