Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 149: Chương 149: Ánh Mắt Khiến Người Ta Hoảng Sợ




Phía trước cửa động, chung quanh là cây tùng bách cao thẳng, đám huynh đệ chuột và đám tỷ muội nhện đứng hai bên, có thể biến thành người không thể biến thành người, tất cả đều mặc đẹp, mỗi người đều kích động khó có thể tự ức chế, từ xa nhìn lại một mảnh đầu đủ mọi màu sắc, bọn họ khi nào thì lại mê nhuộm lông? Ta đang muốn cất bước, trong đám người lôi ra một băng biểu ngữ lớn: “Hoan nghênh đại tỷ về nhà!”

Hợ… Ta sao lại có loại ảo giác, mình đột nhiên thành đại ca trùm xã hội đen? Được rồi, chúng ta đây coi như là một loại xã hội đen khác.

Ừm, cảnh này rất thô tục, bất quá ta thực hưởng thụ, còn rất cảm động.

Cảm giác về nhà thật tốt. Bên ngoài có đẹp có tốt cũng không tốt bằng Bàn Ti động của ta, tổ vàng tổ bạc không bằng tổ cỏ của mình mà.

Ta bỏ đi hóa trang của mình, Phượng Nghi cũng khôi phục tướng mạo sẵn có. Hắn khẽ mỉm cười, phong nghi ngàn vạn, khi vạn người chú mục này, nhẹ nhàng nắm một tay ta.

Hợ… Ta nghe thấy một mảnh thanh âm hút không khí, còn có tựa hồ xa xa truyền đến mấy tiếng té ngã xuống đất.

Ừm, không có khoa trương tới mức vạn người, thế nhưng ngàn người hẳn là có.

Loại tuyên cáo không nói gì này của Phượng Nghi làm cho bọn họ trầm mặc một lúc, sau đó tuôn ra một trận tiếng hoan hô ồn ào náo động hỗn loạn! Toàn bộ Bàn Ti động trên dưới đều biết vì sao trên đỉnh Đông Dương đối diện chúng ta ở một đám chim, hiện tại thấy một màn như vậy, phản ứng của mọi người thật sự là… ờ, tuy rằng rất không chỉnh tề, nhưng ta phải nói, đại đa số đều thực vui sướng, hân hoan, mừng như điên… Ừ, không sai, như vậy.

Phượng Nghi và ta tay trong tay từ giữa mọi người đi qua, không biết ai dẫn đầu, vô số giấy màu, cánh hoa, thậm chí còn có viên kẹo đã gói đồng thời ném về phía chúng ta, đúng vậy, không phải rắc, là ném! Nhất là không biết ai chuẩn bị một viên kẹo cứng lớn như búa, tiếng gió vù vù mang theo bén nhọn liền nện qua đây.

Hợ. Ta trước kia hình như có lần từng vô tình nói ăn mừng tung hoa rắc kẹo gì đó, thế nhưng, đây không phải là rắc, đây là nện mà! Hơn nữa, ai nói kích thước càng lớn lại càng tốt? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy cỡ càng lớn thì càng vui mừng sao?

Có điều tuy kẹo to chút, đối với chúng ta thì không thành vấn đề, mấy cái chỉ nặng có vậy trước khi đụng tới thân thể chúng ta, đã bị cương khí hộ thể và thiên chu võng ẩn hình của ta văng ra rồi, giấy màu cánh hoa nhưng thật ra ào ào rơi xuống một đầu một thân chúng ta. Bất quá mọi người Lý gia phía sau chúng ta thì hơi chật vật, không ngừng trốn đông tránh tây, có lúc có tiếng “ai u”, tiếng chửi bới lẩm bẩm truyền đến. Ta quay đầu lại liếc mắt một cái, che miệng trộm cười, quyết định không nhìn tao ngộ của bọn họ tới cùng, ai bảo bọn họ ở bên ngoài chửi bậy phá hư thanh danh của ta? Trả thù nho nhỏ của ta cũng không quá đáng chút nào.

Tiếng lầu bầu của bọn họ rất nhỏ, có lẽ là trước mắt đột nhiên xuất hiện yêu quái nhiều như vậy, bị chấn động thật sâu… Ta hiểu, tình cảnh trước mắt thật sự là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ cho dù hơi cuồng vọng, mấy người đối mấy nghìn, tỉ lệ rất lớn này bọn họ vẫn có thể hiểu.

Tới cửa động, Hôi Đại Mao dương dương đắc ý lớn tiếng kêu trước: “Vừng ơi mở ra!”

Cửa đá khổng lồ bỗng nhiên mở rộng, chúng ta giẫm lên phần đường ở giữa nhất đi vào trong động.

Trong lòng ta có chút cảm khái nói không rõ.

Cánh cửa này ta đương nhiên đi qua rất nhiều lần, nhiều đếm không hết. Thế nhưng tâm tình bất cứ lần nào, cũng không giống lần này.

Lần này ta không phải cô đơn một người.

Ta cảm thấy mình trở nên đầy đủ, thiếu sót đáng tiếc của sinh mệnh, vào giờ khắc này được bổ sung tràn đầy, không còn lưu một khe hở nữa. Ta yêu thế giới kỳ quái này, ta yêu thời đại yêu nghiệt lan tràn này, ta yêu tất cả bằng hữu, tất cả người nhà bên cạnh ta.

Còn cả Phượng Nghi.

Ta nắm chặt tay hắn hơn.

Dàn xếp đơn giản rửa mặt chải đầu, ta phải trước tiên xử lý sự vụ lớn nhỏ có thể phát sinh trong động khi ta đi vắng, trên cơ bản, Hôi Đại Mao quản lý ngay ngắn rõ ràng, hội báo từng mục với ta. Nhân khẩu, ờ, chuột khẩu thường ở trong động của chúng ta, con số từ một vạn lẻ bảy trăm tăng vọt tới hai vạn mốt, mặc dù đại bộ phận trong đó đều là không có linh tính gì, chúng nó giống như chuột bình thường, chỉ là ở trong này trải qua một đời càng thêm vui vẻ, đồng thời cũng là ngắn ngủi. Số lượng bọn tỷ muội nhện tăng tới chín ngàn ba. Phượng Nghi mỉm cười ngồi ở một bên nghe ta nói, ta vừa ừ ừ, vừa phân tâm. Ta và Phượng Nghi như vậy, rất giống ông chủ và bà chủ hai người đang xử lý việc nhà… Trên thực tế, cũng đích xác không sai biệt lắm là loại tình hình này.

“Còn có chuyện,” Hôi Đại Mao cuốn cuộn giấy trong tay, đè thấp thanh âm nói: “Sư phó chắc chắn cũng biết, cơn biến cố ma khí ngút trời kia…”

“Chúng ta biết.” Không chỉ biết, còn gần gũi, mắt thấy đồng thời còn tham dự trận biến cố này đầu tiên đấy.

“Cho nên gần đây, ừm…” Hôi Đại Mao thận trọng ngẫm lại: “Dường như có rất nhiều việc lạ, một câu hai câu ta nói không rõ. Liền nói một gốc cây hoa bông gòn dựa vào bên phải trước cửa động chúng ta đi, nó mọc sắp hai trăm năm rồi, bất quá không hề có linh tính. Gần đây ta phát hiện nó dường như… ừm, đã có tri giác linh tính. Còn có chính là cái này…”

Hôi Đại Mao sờ sờ trong ngực, lại sờ sờ tay áo, có chút xấu hổ, không thu hoạch được gì nói: “Không biết lại chạy đi đâu, thật bướng bỉnh a…”

“Ta mới không bướng bỉnh!”

Một thanh âm bỗng nhiên từ dưới đất toát ra, ta cũng hoảng sợ. Liền thấy gạch xanh trước mặt chúng ta nứt ra một khe hở, một cái bím tóc nhỏ màu đen, buộc dây đỏ nhô ra, tiếp theo là một cái đầu trắng nõn lớn mập, thân thể mặc cái yếm đỏ, tay chân đều múp míp non mềm!

“Em bé… nhân sâm?”

Hèn chi ta không cảm giác được trong phòng này còn có tồn tại sinh linh khác chút nào, nhân sâm thành tinh chính là có bản lĩnh này, chỉ cần chúng nó trốn trong đất, vậy cho dù là thần tiên đến đây cũng rất khó phát hiện hành tung của chúng nó. Đây là bản năng thiên phú của nhân sâm tinh, không có bản lĩnh ấy, chúng nó sớm bị người đào rỗng ăn sạch rồi.

“Ngươi chừng nào chạy đến đây? Thật không nghe lời!” Hôi Đại Mao vừa giáo huấn nó, vừa thật cẩn thận ôm nó lên, thoạt nhìn hoàn toàn là bộ dạng cha chiều con: “Sư phó, ta muốn nói chính là, ừm, tiểu gia hỏa này cũng thành tinh, chính là chuyện gần nhất. Còn chưa hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nó vốn sinh trong khe suối phía sau núi, sau khi thành tinh chạy đến chỗ chúng ta.”

Không ngờ, lại còn có chuyện như vậy ha…

Ta nghĩ nghĩ, nhìn thử Phượng Nghi, vẻ mặt của hắn ôn hòa bình tĩnh, nhìn không ra ảnh hưởng này là tốt hay xấu.

“Còn có chính là, chuyện của Lý công tử.” Hôi Đại Mao ôm em bé nhân sâm. Em bé kia còn ra sức kéo râu của hắn, đau đến mức Hôi Đại Mao nhe răng nhếch miệng: “Việc sư phó trở về, hắn chắc hẳn lúc này cũng biết. Ta mời hắn lại đây đi, thuận tiện mời mấy người của Lý gia ở ngoại viện cũng cùng qua đây, có chuyện nói rõ ràng là được, chớ tổn thương hòa khí, tương lai có thể là sẽ kết thân đấy.”

Ta phỏng đoán, người của Lý gia đoán chừng rất không muốn quan hệ thân thích này đi?

Dù sao, thái độ của người đối với yêu là sợ hãi căm hận, kết thân với yêu… Ta cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Lý mập mạp kia dám chắc sẽ lộ ra vẻ kinh dị giống như mở cửa hàng muối dưa.

“Quên đi, đừng gọi bọn họ tới phía sau, chúng ta đi đằng trước đi.”

“Dạ,” Hôi Đại Mao lại bổ sung một câu: “Trong số người của Lý gia, có một người, ánh mắt rất độc, thoạt nhìn thành thật, thế nhưng chỗ có thể ngắm được đều nhìn lén, ta cảm thấy trên người hắn có một luồng ý vị tàn hương đáng ghét.”

Ừm, Hôi Đại Mao sau khi trải qua biến cố Đào Hoa quan, đặc biệt mẫn cảm với mùi đạo sĩ làm phép đốt lá bùa.

Ta cũng cảm thấy tên kia có chút phiền toái, nhưng cũng may vào động của ta, có uống nước hay không thở hay không, tơ quấn cũng có thể quấn lên hắn, muốn lộn xộn, hề hề, làm không được! Ừm, nếu như hắn thật muốn lấy thân thử nghiệm, ta lại hiếu kỳ hắn sẽ bị trói thành một cái bánh chưng hay là một con nhộng…

Phượng Nghi khẽ hỏi: “Nàng suy nghĩ cái gì?”

“Không có việc gì không có việc gì.” Ta vừa cười trộm vừa nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng có muốn về đỉnh Đông Dương trước xem một chút hay không? Hay là chờ xử lý xong chuyện bên này chúng ta cùng nhau trở về?”

“Chúng ta cùng nhau, ta chờ nàng.”

Mấy người Lý gia có vẻ đứng ngồi không yên, thân rơi vào tổ yêu đối với bọn họ mà nói chỉ sợ là lần đầu tiên, lo lắng cũng là đương nhiên.

Ngoại lệ chính là tên đứng ở bên cửa sổ kia, hắn như trước thực trầm mặc, chỗ đứng nhìn như tùy ý, lại có thể thu hết tình hình sân, ngoài cửa viện, còn có trong phòng vào đáy mắt, là vị trí tốt.

Chúng ta đi vào trong phòng. Người của Lý gia không hẹn mà cùng nhau đứng lên, căng thẳng giống như đối mặt rắn độc. Ta cảm thấy rất buồn cười. Được rồi, ta và Phượng Nghi thoạt nhìn cũng không hung ác. Thậm chí tướng mạo Phượng Nghi đẹp như vậy, phong độ tốt như vậy. Bọn họ sợ cái gì chứ? Hợ, mặc dù ta có độc, nhưng độc của ta lại không dễ dàng đả thương người mà.

“Chư vị mời ngồi,” Thanh âm của Phượng Nghi rất trong trẻo, nghe lên có loại cảm giác làm cho tâm thần người ta yên ổn. Trong giọng nói của hắn nhất định là có ý gì, trở về hỏi lại hắn.

Người của Lý gia thả lỏng một chút, cũng đều ngồi xuống, Lý mập mạp còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Hôi Đại Mao bước nhanh tiến vào, đi theo phía sau hắn là thư sinh phiền phức Lý Phù Phong kia. Ừ, lần này thư đồng lắm miệng ấy của hắn không cùng tới, thật sự là quá tốt.

Lý Phù Phong thoạt nhìn bất đồng…

Đúng vậy, hắn là người, không phải yêu như chúng ta, bộ dáng của hắn sẽ thay đổi, sẽ lớn lên, sẽ thành thục, sẽ… già đi.

Lý Phù Phong gặp được năm đó thoạt nhìn còn mang theo nhuệ khí thiếu niên, bây giờ cũng đã ổn trọng hơn nhiều, hắn… ừm, cũng đã hơn hai mươi rồi đi? Độ tuổi ấy ở thời đại này, là sớm nên gánh trách nhiệm thành gia lập nghiệp.

Giống như Lý Kha trước đây…

Ta hơi thất thần, sau đó tiếp đón hắn: “Lý công tử, thật sự là chậm trễ. Hai năm trước ta cũng không ở trong động, ngươi mời ngồi đi, mấy vị này hẳn là người nhà của ngươi, bởi vì nhớ mong đến đây tìm kiếm ngươi.”

Ta dừng một chút, bổ sung một câu: “Bọn họ tựa hồ có hiểu lầm với ngươi, ngươi vẫn là nói cho rõ ràng với bọn họ đi.”

Người Lý gia hiểu lầm cũng không sao, nếu như Tam Lục hiểu lầm, thì khá là đau đầu.

Lý Phù Phong đứng ở nơi đó, hắn chỉ liếc mắt nhìn người nhà của hắn, ánh mắt liền chuyển tới trên người ta.

Cái loại ánh mắt này dường như có trọng lượng thực chất, trong nháy mắt, ta cảm giác có chút khiếp sợ, sau đó nghi hoặc bất an.

Ánh mắt của hắn… Ánh mắt của hắn không giống một người lạ chỉ có quen biết hời hợt.

Trong đó bao hàm quá nhiều thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.