Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 137: Chương 137: Dâu Xấu Gặp Cha Mẹ Chồng




“Nàng có tâm sự gì?”

Ta liền biết không thể gạt được hắn, vốn ta cũng chính là một người không giữ được chuyện trong lòng. Hai ngày nay, mặc dù có thời điểm ngây ngô cười, có đôi khi hoảng hốt, nhưng ta vẫn lại nhớ tới những gì nhìn thấy nghe thấy tại đáy đầm nước, Tiểu Tâm nàng…

Ta đã đáp ứng nàng không nói… Nhưng ta thật sự nghẹn đến khó chịu.

Ta mím miệng thật chặt, trừng mắt nhìn Phượng Nghi.

“Khó nói?” Hắn hơi hơi trầm ngâm: “Có phải chuyện có liên quan tới Tử Hằng?”

Ta ra sức gật đầu.

Phượng Nghi thật sự là rất tri kỷ!

“Vậy có thể viết ra không?”

Hở? Việc này, hình như, ta đáp ứng là tuyệt đối không nói, chưa nói tuyệt đối không viết. Thế nhưng viết ra… thật sự được chứ? Nhưng nếu như mặc kệ chuyện của Tiểu Tâm, trong lòng ta cả đời này cũng sẽ không yên, sẽ vĩnh viễn vướng mắc ở đó…

Phượng Nghi đưa giấy bút cho ta, ta do dự, Phượng Nghi có nhiều năng lực và biện pháp hơn ta, hắn có lẽ sẽ có cách giúp đỡ Tiểu Tâm…

Nghĩ như vậy, ta hạ quyết tâm, ngắn gọn nhanh chóng viết xuống chuyện thấy bên đầm nước ngày đó trên giấy, sau đó không quên thêm một câu: Chàng có biện pháp nào giúp nàng ta không?

Những lời này viết đậm hơn phần trước, chỉ sợ Phượng Nghi bỏ qua.

Phượng Nghi hỏi rất chi tiết, hỏi cả hình dạng màu sắc của gương mặt nàng hiện tại. Ta viết ra cho hắn biết từng việc trên giấy, sau đó dùng ánh mắt chan chứa mong chờ nhìn hắn.

“Đây không phải là độc.”

“Đây là cổ chú.”

“Hả?” Sách ta xem mặc dù rất loạn rất linh tinh. Nhưng đều không đề cập đến phương diện này. Cổ chú… Ờ, nghe lên cũng rất dọa người.

“Nói như vậy. Là có người hại nàng?”

“Đây là nhất định.” Phượng Nghi hơi hơi trầm ngâm: “Việc này trước đừng nói cho Tử Hằng… và cả phu nhân của hắn.”

“Ta sẽ không nói cho hắn, Tiểu Tâm không cho ta nói.”

“Ừ. Ta sẽ lưu tâm việc này, nàng không cần vội vàng, cũng đừng tự tiện làm chuyện gì… hay là nói lời gì, biết không?”

Ta nhìn hắn: “Ta cũng không phải là đầu đất, hơn nữa, ta vốn đáp ứng nàng không nói ra mà.”

“Ta cũng không phải người ngoài.” Hắn không đồng ý: “Chuyện của nàng chính là chuyện của ta, nhìn chân mày nàng nhăn thế kia. Việc này nếu mặc kệ, nàng có thể nhớ một trăm năm.”

Ta vừa vân vê vạt áo, vừa nhịn không được ngây ngô cười.

Hắn thật đúng là hiểu ta.

Có điều ta bỗng nhiên nhớ tới lời hắn vừa nói: “Ừm, nói cho phu nhân của Tử Hằng, có phải rất không ổn hay không?” Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy cảm thấy Đổng tiên tử tựa hồ rất kiêu ngạo với thân phận của mình. Luôn luôn không dấu vết khoe khoang, hơn nữa nhìn qua dáng dấp nữ cường nhân, không phải khôn khéo giỏi giang bình thường. Chuyện Tiểu Tâm, nói không chừng nàng, ừm, có lẽ cảm kích, hoặc là…

Ta không biết vì sao vừa nghĩ lại nhớ tới tình tiết trong đại trạch môn này, thâm cung ám đấu này. Hợ, có lẽ Tiểu Tâm như vậy, Đổng tiên tử là độc thủ phía sau màn? Hợ… Ta cũng biết mình đây là nghĩ ngợi lung tung, nhưng khó tránh khỏi lại liên tưởng về phía đó.

“Mau thay quần áo đi.”

“Hở?” Đề tài đột nhiên ngoặt một cái, ta thực sự không thích ứng.

“Mang nàng đi bái kiến vài vị trưởng bối.”

“Hả?” Ta ngây người.

Gặp trưởng bối? Ta đương nhiên không có trưởng bối, nhưng, ta cũng không có nghe nói nhà Phượng Nghi có trưởng bối gì a!

Hắn chỉ chỉ quần áo trang sức trên bàn: “Ăn diện một chút đi, cũng không cần quá căng thẳng, tùy ý là được rồi. Mặc dù trưởng lão trong tộc của ta cũng không có mấy vị, bất quá khi ta còn bé, cũng được mấy vị trưởng bối tiên giới trông nom chăm sóc. Chúng ta nếu đã muốn thành hôn, đương nhiên phải dẫn nàng đi bái kiến bọn họ. Đừng sợ, tính tình bọn họ đều vô cùng ôn hòa, sẽ không làm khó người khác.”

Được, hắn nói chưa dứt lời, càng nói ta càng cảm thấy được căng thẳng.

“Ừ, được, được…”

Ta tựa như mộng du bắt đầu thay quần áo, tóc cũng chải kiểu khác. Phối với quần áo chính là hai chiếc trâm ngọc bích, một đóa hoa tươi cánh đôi mỹ lệ. Phẩm vị của Phượng Nghi đương nhiên không thể nghi ngờ, xiêm y là tuyết trắng, viền cổ vạt tay áo đều dùng sợi tơ màu lục nhạt và hoa văn đa dạng quấn lấy nhau như đóa hoa tươi cánh đôi kia, váy là màu lục nhạt, phía trên lại rắc hoa nhỏ màu trắng, từ trên xuống dưới, từ thưa mà dày, váy đung đưa mềm mại phóng khoáng tựa áng mây. Ta quan sát mình trong gương, được bộ y phục này làm nền, ba phần nhân phẩm thêm bảy phần kỳ ảo, cũng xem như là… ờ, một giai nhân thanh tú bậc trung. Đương nhiên, cây trâm phượng gỗ mun kia cũng là nhất định phải cài lên.

Chúng ta ra khỏi viện của Tử Hằng, ta bỗng nhiên nhớ từ hôm trước quay về chưa từng thấy Tử Hằng.

Phượng Nghi giải thích: “Phía nam lại đến mùa mưa nhiều, hắn là hơi bận một chút.”

“À, ra là vậy.”

Phượng Nghi chỉ vào một cái xe ngựa không biết dừng ở dưới bậc thang trạch viện khi nào: “Chúng ta ngồi xe đi.”

Ta hiếu kỳ quan sát hai con ngựa kéo xe kia, màu xám xanh, ngựa cực thần tuấn siêu dật, xe ngựa lại nhìn không ra chỗ đặc biệt, giá xe rộng hơn bình thường một chút, màn xe là cả mảnh vải thêu màu tím xám.

“Đây là… ngựa trời sao?”

“Thời gian không còn sớm, trước tiên lên xe đi. Ngựa này nếu nàng thích, ta có thể lấy hai con đến cho nàng.”

“Không cần không cần, ta chỉ là hiếu kỳ.”

Ta cần ngựa trời làm cái gì, ta cũng không phải thần tiên.

Hờ, ngựa trời ấy à, chạy bốn vó sinh mây, thần tuấn dị thường, quả nhiên bất đồng với ngựa phàm.

Ta ló đầu từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, dọc theo đường đi mây mù phập phồng như sóng cả, ngựa trời vung bốn vó lao nhanh trên biển mây, khi vó ngựa lên xuống, bắn lên không phải là bọt nước cuộn sóng mà là khỏi bay sương trôi, thật sự là… thật sự là…

Thật sự là thế giới thần tiên ha.

Gió mát nghênh diện mà đến, xa xa cảnh vật không rõ ràng, nhành quỳnh cây hoa, xanh biếc mơ hồ.

Phượng Nghi ở bên cạnh ta, chúng ta vai kề vai ngồi cùng một chỗ, hắn một tay nắm tay ta, một tay chỉ cảnh vật ngoài cửa sổ khẽ miêu tả, nơi nào là Thất Hoa hồ, nơi nào là Vân Tây phường, nơi nào là vịnh Mặc Long, nơi nào lại là đỉnh Tiểu Lĩnh. Những chỗ này đều là chỗ cư trú của một vài tán tiên thanh nhàn, từ xa nhìn lại mây màu vờn quanh, cầu vồng biến ảo. Thật sự là đẹp vô cùng.

Ta nghe từng câu, thế nhưng không nhớ câu nào. Thanh âm của hắn trong trẻo dễ nghe, êm tai vô cùng, khi âm điệu cao giống như thủy tinh suối băng khẽ gõ vào nhau. Ta say sưa nghe, căn bản không nhớ được hắn nói cái gì.

“Vốn có thể mời bọn họ tới động phủ của Tử Hằng, bất quá… ừm, vẫn là chúng ta đi bái phỏng thì tốt hơn.”

“Đúng đúng,” câu này ta lại nghe rõ, vội vàng nói: “Nào có đạo lý để trưởng bối lại đây gặp chúng ta, đương nhiên chúng ta đi qua bái kiến mới đúng.”

Phượng Nghi không nói lời nào, chỉ mỉm cười, nắm chặt tay ta.

Hợ, ta nói gì đó sao? Ừm, dường như chỉ nói… chúng ta đi bái kiến trưởng bối… Vậy có gì đáng để cười. Thật sự là…

Ta vừa oán thầm vừa quay đầu, thế nhưng mặt vẫn là hơi nóng lên.

“Được rồi, sắp đến rồi.”

“Hả? Nhanh như vậy?” Ta vội vàng sửa sang xiêm y, lại chỉnh chỉnh tóc mai, từ trong tay áo lấy ra gương soi mặt nhỏ chiếu trước chiếu sau. Phượng Nghi như cười như không: “Gọn gàng lắm rồi. Đã bảo nàng không cần căng thẳng.”

Xe ngựa dừng lại, Phượng Nghi xuống xe trước, lại đỡ ta xuống xe.

Phía trước là một đảo biệt lập trên mây, mấy con hạc nhởn nhơ bay tới trước mặt, dừng lại trước người Phượng Nghi, ưu nhã cúi đầu, cung kính nói: “Phượng vương đến đây, mấy vị tiên trưởng đều đang chờ.”

“Ừ, đã lâu không gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Đa tạ phượng vương vẫn nhớ hỏi thăm.” Mấy con hạc kia cảm động nói: “Nhờ sự quan tâm dạy dỗ của các tiên trưởng, mấy người chúng ta đều rất tiến bộ. Bình thường ngoại trừ việc nhỏ thỉnh thoảng đưa thư các loại, những lúc khác đều có thể chuyên tâm tu luyện.”

“Tốt, vị này chính là Đào cô nương.”

Mấy con hạc kia lại trịnh trọng hành lễ với ta: “Bái kiến Đào cô nương.”

Ta nhất thời không biết nên đáp lễ, hoặc là nên nói cái gì, nhìn về phía Phượng Nghi xin giúp đỡ.

“Không cần đa lễ.” Phượng Nghi nói thay ta: “Đi trước dẫn đường đi.”

Bọn họ dẫn đường phía trước, Phượng Nghi nhẹ nhàng dắt tay ta bồng bềnh mà đi.

Ô, đây thật là bước chậm giữa mây.

Cảm giác dưới chân vừa nhẹ nhàng vừa trôi chảy. Mấy ngày nay ta cũng biết cách, đi lại trên mây không thể quá hết sức quá căng thẳng, ừ, trượt nhẹ nhàng thoải mái cũng rất thích hợp, quá tận lực ngược lại sẽ bị vùi chân xuống, đi quá mất sức, giống như gian nan cất bước trong tuyết sâu mang theo bùn nước.

Giữa tầng hoa cây trùng điệp, lại có không ít tiên cầm linh thú ta gọi không ra tên xuất hiện, xa xa chắp tay thi lễ với Phượng Nghi. Thoạt nhìn hắn thật sự là rất có địa vị và uy tín.

Đường nhỏ ngoặt một cái, phía trước là mặt nước bằng phẳng rộng rãi, có một thân ảnh đứng trên mặt nước, tay để sau người. Người này… thân hình rất thon dài thanh tú tiêu dật, bất quá một đầu tóc rối tung… lại toàn là tóc bạc.

Phượng Nghi dừng chân, cất giọng nói: “Trường Lâm sư thúc, đứng lặng trầm tư, lại có gì tâm đắc sao?”

Người nọ hơi nghiêng người, khuôn mặt hắn lại không già nua, thoạt nhìn tuổi tác cũng không khác Phượng Nghi, mày dài mắt tinh, nụ cười mỉm bên môi có vẻ vô cùng nho nhã.

“Vừa rồi sư cô con vẫn còn nhắc mãi các con sao còn chưa tới.”

Hắn chân không nhấc, thân hình lướt qua, dường như gió mát mây trôi, nháy mắt đã đứng trước mặt chúng ta, mỉm cười đánh giá ta, nói: “Vị này chính là Đào cô nương?”

Phượng Nghi mỉm cười giới thiệu cho ta: “Đây là Trường Lâm sư thúc, ngày trước hắn vẫn dạy ta kiếm pháp.”

Ta vừa rồi rất căng thẳng, bây giờ lại không cảm thấy lo lắng, kéo vạt áo thi lễ: “Bái kiến sư thúc.”

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Hắn tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, thế nhưng nụ cười lại khoan dung trầm tĩnh, rất có phong phạm khí phách của trưởng bối: “Ừ, là cô nương tốt, chẳng trách Phượng Nghi mắt cao hơn đầu như thế, cũng chịu định tâm. Ta nghe nói con ở Bàn Ti động tại Già Hội sơn phải không?”

“Đúng vậy.” Người ta đối với chuyện của ta biết được thật đúng là không ít ha.

“Bàn Ti động? Bàn Ti? Ha ha, tên này đặt không tồi.”

Ta có chút xấu hổ, đây cũng có phải là ta nghĩ ra đâu.

Bất quá Trường Lâm sư thúc này thực sự là rất hòa khí, chúng ta đi vào trong, hắn nói: “Nếu như Phượng Nghi nó có chỗ nào không tốt, con cứ việc đến nói với chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ khuyên bảo quản giáo nó. Đến nơi này không cần khách khí, coi như là nhà mình. Mấy vị sư bá sư thúc của con đều dễ ở chung, con thấy sẽ biết.”

Hắn bỗng nhiên đề khí cất giọng: “Sư muội, sư đệ, các ngươi mau ra đây nhìn xem, vợ chồng son Phượng Nghi đã tới rồi!”

Hắn nói xong lại quay đầu cười nói với ta: “Tiểu sư cô của con yêu nhất làm đẹp, nhất định đang dày công trang điểm, ắt phải chỉnh trang sáng long lanh mới chịu hài lòng.”

Phượng Nghi ở một bên nghe, trên khuôn mặt vẫn mang theo ý cười thuần túy, khoái trá.

Ta cũng cảm thấy, cảm giác thực kỳ diệu…

Hợ, ta và Phượng Nghi yêu nhau… Sau đó đột nhiên nhiều thêm một đống trưởng bối thân thích… Thật sự là, thật sự là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.